For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 693: Phu Nhân. (2)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 693: Phu nhân. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Như vậy sao được!
Hứa Tiên nói:
- Yên nhi, xuất hiện đi!
Vân Yên liền dịu dàng đi ra, thi lễ, nói:
- Vân Yên bái kiến hai vị đại nhân.
Nàng nghe nói có người gõ cửa liền bừng tỉnh, vội vàng trang điểm ăn mặc một phen, trong nhà không có hạ nhân, chuyện bưng trà rót nước đều do một tay của nàng làm. Nhưng thời điểm nàng tới, Hứa Tiên và khách đã bắt đầu nói chuyện rồi, nàng không tiện quấy rầy. Cho nên trốn ở phía sau lắng nghe.
Lý Tư Minh có dự cảm xấu, nói:
- Ngươi sẽ không phải muốn...
Viện thủ cũng bắt đầu hiểu ra.
Hứa Tiên nắm bàn tay trắng như ngọc của Vân Yên, nói:
- Yên nhi, ý của ngươi như nào đây? Nếu không ưa thích, cũng không cần miễn cưỡng, vi phu sẽ có đối sách khác.
Vân Yên ở phía sau rèm suy nghĩ hồi lâu, phu quân tuy thi từ cái thế, nhưng phương diện khác lại không lợi hại như vậy. Nếu khiêu chiến anh tài khắp nơi, nếu như chuyện này bị dò xét ra được, một khi biết rõ, bản thân phải chịu tội với tất cả, cho nên vào lúc này không chút do dự, nói:
- Nếu phu quân đã đáp ứng, thiếp thân có thể thử một lần.
Lý Tư Minh một mực tràn đầy tự tin, thời điểm này còn bỏ qua bộ dáng khinh cuồng thường ngày, thậm chí có chút ít sợ hãi, nói:
- Vân, Vân phu nhân tài hoa ta đã biết rõ, nhưng nàng chính là nữ nhi, lại là như phu nhân a.
Cái gọi là "Như phu nhân ", chính là cấm kỵ của thiếp thất. Giống như tiến sĩ và "Cùng tiến sĩ". Nói đến hai vấn đề này có một câu đối, cũng biểu đạt ý tứ như vậy, câu đó là: "Cũng không như phu nhân cũng cùng tiến sĩ".
Cho dù trong nhà được sủng ái thế nào, trong mắt người ngoài, danh phận khác nhau rất sâu sắc. Tương truyền sinh nhật của một tri phủ, tri huyện đến mừng thọ, bái thiếp đã đưa lên đi, mới biết được là sinh nhật của như phu nhân, lập đem lấy bái thiếp trở lại, chiết thân mà đi, tất cả quan lại khác cũng làm theo. Vốn hạ quan đối với thượng quan nịnh bợ xu nịnh còn không kịp, nào dám vô lễ đắc tội như vậy, nhưng thê thiếp phân biệt cũng là chỗ này.
Vân Yên vẫn cười dịu dàng như cũ, giống như không đem chuyện này đặt trong lòng.
Nhưng Hứa Tiên lại cảm giác tay của nàng đang xiết chặc tay của mình, mỉm cười nói:
- Như phu nhân? Tư Minh huynh còn không đem chữ ‘ như ’ xóa đi!
Lý Tư Minh nghi hoặc, nói:
- Cái này?
Hứa Tiên nói:
- Theo như luật pháp của triều đình ta, chức quan tại thân, còn có thể bình thê. Hôm nay ta lại là Hàn Lâm, đương nhiên cũng nhiều hơn một phu nhân.
Vân Yên che cái miệng của mình lại, trong nháy mắt, trên ngoài sóng mắt cũng ngập nước.
Lý Tư Minh cười khổ nói:
- Ngươi a!
Cử động lần này cho dù không bốc lên thất lễ lớn với người trong thiên hạ. Cũng là vi phạm luân thường đạo lý. Xuất thân của Vân Yên hắn biết rõ, nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp thì bỏ đi, lại còn muốn đưa lên làm phu nhân, quả thực là không thể tưởng tượng. Hành vi như thế lan tràn ra ngoài, tất nhiên sẽ bị mọi người khinh thường, còn làm tổn hại con đường làm quan.
Trong nội tâm cảm thán, trong vẻ ôn hòa biểu hiện ra ngoài, chung quy vẫn mang theo nét khinh cuồng. Mà hắn sắp sửa làm việc, lại càng khinh cuồng hơn gấp nhiều lần chuyện nói ra những câu khiêu khích văn nhân thiên hạ.
Mã viện thủ nghe vài câu liền hiểu được, lúc này cũng kịp phản ứng, cả kinh nói:
- Ngươi không phải là muốn?
Hắn vô cùng kinh ngạc về chuyện này.
Hứa Tiên nói:
- Như ngươi nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới khiêu chiến, ta cũng không thể người nào cũng ứng đối a! Trước hết cho phu nhân của ta giữ quan, nếu như ai có thể thắng được nàng, mới có thể khiêu chiến ta, ngươi xem như thế nào?
Mã viện thủ dựng râu trừng mắt, nói:
- Chuyện này vạn lần không được, thịnh hội như thế, lại để ột nữ tử ra mặt, chuyện này còn ra thể thống gì! Ngươi sợ người tới nhiều, ta sẽ phái người tới khảo hạch, có thể vượt qua kiểm tra mới có thể hướng ngươi khiêu chiến, cho dù như thế nào thì chuyện ngươi làm là không được.
Hứa Tiên lúc này hơi xuất thần. Chẳng lẽ đời này đã có "Hải tuyển"? Ngay cả chính hắn cũng cảm thán: "Trời ạ, rốt cuộc là ta đang làm cái gì!".
Lý Tư Minh thấy Hứa Tiên cân nhắc, còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ, chuyện này có chỗ chuyển cơ.
Bỗng nhiên Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, đứng dậy chắp tay nói:
- Nếu như chuyện này không được, mời hai vị về đi, đợi đến lúc những người kia đến, ta tự có biện pháp ứng đối, cũng không nhọc đến Tri phủ đại nhân hao tâm tổn trí, tiễn khách!
Xem ra còn phải tự mình tuyển lựa a.
Lý Tư Minh cùng Mã viện thủ hai mặt nhìn nhau, khó xử, đây là công tác do Tri phủ đại nhân cắt cử đi làm, nếu như trở về không có cách bàn giao nhắn nhủ, thì khó mà ăn nói được.
Lý Tư Minh đành phải lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:
- Hán Văn, ngươi nói ngược lại cũng không phải không có đạo lý...
Hứa Tiên cười ha hả, nói:
- Như vậy người tới nói không chừng ngược lại còn nhiều hơn nữa... Chuyện này càng hợp với tâm ý của Tri phủ a.
Lý Tư Minh cùng Mã viện thủ đành phải đứng dậy cáo từ, nói phải đi về báo cáo với Tri phủ đại nhân trước rồi nói sau.
Hứa Tiên tiễn bọn họ đi ra ngoài cửa, thời điểm rời đi, bắt tay của Lý Tư Minh, chân thành nói:
- Ngươi trở về nói cho Tri phủ đại nhân, công tác bảo an nhất định phải nắm chắc.
Lý Tư Minh dở khóc dở cười. Chỉ có chắp tay cáo từ. Đại môn vừa khép lại một lần nữa, Lý Tư Minh cùng Mã viện Thủ tướng nhìn nhau than thở. Mã viện thủ nói:
- Ta vốn tưởng rằng Hứa Tiên là người biết đại lễ, lại không nghĩ rằng thật không ngờ, thật không ngờ... Ai!
Thật không ngờ cả buổi lại không nói ra cái gì.
Lý Tư Minh cũng hiểu được cảm thụ của hắn, lúc hắn mới quên Hứa Tiên, thì Hứa Tiên cũng chỉ là thư sinh tầm thường mà thôi, nhưng càng về sau càng cảm thấy khó có thể suy đoán.
Hắn được xưng là cuồng nho, nhưng thường nhân nổi giận, tất nhiên muốn uống rượu hát vang, làm ra đủ loại quái tướng, cũng có một nửa tâm tư là muốn cho người nào đó xem, biểu hiện mình là danh sĩ phong lưu, di thế độc lập. Nhưng sắc mặt Hứa Tiên lại như thường, dùng ngữ khí bình thường nói ra những câu kinh thế hãi tục. Làm cho người khác giật mình, chính mình còn không biết có cái gì không đúng a.
Hứa Tiên đóng cửa lại, trong nội tâm nên hỏi là ngoài ý muốn hay không, hay là có cái gì khác? Không nghĩ tới Hồ Tâm Nguyệt đứng ở trước cửa nhà mình chửi bậy vài câu lại dẫn phát phong ba lớn như thế, chuyện này có phải là ngẫu nhiên hay không? Hay là những người ganh ghét cố ý châm ngòi thổi gió, tạo dựng lên cục diện như thế này?
Trở lại phòng khách, Hồ Tâm Nguyệt đã ở đây, nhìn Hứa Tiên với sắc mặt "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép".
- Chỉ là một cái hư danh đã làm ngươi sung sướng như vậy, thật sự là mất mặt. Cùng là thiên địa sinh ra, phụ mẫu nuôi dưỡng, dựa vào cái gì cần người khác thừa nhận, ngươi thanh tỉnh một chút cho ta.
Vân Yên lau nước mắt trong khóe mắt, nói:
- Người ta thật sự cao hứng mà.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần