An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 737: Sấm Sét. (3)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 737: Sấm Sét. (3)
- Vì cái gì?
- Ta phải chờ ta nương tử!
Như Lai Phật Tổ chỉ một ngón tay, nói:
- Ngươi xem đó là ai?
Bạch Tố Trinh liền xuất hiện sau lưng của Hứa Tiên, nói:
- Quan nhân, chúng ta đi thôi.
Hứa Tiên vẫn lắc đầu, nói:
- Ta không muốn đi!
Như Lai Phật Tổ lại vung tay lên, Phan Ngọc, Vân Yên chư nữ cùng xuất hiện cùng một chỗ, nói:
- Đi thôi, đi thôi!
Hứa Tiên cắn chặt răng. Quát:
- Ta không muốn đi, ta muốn đánh con lừa trọc!
Đột nhiên Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, thân ảnh của Phật Tổ chư nữ đều tán đi, thiên địa vẫn đen kịt như trước, mưa to vẫn rơi, lôi đình vẫn đánh, hỏa diễm trên người của hắn giống như ngọn nến trước gió lớn. Một bóng dáng không ngừng biến ảo hình dạng muốn xâm nhập vào thân thể của hắn, hoàn toàn không sợ lôi đình và hỏa diễm. Hai cái bạch khí không ngừng xoay tròn quanh thân của hắn, ngăn cản bóng đen. Bóng đen không ngừng nếm thử, nhưng không cách nào đột phá được bích chướng này.
Hứa Tiên lập tức hiểu rõ, những cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy, đều do bóng đen này chế tạo ra, nếu như mình đáp ứng, buông tha chống cự đi tới thế giới cực lạc, hiện tại đã bị lôi đình đánh chết.
- Ngươi là ai, chẳng lẽ chính là Ma Chủ sao?
Bóng đen kia hóa thành gương mặt của nữ tử không hoàn toàn, nói:
- Tiểu tử ngươi sao xứng cho Ma Chủ ra tay, ta chính là Đông Phương Diêu Phù Thiên Ma Vương Nhân Đà La, nếu không phải con hồ ly kia nhúng tay vào, khiến ta không thể làm ‘ tương tùy tâm sinh ’, ngươi làm gì có cơ hội tỉnh lại!
Hứa Tiên âm thầm kinh tâm, ngoại ma xâm nhập đã khiến cho người ta hoảng sợ rồi, nếu quả nàng ta tiến vào trong nội tâm của mình, thì chắc chắn xong rồi. Lại không hề trả lời. Chuyên tâm thu nạp linh lực ứng đối thiên lôi oanh kích.
Nhân Đà La nói:
- Mặc dù có người xuất thủ tương trợ, ta thấy ngươi lần này chạy tròi không khỏi nắng đâu!
Nói xong liền biến mất vô tung vô ảnh.
Theo những lời này, rốt cuộc hỏa diễm trên người của Hứa Tiên cũng dập tắt, không còn phản ứng nữa, ngay sau đó một đạo thiên lôi nhanh chóng bổ lên người của hắn, lần này dẫn tới thiên kiếp đúng là cường đại quá mức.
Nhưng Hứa Tiên cảm thấy, lôi đình không mang tới thương tổn lớn như trong tưởng tượng, đột nhiên hiểu rõ, thời điểm này, là Bạch Tố Trinh đang chia sẻ thương tổn với hắn!
...
Đạo Tể hòa thượng nhanh chóng chạy tới bên cạnh của Pháp Hải, nói:
- Sư phó nhanh dùng đại vô lượng tử kim bát. Lập tức thu phụ con yêu xà này.
Pháp Hải gật gật đầu, cũng biết đã tới thời điểm này, cho nên vung tay lên, tử kim bát đã xuất hiện trong tay, đây mới là vương bài chân chính của hắn. Vật ấy chính là Phật Tổ ban thưởng xuống, có được uy lực lớn lao, cho dù Bạch Tố Trinh có nhanh chóng và cường đại như thế nào, cũng bị nó bắt được.
Pháp Hải giơ bảo vật lên cao, ném kim bát lên bầu trời, hét lớn một tiếng.
- Đến
Cho dù là mưa to gió lớn hay linh khí trong thiên địa đều bị nó hút vào bên trong, thân hình tiêu ẩn của Bạch Tố Trinh cũng nhanh chóng hiện ra, tử kim bát phát ra một đạo hào quang bao lấy nàng, cho dù nàng né tránh ra sao cũng không đào thoát được, dần dần bị kéo vào trong kim bát, với lực lượng của nàng cũng không chống cự lại được.
- Sư phó!
Bỗng nhiên lại có một Đạo Tể đi vào trên quảng trường, thấy bên cạnh Pháp Hải có một Đạo Tể lại sững sờ, Pháp Hải cũng khẽ giật mình.
Nhưng vào lúc này, dị biến nảy sinh, một đạo tử hỏa nhanh chóng thiêu đốt bàn tay cầm kim bát của Pháp Hải, kim thuẫn và Kim Thân của Pháp Hải cũng bị hòa tan, hoàn toàn không thể ngăn cản chút nào.
Pháp Hải hoảng sợ nói:
- Đâu Suất Hỏa!
Biết rõ lợi hại, vội vàng tránh né ngọn lửa này.
- Lấy ra đi!
Bỗng nhiên "Đạo Tể" chụp lấy tử kim bát của hắn, sau khi đi vài bước đã hóa thành hình người, biến thành nữ tử có dung mạo cực đẹp, chính là Hồ Tâm Nguyệt, nàng cũng không am hiểu tác chiến chính diện, nhưng huyễn thuật chi đạo đã đạt tới đăng phong tạo cực, lần này thậm chí ngay cả Pháp Hải cũng không thể nhìn thấu!
Bảo bối bị đoạt, Pháp Hải giận dữ, quát:
- Nghiệt súc chạy đâu!
Đang muốn vung trượng công kích, Bạch Tố Trinh tránh được một kiếp vừa rồi. Bàn tay trắng nõn đụng vào thiền trượng, Pháp Hải liên tiếp lui về phía sau.
Đạo Tể tiến tới gần Hồ Tâm Nguyệt, lại bị nàng bỏ chạy vòng quanh, trong khoảng thời gian ngắn không đuổi theo kịp, Đạo Tể cũng không do dự, lập tức quay người công kích Bạch Tố Trinh.
Bị hai người vây công, Bạch Tố Trinh lập tức rơi xuống hạ phong. Chung quanh bị phật quang bao lấy, không cách nào đào thoát được.
Hồ Tâm Nguyệt lẫn ra xa xa, thao túng tử kim bát, nhưng không có hiệu quả nào, tử kim bát ngược lại rung rung không thôi, giống như muốn bay trở về bên cạnh Pháp Hải! Nàng hét lớn:
- Hòa thượng, ngươi đánh nàng làm cái gì, năm đó người trộm kim đan của ngươi là ta! Ăn xong còn nhổ ra ngoài, vô cùng bẩn thỉu a.
Lời này làm nội tâm của Pháp Hải chấn động, câu cuối cùng chính là "Bạch Tố Trinh" do nàng ta biến ảo trộm đan dược của hắn a.
Đạo Tể nói:
- Sư phó, nàng muốn nhiễu loạn tâm thần của chúng ta, chúng ta trước thu phục con xà yêu này, ngươi lại thúc dục pháp chú, thu hồi kim bát!
Lực lượng của Bạch Tố Trinh bộc phát ngoài dự kiến, hai người bọn họ liên thủ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không bắt được nàng, bị nàng đánh trúng vài cái, suýt nữa đánh vỡ Kim Thân.
Pháp Hải xem xét hai con mắt huyết hồng của Bạch Tố Trinh, thầm nghĩ:
- Cần phải chế phục ma vật này thật nhanh chóng, bằng không sẽ biến thành tai họa gây hại cho nhân gian!
Thiên lôi trận trận đánh lên Phi Lai Phong, ba người chiến thành một đoàn, từ mặt đất đến bầu trời, lại từ bầu trời đến mặt đất, đến mức, đá núi văng tung tóe, loạn thạch bắn ra khắp nơi, đem Linh Ẩn tự hóa thành một đống phế tích. Bạch Tố Trinh đã không muốn phá vòng vây nữa, mà bị chiến ý điên cuồng khu động, có khi mặc cho thiền trượng kích lên thân thể, cũng phải phản kích Pháp Hải một chưởng.
Trong nội tâm của Hồ Tâm Nguyệt khẩn trương, tiếp tục như vậy, ý chí của nàng sẽ biến mất hoàn toàn, biến thành quái vật chỉ biết giết chóc mà thôi.
Trên ngọn núi, bỗng nhiên ngọn lửa màu vàng bị dập tắt hoàn toàn, thân thể Bạch Tố Trinh chấn động, giống như chịu đả kích vô hình, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời đưa tay ngăn cản thiền trượng của Pháp Hải!
Hồ Tâm Nguyệt mắng một tiếng "Hỗn đản ", sau đó thấy Bạch Tố Trinh liên tục bị thương, nhưng uy lực của thiên lôi xuyên thấu qua thiên thiên tâm kết truyền vào thân thể của Bạch Tố trinh, làm ột tia thần trí của nàng trong sự điên cuồng tỉnh lại, liên tục né tránh mấy lần công kích, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Nhưng chẳng biết lúc nào, thiên lôi không còn đánh xuống nữa, tiếng sấm vẫn còn rung động ầm ầm trong tai, nhưng đã bắt đầu tiêu tán.
Trên mặt của Bạch Tố Trinh xuất hiện nét vui mừng, Hồ Tâm Nguyệt cũng thở ra một hơi, nhìn về phía của Hứa Tiên đang độ kiếp.
Một bóng người màu vàng xuất hiện biên giới chân núi, tóc đã che khuất diện mục của hắn, chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên, phát ra âm thanh như sấm sét:
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần