Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 677: Khúc Mắc. (2)
ứa Tiên Chí - TG: Thuyết Mộng Thần
Quyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 677: Khúc mắc. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Trong nội tâm Thường Hi cũng dấy lên hi vọng, làm sao không muốn chứ:
- Meow, Bạch tỷ tỷ, thỉnh ngươi dạy cho ta!
Bạch Tố Trinh điểm lên trán của nàng, lộ ra nụ cười, nói:
- Nhưng mà, cũng không còn thời gian để bắt bướm đâu nhé, phải biết rằng, tuổi thọ của mèo vô cùng ngắn ngủi, không quý trọng thì không làm được.
Thường Hi vừa cảm kích vừa xấu hổ, cam đoan nói:
- Ta sẽ cố gắng, Meow!
Bạch Tố Trinh nói:
- Úc Lôi ngươi đã quen rồi, hiện tại nàng ta đã hóa thành hình người.
Hứa Tiên cười nói:
- Vừa vặn, ta còn chưa thấy đấy!
Bạch Tố Trinh vẫy tay một cái, nói:
- Úc Lôi, đến!
Vành tai của Úc Lôi đang nằm sắp vãnh lên, dáng người cao cộng thêm đôi cánh trắng trên lưng, thể hiện uy phong lẫm lẫm của bách thú vi vương. Đi đến bên cạnh Bạch Tố Trinh, rất là nhu thuận cúi đầu xuống, Bạch Tố Trinh sờ sờ đầu của nàng, mang nàng vào trong phòng.
Thường Hi nhảy lên đầu vai của Bạch Tố Trinh, Ngao Ly cũng đi vào theo, Hứa Tiên cũng muốn đi vào, Ngao Ly lại "Cạch" một tiếng đóng cửa trước mặt của hắn.
Hứa Tiên nói:
- Làm gì? Nói trở lại, biến hóa ở chỗ này không được sao?
Ngao Ly liếc hắn, nói:
- Nghĩ thật đẹp!
Bạch Tố Trinh giải thích:
- Quan nhân, Úc Lôi là nữ hài tử! Hiện tại biến hóa còn rất miễn cưỡng, không biến được quần áo.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể cười khổ dừng lại, thật sự rất khó liên hệ lão hổ to lớn cùng một tiểu nữ hài, nhưng nghĩ lại, ngày hôm qua không phải mới thấy chân thân của Ngao Ly sao? Đây chính là một con cự long dài hơn mười trượng, biến thành bộ dáng của nhân loại cũng không phải là tiểu hài tử sao?
Nhưng trong lòng hắn lại rất hiều kỳ, sẽ biến thành bộ dáng gì đây? Nhưng từ thời gian Úc Lôi sinh ra tới bây giờ chỉ mới một năm, dù hóa thành hình người, cũng chỉ là tiểu hài tử!
Thời điểm này, trong phòng có ánh sáng lóng lánh. Cuồng phong vờn quanh.
- Úc Lôi, phải thu đuôi lại mới được!
Sau đó lại có ánh sáng lóng lánh, cuồng phong nổi lên bốn phía.
- Lỗ tai còn ở bên ngoài này!
Không biết trải qua mấy lần như thế.
- Vậy được rồi.
Sau đó là âm thanh mặc quần áo sột soạt vang lên, Thường Hi hưng phấn kêu "Meo meo", cùng Úc Lôi bất mãn "NGAO...OOO" một tiếng.
Kết quả thời gian mặc quần áo còn dài hơn cả thời gian biến hóa.
Bạch Tố Trinh hỏi:
- Các ngươi cảm thấy cái này thế nào?
Sau đó truyền tới âm thanh dọ dự của Thường Hi:
- Meow, Bạch tỷ tỷ, ta cảm thấy kiện này còn đẹp hơn một chút!
Ngao Ly ho khan vài tiếng, sau đó dùng âm thanh của lão thành, nói:
- Ân, ta cảm thấy cái này rất đúng, cái này!
Thường Hi lập tức nói:
- Tiểu hài tử không hiểu.
- Con mèo chết tiệt, ngươi nói ai là tiểu hài tử!
Sau đó là âm thanh điều đình của Bạch Tố Trinh.
- Vậy đều thử chúng xem.
Bởi vì ý kiến hoàn toàn bất đồng với nhau, rốt cục áp dụng phương thức như vậy.
Kết quả, qua trong chốc lát, tranh chấp lại tăng lên.
Bạch Tố Trinh nói:
- Quả nhiên không cái nào so sánh được với cái này.
Thường Hi lập tức phản đối.
- Meo meo Meow, không không không, cho dù là Bạch tỷ tỷ nói như vậy, thì cái này còn đẹp hơn đấy!
Chỉ có âm thanh phản kháng vô lực của Úc Lôi mà thôi, làm cho Hứa Tiên cũng bận tâm cho tình trạng của nàng.
Không biết qua bao lâu, Hứa Tiên đã cảm thấy hơi buồn ngủ, dứt khoát nằm xuống bãi cỏ. Ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh lam, trên trời có vài đám mây trắng, tin tưởng không lâu sau, mưa sẽ rơi xuống lần nữa.
Bỗng nhiên cánh cửa mở rộng ra, cuồng phong xuất hiện.
Một thân ảnh nhỏ nhắn chân trần xuất hiện, lộ ra một chút chật vật không được tự nhiên, nhưng cánh chim thanh thuần mở ra, thân thể lại linh mẫn như trước kia, hóa thành một trận gió.
Một trận gió tiến vào trong ngực của mình, đó là một tiểu nữ hài, có gương mặt lạ lẫm mà đáng yêu. Đôi mắt của nàng đỏ hồng to tròn, giống như hai viên hồng bảo thạch.
Bộ dáng sáng ngời hữu thần, vào lúc này làm ra vẻ đáng thương, khóe mắt dường như có nước mắt chớp động, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn giống như chịu ủy khuất cực lớn.
Mà điểm đặc biệt chính là đôi cánh chim nhỏ nhắn sau lưng của nàng, làm cho nội tâm của Hứa Tiên xuất hiện hai chữ "Thiên sứ" trong đầu.
- Úc Lôi!
- Quan nhân, quan nhân, ngươi cảm thấy bộ quần áo này thế nào?
Nhưng Hứa Tiên còn chưa kịp nhìn kỹ, trên người của Hứa tiên xuất hiện vầng sáng, "Hoa tường vi" lại biến thành mãnh hổ!
- Chuyện gì xảy ra?
- Úc Lôi còn chưa thành thục, tối đa chỉ có thể biến nửa canh giờ mà thôi.
Hứa Tiên thầm nghĩ: toàn bộ thời gian đã bị lãng phí! Nếu như không có chuyện đó, thì có thể duy trì một giờ cũng không chừng.
...
Thời gian nhu hòa như một cơn gió mát, mùi hoa nở, thổi cành non lay động theo gió.
Kỳ thật thực sự không phải là bất tri bất giác, mà thời gian chính là như vậy, lần lượt nghĩ đến, nếu như lúc trước tốt như thế này. Chỉ tiếc nếu không có như vậy, chỉ có lúc trước, không cách nào trải qua, cũng khó đạt tới hoàn mỹ.
Ngoài cửa sổ có mưa dầm không dứt, Bạch Tố Trinh ngồi dựa vào cửa sổ, cúi đầu chăm chú thêu thùa.
Một đám tóc xanh từ trên đầu nàng bay lên, cây kim lại đâm vài vải. Mũi kim đã đâm vào ngón tay của nàng, một hạt huyết châu tinh tế hiện ra, ngưng trên cây kim, trong nháy mắt đã vết thương đã khôi phục, biến mất không thấy gì nữa, nhưng trên đầu kim vẫn còn mang theo một giọt máu tươi.
Nàng nhíu mày, giống như đau đớn không hiểu, khóe miệng lại xuất ra nụ cười ôn nhu yếu ớt, lại tiếp tục thêu, làm những động tác lặp đi lặp lại.
Thêu thùa đã hoàn thành non nửa, cũng không phải uyên ương hay hồ điệp tranh hoa điểu sơn thủy, mà là một trang sức phong cách cổ xưa, dùng phương thức vô cùng phức tạp quấn vào nhau.
Lúc này nàng không ngẩn đầu lên, nói:
- Thanh nhi, sao ngươi không chịu đi gặp hắn?
Tiểu Thanh theo cột trụ hành lang sau đi ra, oán hận nói:
- Nói không thấy tựu không thấy. Loại này nói không giữ lời gia hỏa!
Chú ý tới động tác của Bạch Tố Trinh, kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì?
Bạch Tố Trinh cười giải thích nói:
- Đây là pháp thuật Vu Sơn Phái, quan nhân sắp độ kiếp, cho nên cần chuẩn bị không ít, nhưng chúng ta lại không có pháp bảo gì để dùng, ta nghĩ kỹ, cũng chỉ có những thứ này mới giúp được hắn, ân, nhất định phải giúp hắn mới được.
Trên mặt có vài phần tự hào.
Tiểu Thanh hỏi:
- Đây là cái gì?
- Thiên thiên tâm kết, dùng để hộ thân.
Tiểu Thanh nhíu mày, nói:
- Ngươi vì hắn làm ra thứ đồ vật này sao? Đây là thứ rất hao phí đạo hạnh a.
Cho dù khó hiểu môn đạo trong đó, cũng có thể cảm giác được.
- Không có gì, ngươi đừng có nói cho hắn biết!
Tiểu Thanh ngồi trên khung cửa sổ, nói:
- Ta thấy cũng không gặp hắn, thì làm sao nói cho hắn biết.
Thần sắc Bạch Tố Trinh quá mức bình thường, làm cho Tiểu Thanh càng chú ý tới tư cách của nàng.
Lúc này, một đạo kim quang xuyên qua tầng mây, hạ xuống phủ.
Tiểu Thanh nói:
- Lúc này hắn lại đi tới kinh thành, thiên kiếp sắp tới, tỷ tỷ lại hao tổn tâm trí với hắn, hắn vẫn không quên...
- Thanh nhi, đừng có lại nói.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần