It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 713: Hóa Thần. (1)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 713: Hóa Thần. (1)
Lão giả kia ôm hộp gỗ đi lên đài cao, người điều khiển chương trình hỏi:
- Không biết lão trượng muốn khảo sát Vân cô nương đề mục gì?
Vân Yên thần sắc khẽ động, nói:
- Sợ rằng lão trượng không phải hỏi đề mục a.
Lão giả vuốt râu cười nói:
- Lão phu miễn cưỡng biết mấy chữ, nếu bàn về vũ văn lộng mặc (*xuyên tạc chơi chữ), thật sự không lên nổi mặt bàn.
Người điều khiển chương trình hỏi:
- Nếu không biết văn chương, vậy thì khảo thí thế nào, nơi này chính là văn hội a, nếu bàn về quyền cước thì không được.
Lời này khiến mọi người cươi vang lên, bắt đầu xua đuổi:
- Đi xuống đi!
Thần sắc lão già như thường, nói:
- Lão phu lần này đến đây, chính là lãnh giáo tài đánh đàn của Vân cô nương một phen.
Rồi sau đó mở cái hộp gỗ bên người ra, trong đó là một thanh cổ cầm.
Người điều khiển chương trình cau mày nói:
- Tài đánh đàn? Chỉ sợ chuyện này không năm trong phạm vi a.
Lão giả nói:
- Cầm kỳ thi họa chính là tứ nghệ của văn nhân, ngay cả Khổng thánh phu tử cũng thông cầm, thì tại sao nói không quan hệ? Còn nữa nói ra...
Một bộ lễ nghĩa xuân thu đường hoàng nói ra, người điều khiển chương trình khó xử nhìn về phía Vân Yên!
Tất cả mọi người giật mình, cho dù tài văn chương siêu phàm như thế nào, thì tứ nghệ này, không có khả năng môn nào cũng tinh thông, cho dù am hiểu, cũng tuyệt đối không thể thắng được lão nhân chuyên tâm về đàn a. Lão giả này vừa nhìn là biết rõ, là nhạc công chuyên tâm cả đời vào đàn, hơn nữa lộ ra dáng vẻ vô cùng tự tin với tài năng của mình.
Hứa Tiên cùng Hồ Tâm Nguyệt không hẹn mà cùng lầm bầm:
- Tự tìm đường chết!
Hứa Tiên giờ mới hiểu được, vừa rồi Kim Thánh Kiệt dám đi lên khiêu khích, rõ ràng là đến dò xét a, hắn và Lý Tư Minh đối với cầm kỳ thư họa, chỉ sợ khó thắng nổi hắn là tài tử phong lưu chuyên sống trong nơi gió trăng a.
Vân Yên khoác tay, nói:
- Ta tiếp nhận khiêu chiến này, thỉnh ngài bắt đầu đi.
Lão nhạc công mỉm cười, nói:
- Vân cô nương, tài văn chương của ngươi lão phu bội phục, hôm nay thắng được ngươi, cũng chỉ là mưu lợi. Thỉnh chớ trách móc!
Trong miệng nói xong thỉnh chớ trách móc, trên thần tình làm như mình đã chiến thắng tới nơi rồi, làm cho nội tâm của người khác khó chịu.
Đưa một cái án lên, dọn đàn cổ xong, bắt dầu chỉnh dây cung, tiếng người đã tịch.
Ngón tay khô gầy như trúc đã bắt đầu khảy đàn, âm thanh thanh tịnh sâu kín vang lên.
Vân Yên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì người này không phải tục. Chỉ sợ lão giả này không phải là nhạc công tầm thường, lưu tâm dò xét đàn cổ dưới tay của hắn, sau một lát liền biết rõ.
Nụ cười trên mặt của lão gia cũng tan đi, trên mặt mang theo thần sắc trang trọng và nghiêm túc, hai tay như nước chảy mây trôi, tiếng đàn giống như lưu thủy hành vân. Hắn râu tóc bạc trắng, quần áo phất phới trong gió. Vào lúc này nhìn thấy rất có dáng điệu tiên phong đạo cốt, phong thái điền lâm ẩn sĩ.
Mọi người đều đắm chìm tại trong tiếng đàn, trong lòng cảm thán khi nghe âm điệu, chỉ sợ lần này Vân cô nương phải thua rồi.
Hai tay nhấn một cái, tiếng đàn ngừng. Âm luật phong lưu tao nhã này vẫn còn quanh quẩn trong nơi đây.
Lão giả mỉm cười nói:
- Vân cô nương nghĩ như thế nào? Có đáng giá vạn lượng bạc trắng hay không?
Vân Yên cười gật đầu nói:
- Một khúc tiếng đàn của Hàn phu tử, tự nhiên đáng giá vạn lượng bạc trắng này. Còn Di Âm Cầm kia, càng là thứ ngàn vàng khó mua.
Trong đám người vang lên âm thanh sợ hãi thán phục.
- Hàn phu tử. Đây không phải là nhạc công nổi dnah thiên hạ sao? Thái Cổ Di Âm chính là một trong mấy danh cầm của thiên hạ a!
Lý Tư Minh cau mày nói:
- Nghe đồn tiếng đàn của hắn đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, gần đạt tới tiên thánh, có nhã hào Cầm Thánh! Vân cô nương chỉ sợ phải thua rồi, tiếng dan của nàng ta cũng có nghe qua, không sánh kịp với lão giả! Tiểu tử ngươi sợ rằng cũng đánh tâm tư này.
Kim Thánh Kiệt an vị bên cạnh hắn, tuy nhiên vừa rồi bị Hồ Tâm Nguyệt làm mất mặt một trận, nhưng da mặt của hắn rất dày, cũng không để trong lòng, ánh mắt chỉ nhìn vào Hồ Tâm Nguyệt cùng Vân Yên. Nghe vậy cười hắc hắc, nói:
- Lúc nãy ta định dùng cờ thủ thắng, Hứa Tiên đánh cờ cực dở, ngươi đánh với hắn vài nước là thắng là cái chắc, không lo không thể thủ thắng! Nhưng kỳ nghệ của Vân cô nương ta đã nhìn thấy, chậc chậc.
Hàn phu tử cười nói:
- Vân cô nương đã biết danh hào của lão phu, nên sớm nhận thua đi.
Vân Yên nói:
- Nhận thua cũng không vội, nhưng trong nội tâm của tiểu nữ tử hiếu kỳ. Vạn lượng bạc trắng đối với người bình thường mà nói, là con số cực xa xỉ, nhưng đối với Hàn phu tử mà nói, đây chỉ là chuyện đánh vài khúc đàn mà thôi, vì sao rời khỏi cố lư, ngàn dặm xa xôi muốn đi tới đây lấy vạn lượng bạc trắng?
Lúc gặp thịnh thế, cho tới bây giờ cũng không thiếu quý tộc học đời văn vẻ. Hàn phu tử là người đạt tới đỉnh phong của đàn, một khúc nhạc có giá trị xa xỉ, bằng không thì cũng không lấy được Di Âm Cầm vào tay.
Hàn phu tử vuốt râu cười nói:
- Nghe nói thi tiên ở đây, lão phu muốn tới đây gặp mặt, nghe nói thi tiên là kỳ tài, nhưng không hiểu cầm đạo, không khỏi mất đi vài phần phong nhã. Cổ nhân nói ‘ khúc có sai, chu lang chú ý. ’ đây mới là phong nhã. Lão phu lần này đến đây chính là tự tiến cử, muốn nhận làm đồ đệ, dạy cầm đạo, dùng hiệu tiên hiền.
Mọi người cũng hiểu được, thì ra Hàn phu tử muốn thu Hứa Tiên làm đồ đệ.
- Nghe nói rất nhiều hào phú công tử muốn bái hắn làm thầy, hắn cũng không chịu thu, hôm nay lại vì ngàn dặm xa xôi tới đây, tự tiến cử!
- Hứa Tiên làm sao là người mà những công tử ca kia có thể so sánh được chứ.
Kim Thánh Kiệt liếm liếm bờ môi:
- Lão đầu tử này bàn tính thật hay, quyết tâm muốn cột một khối với Hứa Tiên, chắc muốn theo danh tiếng của hắn truyền lưu thiên cổ a?
Hàn phu tử danh khí mặc dù lớn, nhưng dừng ở cầm đạo, chung quy không thể so được với Hứa Tiên là người xuất thân thư sinh chính thống. Tiếng đàn thanh nhã, cũng truyền lưu không được tới đời sau, mà Hàn phu tử tuổi gần đất xa trời, cũng không vì cái gọi là đệ nhất thiên hạ mà tới, hắn muốn được ăn theo lưu danh đời sau.
Hàn phu tử lướt qua Vân Yên, nhìn Hứa Tiên trên đài, hô:
- Hứa Thám Hoa nghĩ như thế nào, nếu được, lão phu liền nhận thua lui ra
Hứa Tiên cười lắc đầu, một chữ "Danh" thật quá mê người, có người một lòng muốn đả bại mình. Có người lại muốn thu mình làm đồ đệ, nói đến nói đi luôn muốn áp hắn một đầu. Nhưng chuyện này cũng khó trách, dù sao những câu thơ của hắn, so với văn nhân đương thời còn cao hơn một bậc, truyền lưu đời sau là chuẩn xác, nếu đời sau cũng có bộ dạng như thời hiện đại, bài khóa của học sinh tiểu học sẽ có không ít đất ình cắm dùi, thi nhân vĩ đại, nhà tư tưởng, danh gia các loại, đều có cả.
Vân Yên tiếp lời nói:
- Nếu phu quân muốn học đàn, ta cũng có thể dạy. Hàn phu tử sao không thưởng thức tài nghệ của tiểu nữ, sau đó mới đưa ra kết luận chứ?
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần