A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 684: Làm Khó Dễ. (2)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 684: Làm khó dễ. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên thầm than một tiếng, quả nhiên, thì ra thời gian an bình của con hồ ly này chỉ là giả bộ mà thôi. truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
- Buồn cười? Ngươi căn bản là không hiểu? Bình thường là phúc.
- Thật khó cho ngươi có suy nghĩ của những lão già, cho dù ngươi nghĩ như vậy, thì người bên cạnh ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Hồ Tâm Nguyệt dõng dạc nói:
- Chỉ bởi vì gả cho ngươi, thanh danh mai một trong cái hoang viên này, tài hoa không thể hiển lộ rõ ràng, tiếng đàn không người lắng nghe. Không chỉ có nàng, nữ tử thiên hạ đều như thế, chỉ là công cụ, công cụ phát tiết dục vọng, công cụ sanh con, công cụ lo liệu nội trợ!
Hoàn toàn không có cách nào biện minh lời của nàng nói.
Hứa Tiên âm thầm đổ mồ hôi lạnh, thì ra là có suy nghĩ của nữ tử hiện đại a.
Vân Yên lặng lẽ nhấc tay, nói:
- Ta... Ta cảm thấy như vậy rất tốt a.
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ bắt lấy bả vai của Vân Yên, nói:
- Rất tốt? Mỗi ngày trừ ăn cơm thì đi ngủ, sau đó lại ngây ngốc chờ hắn tới thăm ngươi. Muốn ta sống thời gian như vậy, không bằng giết ta.
Vân Yên cau mày nói:
- Người và ta không giống nhau...
Hồ Tâm Nguyệt lập tức ngắt lời, nói:
- Giống nhau, ăn no so với bị đói tốt hơn, tự do tự tại so với quản chế khắp nơi tốt hơn, cho dù tính tình kém cỏi thế nào, những suy nghĩ căn bản là giống nhau, đây là nhân tâm.
Hứa Tiên khoanh tay, nói:
- Nói nhiều như vậy, ngươi muốn thế nào?
Hồ Tâm Nguyệt giảo hoạt cười cười, kéo vai của Vân Yên, nói:
- Chúng ta đi du hồ a!
- Cái gì?
Hồ Tâm Nguyệt nháy mắt, nói:
- Thời điểm này, gia đình bình thướng sẽ dẫn thê tử đi du sơn ngoạn thủy, ta nhìn ngươi lại không có thời gian, là ta giúp ngươi tận chức trách, ta cũng đã lâu không có ngắm cảnh đẹp của Tây Hồ đấy.
Hứa Tiên đành phải nói:
- Nếu như Yên nhi muốn đi...
- Không muốn đi.
Vân Yên lập tức đứng bên cạnh Hứa Tiên, nói:
- Hồ tỷ tỷ muốn đi, thì đi một mình đi.
- Ta đi với ngươi.
Bỗng nhiên Tiểu Thanh rút bội kiếm ra, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Hồ Tâm Nguyệt, nữ nhân này rốt cục không hề trung thực, thời điểm này mình nên xuất mã, xem nàng có thể đùa nghịch ra cái bịp bợm gì.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Vậy cũng tốt!
Lại dưỡi bàn tay trắng nõn về phía của Hứa Tiên, Hứa Tiên không hiểu ý.
- Làm gì?
Hồ Tâm Nguyệt khí thế hùng hồn, nói:
- Ta không có tiền!
Hứa Tiên lắc đầu, đem túi tiền cởi xuống đặt lên tay của nàng.
Hồ Tâm Nguyệt vẫn duy trì tư thế vốn có như trước, cười mỉm nói:
- Nam nhân keo kiệt đều bị xử lăng trì đấy!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi chờ.
Quay người đi vào trong phủ, một lát liền quay trở lại, đem một phong thư đưa cho nàng.
- Chỉ một lần này!
Hồ Tâm Nguyệt mở phong thư ra xem xét, trong đó hơn mười tấm ngân phiếu mỏng như tờ giấy, tất cả đều là ngân phiếu đại ngạch, mỉm cười nói:
- Vậy cũng không kém lắm.
Khóe mắt nàng quét qua, một thân ảnh màu trắng có cánh từ xa nhảy qua các lầu các. Nàng ngoắc ngoắc tay nói:
- Đến, ta còn có mấy câu muốn nói, không thể cho người bên ngoài nghe thấy.
Hứa Tiên không kiên nhẫn cúi đầu xuống, chợt cảm thấy trên mặt mềm mại, không khỏi sững sờ.
Thì ra Hồ Tâm Nguyệt kiễng mũi chân lên hôn lên mặt của hắn một cái, cười nói:
- Xem như ban thưởng.
Đột nhiên Tiểu Thanh nắm chặt chuôi kiếm, thiếu chút nữa rút kiếm ra, muốn bổ ai đó cũng không nhất định.
Hồ Tâm Nguyệt đi tới góc đường, nói:
- Cũng sắp tới rồi, đừng lề mà lề mề!
Tiểu Thanh oán hận theo sau, quyết định nhất định phải cho nàng một chút nhan sắc.
Vào lúc giữa trưa trong rừng cây, Tiểu Thanh ngơ ngác nhìn qua hai cổ thi thể trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Hồ Tâm Nguyệt cùng Tiểu Thanh đi ra cửa đông.
Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng, chính là ngày tốt để du hành.
Hồ Tâm Nguyệt phàn nàn nói:
- Phủ đệ to như vậy, ngay cả một chiếc kiệu cũng không có!
Tiểu Thanh chỉ nhìn nàng, nhưng không đáp lời, chỉ xem nàng như một người vô hình mà thôi.
Hồ Tâm Nguyệt cũng không có trách móc chút nào, vẫn nở nụ cười yếu ớt, uốn lượn đi dạo ven hồ.
Tây Hồ vào thời điểm này, dương liễu buông xuống, du khách như dệt, chính là thời điểm du hồ rất tốt. Không chỉ có công tử phong lưu uống rượu làm thơ, nữ quyến cũng có không ít, đều lấy y phục ngắn tay, hiển lộ cánh tay ngọc và dáng người hấp dẫn, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn qua.
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt thướt tha đi tới, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. Cũng khó tránh khỏi có vài công tử ăn chơi mở miệng hí lộng trêu đùa, Tiểu Thanh chân mày lá liễu đứng đấy, Hồ Tâm Nguyệt làm ra bộ dáng không thèm chú ý tới.
Trong nội tâm của Tiểu Thanh lúc này càng khinh thường không thôi, cái gì Thiên Ma Tâm Nguyệt Hồ, hôm nay không có chút thực lực nào, cũng chỉ là một phàm nhân đang nén giận mà thôi.
Nhưng Hồ Tâm Nguyệt đi một đoạn trên bờ hồ, cũng không thấy chiếc du thuyền nào, chuyển bước đi lên núi.
Tiểu Thanh nhịn không được hỏi:
- Này, ngươi không phải muốn du hồ sao?
Hồ Tâm Nguyệt chỉ vào một chiếc du thuyền, nói:
- Thuyền nhỏ như vậy, cho dù du hồ, có ý nghĩa gì chứ.
Bên cạnh Tây Hồ cũng không thiếu núi non, phong cảnh cũng lịch sự tao nhã.
Hồ Tâm Nguyệt thấy miếu thì vào, gặp cảnh thì ngừng, thỉnh thoảng cười nói với Tiểu Thanh, làm như thực sự toàn tâm toàn ý xem xét cảnh trí nơi đây. Nhưng Tiểu Thanh đi theo đại địch thế này, lại gì tâm tình, cũng không có trả lời nàng.
Mà Hồ Tâm Nguyệt không cười thì thôi, cười cười càng xinh đẹp tuyệt luân, dẫn tới vô số ong bướm, cũng may bầu không khí đương thời khá tốt, nhiều nhất cũng chỉ là đứng ở xa xa trêu chọc, không có thực sự tiến lên động tay chân cái gì, bằng không thì kiếm của Tiểu Thanh đã ngăn bọn họ lại.
Đi vào một con đường mòn, bốn bề vắng lặng, cảnh trí càng âm u. Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống một tảng đá, xoa nhẹ mắt cá chân.
Bỗng nhiên trong rừng có hai nam tử một cai một thấp đi ra, trêu đùa:
- Tiểu nương tử nơi nào? Chân đau sao? Không bằng cho tiểu sinh tới xoa giúp ngươi nhé.
Tiểu Thanh quát lên:
- Lăn, bằng không thì đừng trách bổn cô nương dưới kiếm vô tình.
- Vị muội muội này có tính tình thật cay, không biết nếm thử thủ đoạn trên giường của bổn công tử, còn có thể mạnh miệng như vậy không?
Hai người bọn họ một đường theo đuôi, bỗng nhiên mất dấu các nàng, thật vất vả mới tìm lại được, làm sao dễ dàng buông tay. Mắt thấy bốn bề vắng lặng, nhìn nhau, đẹp như vậy, càng hiếm thấy, nếu có thể âu yếm, phải giảm thọ mười năm cũng cam nguyện. Thực sự làm ra cái gì đó, các nàng cũng không dám lộ ra.
Mắt thấy hai cô gái yếu ớt ở đây, cho nên từ từ tiến lên.
Hồ Tâm Nguyệt cười mỉm nói:
- Hai vị công tử chớ nên như thế, bằng không thì ta sẽ hô lên đấy.
- Nơi này là phía sau núi, các ngươi có hô phá yết hầu cũng không có ai nghe thấy, không bằng theo chúng ta, các ngươi sẽ hô nhanh hơn đấy, ha ha ha.
Tiểu Thanh nhướng mày, muốn hung hăng giáo huấn bọn họ một trận.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần