The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 666: Trở Về. (2)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 666: Trở về. (2)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Lập tức có khí tức vô cùng hung lệ bốc lên, cho dù là mạnh mẽ như sư tử hay hổ cũng phải run rẩy, tiếng kêu không dứt của côn trùng trong rừng trúc, lúc này im lặng.
Chung Lê lại quay thân trở về phòng, Thần Chung Quỳ ho khan hai tiếng, tiếp tục cúi đầu uống rượu, tiếng côn trùng lúc này mới vang lên.
Hứa Tiên cười cười, đem chuyện xảy ra lúc trước nói lại một phen, cũng hiểu được chỗ xấu hổ của Thần Chung Quỳ.
Thần Chung Quỳ trầm mặc thật lâu, chỉ nói:
- Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.
Sau đó uống cạn rượu trong chén.
Trời tối, Hứa Tiên cùng Thần Chung Quỳ thở dài trắng đêm.
Vân Yên cũng giống như thường ngày, cùng ngủ với Chung Lê, nhưng lặng lẽ nói với Hứa Tiên.
- Yên tâm đi phu quân, ta sẽ hảo hảo khai đạo cho nàng.
...
- Cái gì!
Chung Lê trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Vân Yên nói:
- Ta nói lập gia đình cũng không phải vì làm việc, hơn nữa hài tử cũng không phải nhặt được.
Chung Lê ngơ ngác nói:
- Cái kia... Hài tử có như thế nào?
Đôi mắt của Vân Yên lưu chuyển, cười híp mắt, nói:
- Lại đây, tỷ tỷ nói cho ngươi nghe là biết ngay!
Sau đó kề vào tai của Chung Lê, xì xào bàn tán.
Mơ hồ trong đó có thể nghe được một ít câu như thế này:
- Sẽ bị như vậy... Còn có như vậy... Tóm lại là còn rất nhiều công việc kỳ quái.
Chung Lê trừng to mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, giống như một cái máy tính đột nhiên xử lý quá nhiều công việc, cho nên bị treo, tình trạng của nàng lúc này cũng giống như vậy, hay là nói, trong những công việc cần xử lý có dính virus, cho nên toàn thân cũng nhiễm virus.
Ngươi người truyền thâu virus vào người của nàng, giờ phút này đang nổ lực đắc ý truyền bá tư tưởng đồi trụy không nên cho trẻ em nghe, nói rất nhiều tri thức trọng yếu, vui vẻ sắm vai nhân vật đại tỷ tỷ thành thục.
- Meow, thật là xấu hổ.
Con mèo nghe lén bên cạnh nói ra.
Xác thực, Chung Lê không chỉ mặt đỏ hồng như máu, da thịt toàn thân cũng xuất hiện một lớp đỏ ửng toàn thân nóng lên. Từ góc độ y học mà nói, những sinh vật như virus đang tạo thành hiện tượng phát sốt.
Thường Hi kêu một tiếng, giống như mang Chung Lê từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, nàng phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ lấy chăn trùm kín toàn thân, thu người thành một đoàn.
Vân Yên khoanh tay, nói:
- Cho ta che với, ta không có gì che này.
Hoàn hảo đây là đầu mùa hè, thời tiết cũng không tính là quá nóng.
Chung Lê quả quyết nói:
-Không cho.
Nhưng nhìn xuyên thấu qua khe hở của chăn,mền trong âm điệu lộ ra nét nặng nề,giống như mang theo tiếng nức nở.
Trong nháy mắt vừa rồi, nhân sinh quan hình thành trong sinh hoạt ở u cốc mười mấy năm qua đã bị phá tan, trong lúc giật mình phát hiện nhưng suy nghĩ mà mình muốn nói, lại không nói thành lơi, tất cả kiên cường đã mất đi tác dụng.
Vân Yên thở phì phì, nói:
- Thiệt thòi, ta còn giúp ngươi như vậy!
Nàng hồn nhiên quên đi tất cả chuyện này là do mình mà ra cả, còn dùng lời lẽ hùng hồn nói với người ta như thếs.
- Vân tỷ tỷ là người xấu!
- Meo meo!
Thường Hi gật đầu đi qua trước giường.
...
Ngày hôm sau đã tới.
Thần Chung Quỳ cùng Chung Lê đưa bọn họ ra trước cửa, Chung Lê hai mắt thâm quầng, sắc mặt đỏ bừng, giống như sau khi trả qua một phen giãy dụa, lớn tiếng nói:
- Ân công, ta có thể cân nhắc thêm một chút được không?
Hứa tiên không hiểu thấu, nói:
- Cân nhắc cái gì?
Vân Yên ôm Thường Hi, một người một con mèo cười mờ ám không thôi.
- Báo ân!
Chung Lê đầu thấp đến ngực, con mắt nhìn chằm chằm vào giầy thiêu của mình.
Hứa Tiên nhún nhún vai, nói:
- Tùy ngươi.
Chẳng lẽ nàng trừ "Dệt vải báo ân" ra, lại nghĩ tới cho gà ăn báo ân, làm đồ ăn báo ân các loại sao?
Đụn mây bay lên, hai người một mèo phiêu nhiên mà đi.
Hứa Tiên hiếu kỳ hỏi:
- Yên nhi, tối hôm qua ngươi nói với nàng cái gì? Hiệu quả cũng không tệ lắm.
Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, nói:
- Không có gì!
Sau đó xuất ra nụ cười sáng lạn, nói:
- Tốt, sắp gặp lại Bạch tỷ tỷ, chúng ta nên trở về thật nhanh a.
Thần sắc Hứa Tiên khẽ động, nói:
- Vậy bay nhanh hơn một chút.
Đám mây vạch phá bầu trời, lưu lại một quỹ tích màu da cam.
Đầu mùa hè, trong Cừu Vương Phủ.
Đình đài lầu các hoa mỹ, hồ nước tiểu tạ, giống như thắng cảnh. Cũng không phải tác dụng của ảo thuật, mà được người ta sửa chữa lại một cách chân chính, là sự thật
Nhưng trước cánh cửa to lớn có treo một tấm bảng, đã không phải từng là "Cừu Vương Phủ ", cũng không phải "Bạch phủ" sau đó, mà là hai chữ "Hứa phủ".
Những mộng ảo lúc trước, hôm nay đã thành sự thật.
Dương liễu ven hồ, thủy tạ trên mặt hồ.
Nữ tử áo trắng đang ngồi yên lặng, thần sắc đoan trang, hai con ngươi khẽ nhắm, không thấy thu thủy. Bàn tay trắng nõn tương kết, giống như hoa sen.
Áo trắng không nhiễm bụi trần, tóc xanh chưa buộc, như cầu vồng như thác nước, rủ xuống bờ vai. Gió mát phất một cái, mái tóc bay lên. Trong đó mang theo một cổ xuất trần siêu nhiên, trong cái nhìn của thế nhân, sẽ không cho rằng đây là nữ tử trên thế gian, mà sẽ nói Thủy Nguyệt Quan Âm hạ phàm.
Bỗng nhiên trên mặt của nàng xuất ra một tia thần sắc bất đắc dĩ, một đạo ánh sáng màu xanh từ chân trời lướt qua trước mặt, hóa thành một nữ tử áo xanh, mở miệng hỏi:
- Tỷ tỷ, Hứa Tiên hắn trở về chưa?
Bạch Tố Trinh mở hai mắt ra, thần quang trong mắt của nàng cũng thu lại, giống như hồ nước tháng ba, rất thanh tịnh, mỉm cười nói:
- Nếu quan nhân hắn trở vè, ta còn ngồi ở chỗ này sao?
Tiểu Thanh bất mãn nói:
- Không phải đã nói trở về sớm sao?
- Dường như trên đường đi có phiền toái gì đó, có khả năng sẽ chậm một chút.
- Phiền toái? Là phiền toái của nữ nhân à?
Theo ý nào đó mà nói, suy đoán này vô cùng chuẩn xác a! Tiểu Thanh nhíu mày, nói:
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không lo lắng trong lòng thật sao? Hắn ở kinh thành, nhất định rất phong lưu đấy.
Bàn tay trắng nõn của Bạch Tố Trinh vuốt sợi tóc, ánh mắt phiêu hốt nói:
- Ta cùng quan nhân là đạo lữ, mà đạo lữ, thời điểm hắn không có ở bên cạnh, chuyên tâm tu hành mới đúng, có cái gì phải lo lắng chứ.
Tiểu Thanh nói:
- Ta chỉ sợ hắn vừa về đến, đạo gì ngươi cũng không để vào trong tâm.
Nàng nói dối, cho dù đơn thuần như Tiểu Thanh cũng có thể dễ dàng nhìn ra.
Bạch Tố Trinh hơi sẳn giọng:
- Tiểu Thanh!
- Ta không nói cái gì cả, ai, ta không muốn gặp tên kia, ta đi sông Tiền Đường uống rượu với Ngao Ly.
Tiểu Thanh lưu lại một giọng cười như chuông bạc, hóa thành tia sáng màu xanh, biến mất phía chân trời.
Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ lắc đầu, vốn có tư thái ngồi nghiêm chỉnh, nhưng lúc này, lại chống tay lên cằm, tay nâng đôi má. Mà tay trái đưa lên, bấm pháp quyết, ngón tay ngọc thon dài không ngừng biến ảo, lưu lại một chuỗi ảo ảnh. Trong một chớp mắt, giống như hoa sen nở và tàn lụi vô số lần.
Rốt cuộc toàn bộ ảo ảnh tan biến đi mất, nàng bây giờ giống như trẻ con, một lúc sau lại thở dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi, khói trắng ngưng kết lại, lờ mờ hình thành dáng người, là thân ảnh của người nọ, giọng nói và nụ cười, giống như xuất hiện trước mắt.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần