Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 729: Kết Tâm. (2)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 729: Kết Tâm. (2)
Bạch Tố Trinh hô hấp trì trệ, đột nhiên trên gò má ngọc của nàng đỏ ửng lên, một tay bưng lấy đôi má, ngượng ngập nói:
- Quan nhân nói mê sảng cái gì đó, không nên dùng pháp khí khi dễ thê tử chứ.
Hứa Tiên cười ha hả, nói:
- Chuyện này sao được xem là khi dễ chứ? Mọi chuyện chuẩn bị hôm nay đã xong, ngày mai ta sẽ chọn một nơi chuẩn bị độ kiếp
Bỗng nhiên lại nói:
- Mấy ngày nay không nhìn thấy con hồ ly kia, không biết có đùa nghịch âm mưu gì hay không. Ta thấy trước tiên nên giam nàng ta lại, sau đó mới độ thiên kiếp.
Bạch Tố Trinh lắc đầu cười nói:
- Không cần, quan nhân, Tiểu Nguyệt nàng sẽ không hại ta!
Nếu như nàng đã nói như vậy, Hứa Tiên cũng không cần nhiều lời nữa, muốn rời đi.
Bạch Tố Trinh ở sau lưng nói:
- Quan nhân, tối nay ngươi nên ở lại... Nơi này.
Hứa Tiên kinh hỉ quay đầu lại, những ngày này bọn họ chia cách nhau, đột nhiên giai nhân đưa ra yêu cầu như thế, sao hắn không động tâm được chứ.
Bạch Tố Trinh vội vàng bổ sung, nói:
- Ngươi đừng hiểu sai, chỉ nằm cùng một chỗ.
Thiên thiên tâm kết dẫn nhập nội tâm của nhau, còn cần một ít ôn nhu với nhau, mới có thể phát huy hiệu quả triệt để. Hơn nữa nàng còn có một tia chờ mong khi được hắn ôm ấp.
Hứa Tiên mỉm cười, phất tay dập tắt ánh nến, sau đó tiến lên ôm ngang nàng, nhẹ như không có gì. Cúi đầu hôn lên gương mặt ngượng ngập của nàng, cũng không có làm cái gì, chỉ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng!
...
Màn đêm đã sâu, Hồng Tụ Thư Viện vẫn còn ánh nến, trong khuê các, Vân Yên đang tháo trang sức trước gương đồng, Doãn Hồng Tụ cười tủm tỉm nắm lấy bả vai của nàng, nói:
- Yên nhi, cảm giác hôm nay như thế nào?
Vân Yên tức giận liếc nhìn nàng, nói:
- Đều tại ngươi lại đề cao phần thưởng, ặc, nói cái gì hoàng kim vạn lượng! Ta mệt mỏi cũng mệt mỏi chết.
Hào hứng lúc ban đầu từ từ trừ khử, nàng cũng không phải đặc biệt ưa thích rêu rao, chậm rãi đã cảm thấy mệt mỏi, có chút hoài niệm thời gian ở nhà. Cân nhắc cho Hứa Tiên làm chủ, đem câu chuyện này kết thúc đi, mà Doãn Hồng Tụ lại đổ thêm dầu vào lửa cháy, đề cao phần thưởng.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Mệt mỏi cái gì mệt mỏi, cơ hội như vậy ta chờ mong còn không được đấy, nhìn thấy ngươi ở trên đài, ta cũng hận không thể biến thành chính mình đấy.
- Vậy ngươi cũng đi lên đi, ta không ngại.
- Ít chê cười ta, tuy ngươi là đệ tử giỏi, nhưng trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, ta so ra cũng kém đấy!
Bỗng nhiên Vân Yên quay đầu lại, cười vuốt ve cằm mượt mà của Doãn Hồng Tụ, nói:
- Lão sư như vậy, rốt cuộc ngươi có suy nghĩ gì về phu quân của ta!
Doãn Hồng Tụ kinh hoảng một chút, sau đó dùng thần sắc đoan chính, nói:
- Yên nhi, không được hồ đồ!
Nếu là lúc trước, thời điểm này Vân Yên ăn nhờ ở đậu chỗ của nàng, cũng sẽ thu liễm, nhưng hôm nay nàng không có như vậy, từng bước ép sát nói:
- Hồ đồ? Các ngươi ở trên đài còn hồ đồ hơn so với ta nhiều đấy.
Doãn Hồng Tụ bị Vân Yên dĩ hạ phạm thượng nói không ra lời, ngày bình thường nào có người nào dám nói với nàng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại có cảm giác mình không đúng. Từng bước một lui về phía sau, nói:
- Yên nhi, ngươi...
Trên đùi đụng phải vật cứng, thì ra trong bất tri bất giác đã lui tới bên cạnh giường.
Vân Yên hay tay đè chặt bả vai của Doãn Hồng Tụ, đè nàng ngã xuống giường, nói:
- Doãn viện thủ, lúc trước Yên nhi được ngươi chiếu cố, tối nay ta sẽ báo đáp ngươi một chút.
Đêm hè, quần áo của các nàng rất đơn bạc, đùi ngọc tay trắng đều lỏa lồ ra bên ngoài, dưới ánh nến chập chờn. Triển lộ dáng người ngạo nhân.
Doãn Hồng Tụ khẩn trương nói:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Bộ ngực phập phồng, càng lộ ra vẻ cao ngất, cái yếm bằng tơ giống như không bao phủ được, mơ hồ có thể thấy khe rãnh thật sâu.
Vân Yên lắc đầu, trừ dáng người ra, dáng vẻ này làm gì giống người hai mươi bảy hai mươi tám chứ! Nếu phu quân động sắc tâm, chỉ sợ đã cứng rắn ăn quận chúa vào miệng rồi, cũng bị đẫy ngã hơn mười lần. Hé miệng cười cười, nói:
- Ta chỉ muốn giúp ngươi nói phần tâm ý này cho phu quân nghe, cho phu quân nhanh chóng thu ngươi vào phòng mới tốt.
Sắc mặt Doãn Hồng Tụ hồng lên, mạnh mẽ đẩy Vân Yên ra, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Vân Yên nằm ở một bên, cười ha ha, có khoái ý giống như nhân viên khi dễ thủ trưởng, phiền muộn trong nội tâm đã tan biến bớt, nín cười nói:
- Quận chúa, chuyện này chỉ sợ này là sớm muộn hơn thôi, cũng do hắn do do dự dự, còn không bằng thống thống khoái khoái!
Doãn Hồng Tụ nghĩa chính ngôn từ nói:
- Ta và Hứa Tiên chỉ là bằng hữu, tri kỷ, ngươi không nên hiểu lầm.
Biết rõ bằng vào tên tuổi của quận chúa không cách nào đè ép được Hứa Tiên.
- Tốt, tốt, chúng ta sẽ đánh cược, khi nào hồng nhan tri kỷ như ngươi sẽ tiến vào trong phòng của hắn!
Vui đùa một hồi, sau đó nằm ngủ, lúc đêm khuya, cửa sổ đột nhiên mở ra, có một cơn gió lạnh thổi tới, một bóng người đứng trên bệ cửa sổ.
Vân Yên lập tức tỉnh cảm giác, ngồi dậy. Tối nay ánh trăng sáng chói, làm cho nàng nhìn rõ diện mục người tới.
- Hồ tỷ tỷ?
Trong nội tâm hơi có chút bất an, đánh thức Doãn Hồng Tụ bên cạnh.
Hồ Tâm Nguyệt đứng dưới ánh trăng như nước, quần áo theo gió đêm bay múa, trên nét mặt mang theo theo lạnh nhạt khác thường, giống như nguyệt thần hàng thế.
- Vân muội muội, Doãn quận chúa, tỷ tỷ cần các ngươi hổ trợ chút chuyện, được không?
Vân Yên cười nói:
- Có thể cự tuyệt sao?
Hồ Tâm Nguyệt cũng cười nói:
- Ngươi cứ nói đi?
Vân Yên nhíu mày. Đứng dậy mặc quần áo, nghĩ phương pháp đối ứng, nhưng Hồ Tâm Nguyệt cũng lộ ra pháp lực của mình, tuyệt đối không phải mình có thể ứng phó.
...
Ngày thứ hai vẫn còn nắng ráo, vạn dặm không mây, ánh mặt trời minh diệu, Hứa Tiên cũng có ý định vào lúc thái dương chi lực thịnh nhất sẽ độ kiếp.
Hứa Tiên vốn định đem tin tức này thông tri cho Vân Yên, nhưng khi đi khắp một vòng, Vân Yên còn chưa trở về, cảm thán một tiếng.
- Doãn Hồng Tụ này cũng quá quấn người a.
Lại đi Hồng Tụ Thư Viện tìm người, khi đi vào thư viện, liền thấy hộ vệ loạn cả một đoàn, thỉnh thoảng hỏi thăm lẫn nhau.
- Tìm được chưa?
Hứa Tiên liền bước lên phía trước, gọi một thị nữ, nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Thị nữ này chính là một trong hai thị nữ cầm quạt đứng sau Doãn Hồng Tụ, lúc này mặt mũi tràn ngập lo lắng, vừa thấy Hứa Tiên, nói:
- Hứa công tử, quận chúa cùng Vân cô nương không thấy đâu cả.
- Không thấy?
Thị nữ nói:
- Vâng, sáng sớm hôm nay ta gõ cửa, nhưng không nghe ai đáp lời, đẩy cửa ra đã không có người nào.
Sau đó móc ra một phong thư.
- Tìm được bức thư này trên bàn, phía trên ghi phải giao cho ngươi.
Hứa Tiên mở phong thư ra xem xét, phía trên ghi.
- Hứa Tiên, Vân Yên cùng Doãn Hồng Tụ đều trong tay ta, nếu như không muốn các nàng chết, thì mang theo hai cái đuôi hồ tới Tây Hồ gặp ta, Hồ Tâm Nguyệt kính bút!
Sau đó còn vẽ cái mặt cười.
Hứa Tiên mắng một tiếng,
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần