Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 704: Nổi Điên. (1)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 704: Nổi Điên. (1)
Có người hỏi:
- Nghe nói lúc khảo hạch còn có một người, các ngươi nói là người nào?
Mọi người nghị luận nhiều nhất chính là chuyện này, sớm có người thông báo cho bọn họ. Cũng không đề cập tới người này là ai.
Đường Minh Hiên suy đoán nói:
- Ta nghĩ đại khái là vị Lý Tư Minh đại nhân bên cạnh của Hứa Tiên a, nghe nói hắn và Hứa Tiên quan hệ cá nhân rất thân, học vấn cũng là nhất lưu, chỉ sợ lần này gánh vác trách nhiệm thay cho hắn!
Lời này vừa ra, có người sầu lo, bọn họ lần này tới dây đã nhìn ra khuyết điểm của Hứa Tiên-- ngoài thi từ ra không còn gì. Nếu Lý Tư Minh xuất trận, ý định của rất nhiều người rơi vào khoảng không. Lý Tư Minh đã từng được xưng đệ nhất tài tử của Giang Nam, văn danh ở Giang Nam rất thịnh.
Nhưng có một lão giả mỉm cười, khẽ vuốt hộp gỗ bên người, bình tĩnh như thường.
Đường Minh Hiên chú ý tới thần sắc của lão giả, dù thế nào cũng không nhớ rõ lai lịch của lão già này, nếu như là đại nho nổi danh, có lẽ có người nhận ra hắn mới đúng, tiến lên chắp tay nói:
- Tại hạ Đường Minh Hiên, thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão trượng, chẳng biết tại sao tự tin như thế?
Lão giả mỉm cười,
- Hơi tên không cần bày ra, về phần nói tự tin.
Dùng bàn tay khô gầy chỉ lên, chỉ vào lá cờ trên cột cờ cao cao.
- Có lẽ lão hủ không đảm đương nổi đệ nhất thiên hạ, nhưng vạn lượng bạc trắng là nhất định rồi.
Lời này vừa ra, mọi nơi nhao nhao nghị luận, nghe ngóng lẫn nhua, cũng tính toán không ra thân phận của lão giả. Chỉ có trong mắt Đường Minh Hiên lóe lên, hơi có điều ngộ ra, nói:
- Vậy chúc lão trượng kỳ khai đắc thắng. thắng ngay từ trận đầu, ôm vạn lượng bạc trắng rời đi.
Một giờ trôi qua, hội trường cũng từ từ ngồi đầy người. đọc truyện mới nhất tại.
Lý Tư Minh có chút sốt ruột nhìn qua Hứa Tiên bên cạnh, nói:
- Hán Văn, giờ Tỵ sẽ bắt đầu, hiện tại đã giờ Tỵ, tại sao không thấy Vân Yên cô nương tới.
Hứa Tiên nói:
- Đừng vội đừng vội, nàng sẽ đến.
Sau đó dừng lại một chút, nói:
- Nàng không tới, ngươi đi lên chống đỡ vài trận đi!
Lý Tư Minh sững sờ, cười khổ nói:
- Ta biết ngay tiền này không phải dễ kiếm.
Sau đó trong lòng của hắn hưng phấn hừng hực, có thể bằng tài học của mình ứng phó với văn nhăn trong thiên hạ, cũng hợp với tính tình của hắn. Vừa nghĩ như thế, hắn càng ngóng trông Vân Yên không tới.
Vào giờ Tỵ, âm thanh từ chiêng vang lên.
Thiên hạ văn hội, chính thức bắt đầu.
Vân Yên vẫn không tới.
Hứa Tiên âm thầm suy nghĩ:
- Cô gái nhỏ kia không phải sợ trường thi chứ?
Nhưng may mắn thay, thời giờ đã tới!
Tri phủ đại nhân leo lên đài cao, cao hứng đầy mặt ( Hứa Tiên: nhất định là lấy không ít tiền! ), hoan nghênh khách tới thăm từ tám phương.
Trước nói từ Bàn Cổ Khai Thiên giảng đến Tam Hoàng Ngũ Đế, lại từ Nghiêu Thuấn đến Tần quét lục quốc, lại từ thái tổ bình thiên hạ giảng đến đương kim thánh thượng anh minh như thế nào. Thiên hạ mới có được thái bình, dân chúng mới có thể an khang. Khi mặt trời lên cao, nói tới mức khiến cho người ở đây buồn ngủ.
Hứa Tiên âm thầm cảm thán, chuyện này quả nhiên là truyền thống.
Thật vất vả giảng tới mấy vị đại nho trên khán đài, cũng chỉ có mấy vị lão tiên sinh này không mất dáng vẻ, ngồi nghiêm chỉnh. Lại nói tới lai lịch của Hứa Tiên, Hứa Tiên vội vàng đứng dậy nguyện ý khiêu chiến với mọi người. Rốt cuộc tuyên bố văn hội bắt đầu, khá tốt không bổ sung thêm phần quảng cáo và tài trợ như thời hiện đại.
- Người lên đài đầu tiên, Kim Thánh Kiệt, đến nay được đương kim thánh thượng khâm điểm là tiến sĩ nhị bảng, muốn dùng văn kết bạn, thỉnh giáo Hứa Thám Hoa.
Lời vừa nói ra, người ngồi trên ghế nhao nhao nghị luận. Có người cảm thán:
- Nhị giáp tiến sĩ, vừa lên cũng không phải dễ dàng a!
Bên cạnh lập tức có tiếng người cười nhạo.
- Hứa công tử cũng ở khoa nay, còn là nhất giáp tiến sĩ, thắng bại sớm đã rõ ràng, kẻ này thật sự không tự lượng sức mình.
Lại có người bộc bạch, nói:
- Khoa cử vì tuyển tiến sĩ của quốc gia không giả, nhưng trọng tại sách luận, chưa hẳn là kiểm tra được tài hoa chân chính của học sinh. Hơn nữa nghe nói thánh hoàng đem Hứa công tử khâm điểm là Thám Hoa, cũng bởi vì thơ của hắn tốt. Còn Kim Thánh Kiệt cũng là tài tử phong lưu danh tiếng, nếu lựa chọn đề khác, sợ rằng dễ dàng ứng đối!
Trong nội tâm Đường Minh Hiên kinh ngạc, nói:
- Rõ ràng nên là mình đầu tiên, tại sao có người chọc vào chứ.
Lúc đến bọn họ đã sớm nhìn thấy trình tự, hắn đúng là xếp hạng đệ nhất vị.
Hứa Tiên nhìn thấy người quen cũ đã lâu lên đài, trong nội tâm mắng to, làm gì có người hủy chiêu bài của nhà mình lên đài chứ. Chuyện này là do nhà hắn chủ sự, đối với Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh hiểu rất rõ, tiểu tử này hắn là dò xét được cái gì đó, mới dám lên đài khiêu chiến.
Kim Thánh Kiệt không nhanh không chậm đi lên đài cao. Chắp tay với bốn phía, "Xoát" một tiếng mở quạt xếp ra, nhìn Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh, thầm nghĩ:
- Hứa Hán Văn ah Hứa Hán Văn, ngươi nên thống thống khoái khoái bại với ta đi, chớ để tiện nghi ngoại nhân, chỗ tốt lại sâu sắc.
Vốn là hắn là không có ý định lên đài, bởi vì hắn đối với Vân Yên tài hoa hơi có chút giải. Nhưng các loại:đợi cho tới bây giờ còn không thấy Vân Yên trình diện, nếu như chỉ là Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh lời nói, vậy có lớn lao sơ hở. Chắc hẳn cái này sơ hở sớm cũng đã bị người khác xem tại trong mắt, chẳng trên mình đến kiếm tiện nghi.
Lý Tư Minh cũng thầm nghĩ ra môn đạo trong đó, vẻ mặt sầu khổ.
- Tiểu tử này hẳn là nghĩ ra biện pháp gì đó.
Nhưng thời điểm này không thể lùi bước, muốn đứng dậy đi lên đài.
- Đợi một chút!
Một tiếng kêu lên, cánh cửa vốn đóng lại đã mở ra, hai thân ảnh cầm theo hai cái thiếp mời đỏ thẫm đi vào bên trong.
Hai người đi thẳng vào trong hội trường, một người trong đó thì hất áo choàng màu xanh lá lên, đem đầu mặc và dáng người dấu bên dưới lớp áo chòang, không phân rõ giới tính. Bên cạnh là một nữ nhân xinh đẹp, mặc áo trân châu tay ngắn, hạ thân thì mặc váy cánh hoa sen, cánh tay ngọc tuyệt mỹ như củ sen không chút che dấu bạo lộ ra ngoài không khí, giống như có hào quang chớp động, chính là Hồ Tâm Nguyệt!
Người trong tràng, thấy rõ dung mạo của nàng, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng "Ồ" nhẹ.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào Hồ Tâm Nguyệt, sau đó lại quét qua người ở bên cạnh. Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ người bên cạnh, nói:
- Đi thôi!
Sau đó nàng đi tới bên cạnh ghế của Hứa Tiên, ngồi lên băng ghế dài của Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh hai người, nhưng nàng lại không chút khác khí chen vào giữa của hai người, tiếp tục như vậy chỉ có thể ngồi lên đùi mà thôi.
Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh cùng một chỗ cuống quít đứng dậy, Hồ Tâm Nguyệt tùy tiện độc chiếm ba chỗ, vỗ vỗ hai vị trí bên cạnh, nói:
- Ngồi đi!
Lý Tư Minh nhìn qua Hồ Tâm Nguyệt, trừng trừng mắt, trên đời này không ngờ có nữ tử lớn mật như vậy.
Hứa Tiên nháy mắt với hắn, bảo hắn đi ngồi chỗ khác, Lý Tư Minh còn tưởng rằng Hồ Tâm Nguyệt cũng là nội quyến của Hứa Tiên, cho nên bất đắc dĩ ngồi ở chỗ khác.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần