Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 652: Xoay Ngược Lại. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 652: Xoay ngược lại. (1) nguồn
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Chung Lê muội tử, ngươi không có ca ca, ta cũng rất thương tâm. Nhưng ngươi không có nơi nào để ở, không ngại theo ta ra ngoài tránh đi, đổi địa phương dừng chân, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
Đây chính là tên khách thương mang tin tức tới.
Khách thương dùng đôi mắt ti hí của mình dò xét trên người của Chung Lê, dung nhan của nàng tú lệ, ngực nở mông to, ngày hôm qua Chung Lê tới hỏi hắn chuyện của Thần Chung Quỳ, hắn vừa thấy Chung Lệ đã giật mình, không nghĩ tới trong nơi khỉ ho cò gáy này lại có nữ tử đẹp thế này. Sau đó so sánh, đám thiếp thất của mình trong nhà suốt ngày to sơn trát phấn chẳng khác gì thứ dung tục, vì vậy động tâm tư.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, quyết định nói rõ "Lợi hại" với tộc trưởng, cố ý đem chuyện Thần Chung Quỳ nói nghiêm trọng hơn rất nhiều, nói hoàng đế sẽ giận chó đánh mèo với Tỉnh Thạch Trấn ra sao, chỉ có đem Chung Lê đuổi đi mới có thể trừ tai ách này. Tộc trưởng tuổi tác đã rất lớn, nhưng chỉ là một nông dân quê mùa, làm sao địch nổi hoa ngôn xỏa ngữ của khách thương. Mà Thần Chung Quỳ ở chỗ này chỉ có tên "Hung", khắc chết phụ mẫu của mình là 'tảo bả tinh, cho nên cũng tin vài phần, mới gây ra chuyện hôm nay.
Chung Lê nói:
- Ta một mình cũng có thể nuôi sống mình, không cần ngươi giả hảo tâm.
Sau đó cầm hồ lô và hồ lô trấu cám, đi ra trước cửa, mở lồng gà, cho gà ăn. Nhưng hai mắt vô thần, tinh thần không phấn chấn, đứng ở nơi đó có vai phần cảm giác sụp đổ.
Khách thương bị cự tuyệt, biểu lộ cứng đờ, lại khôi phục nguyên trạng, sau đó nháy mắt với phụ nhân đang ở trong đám ngươi. Phụ nhân kia lập tức om sòm, cổ động dân trấn chung quanh, sau đó vây Chung Lê lại.
Dân chúng trong trần này cả đời không có bao nhiêu người đi ra khỏi Chung Nam Sơn. Mang tâm lý sợ vận rủi, chỉ cần có người cổ động một chút, đã không có chủ trương của mình. Hơn nữa cả nhà của Chung Lê vốn bị dân trong trấn bài xích, ở bên ngoài trấn, nhân duyên cũng không phải kém một cách bình thường.
Lúc này bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận, khoa tay múa chân, hồn nhiên quên đi nữ tử nhu nhược này chỉ còn nơi đây là chỗ dựa cuối cùng.
Chung Lê cắn môi, sắc mặt tái nhợt, không chịu lui về phía sau một bước. Nhìn qua từng sắc mặt câm hận ở chung quanh, trong nội tâm đau khổ khó có thể nói hết, nếu không phải bận xử lý tang sự của ca ca, thực hận không thể chết đi.s
- Đát đát đát!
Bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trong rừng trúc nhỏ, lúc nghe còn xa, nhưng trong chớp mắt đã tới gần rồi, cũng không có ý định dừng bước, lập tức muốn tiến vào đụng tiểu viện này.
Dân chúng trong trấn vội vàng né tránh.
Tuấn mã màu trắng nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua hàng rào, tách Chung Lê và dân trấn thành hai hàng.
Kỵ sĩ ghìm dây cương lại, tuấn mã Xi..Xiiii... một tiếng, tung người lên, xuống ngựa. Đứng nguyên tại chỗ nhìn vài vòng, có khói bụi bay lên.
Dân chúng trong trấn đứng ở biên giới tiểu viện, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn qua kỵ sĩ.
Kỵ sĩ áo trắng ngựa trắng, tóc dài rối tung, dáng người cao lớn, phối hợp với tuấn mã bên cạnh càng hiện ra nét oai hùng. Diện mục vốn tuấn lãng, lúc này nghiêm mặt lại, trên người tản ra khí chất không giận tự uy.
Ánh mặt trời từ trên cao chiếu thẳng xuống người kỵ sĩ mặc áo trắng kia. Đột nhiên xuất hiện biến hóa, giống như thiên thần hạ phàm xuống thế gian này.
Hứa Tiên nhìn quét qua một vòng, tầm mắt nhìn tới đâu, dân trấn cũng cúi đầu xuống, sau đó buộc ngựa, tiến tới gần Chung Lê dưới ánh mắt kinh ngạc của dân trấn, mỉm cười nói:
- Ngươi chính là muội muội của Thần Chung Quỳ a!
Chung quy đã tới kịp, không có chuyện gì xảy ra cả.
Chung Lê ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chói mắt làm cho ánh mắt của nàng không mở ra được, chỉ thấy một thân ảnh mơ mơ hồ hồ, đứng dưới ánh mặt trời chói chang. Nhưng âm thanh của hắn lại nghe rất rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm giác được, hắn đang nhìn mình mỉm cươi.
Kết quả là, nam tử vừa rôi uy nghiêm như thần mình, trong nụ cười của hắn lại tràn ngập ôn nhu, ngay cả lời nói cũng ôn hòa tới mức tận cùng, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng, cho nên không có người nào sinh ra nửa phần địch ý với hắn.
Hứa Tiên nói:
- Không phải sao?
Thiếu nữ trước mắt, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, giống như tự nhiên mà thành, so với bất cứ mỹ nữ nào mà mình nhìn thấy, cũng không kém cỏi hơn, tướng mạo so với Thần Chung Quỳ, giống như hai thái cực. Cho dù là bất cứ người nào nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung. Đều không cho rằng hai người là huynh muội.
Chung Lê nói:
- Ta là, ngươi là?
Cho dù là thời điểm nào, dù ở nơi đâu, nhìn thấy nữ tử như thế này, kiên quyết không bao giờ quên.
Trong nội tâm của Hứa Tiên kinh ngạc một lát, nhìn nàng, nói:
- Ta bằng hữu của ca ca ngươi, hắn từng bảo ta chiếu cố ngươi giúp hắn, chẳng lẽ hắn chưa về sao?
Nhìn quét qua một vòng, lại phát giác không có chút khí tức của Thần Chung Quỳ đâu. Theo đạo lý nói, có lẽ Thần Chung Quỳ nên sớm trở lại, không biết trên đường có biến cố gì.
Nhưng trong nội tâm của Hứa Tiên không lo lắng, bởi vì hắn không phải là người bình thường, cho nên nhất định sẽ được trời giúp, người như hắn, cho dù nhảy xuống vách núi cũng nhặt được bí tịch tu luyện, căn bản không cần mình lo lắng.
Chung Lê vốn có chút u ám, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, tiến lên phía trước nói:
- Ngươi... Ngươi nói là, ca ca ta còn sống?
Hứa Tiên rất tiếc hận lắc đầu, nói:
- Hắn đúng là không còn trên nhân thế, nhưng cũng không hoàn toàn nói như vậy được.s
Tuy hắn hiện giờ biết rõ Thần Chung Quỳ chết, nhưng đó không phải là cái chết thật sự, cho nên đối mặt với nữ tử này, không biết nên nói cái gì cho phải.
Thân thể Chung Lê run lên, trên mặt kết một lớp băng hàn, Hứa Tiên giải vây cho nàng đã làm nàng có hảo cảm với hắn. Lập tức không còn sót lại chút gì. Trong nội tâm đau khổ phẫn hận, thầm nghĩ:
- Sống chính là sống, chết chính là chết. Ca ca ta đã không còn trên nhân thế, ngươi lại giả vờ giả vịt làm gì, ngươi thấy ta là nữ tử yếu ớt nên lấn ta phải không?
- Ta không cần người khác chiếu cố, công tử từ chỗ nào đến thì đi về đi.
Trong nội tâm Hứa Tiên biết rõ, những lời này của mình đã làm cho người ta hiểu lầm, nhưng chuyện này không phải nói hai ba lời là hiểu được, càng không thể đem chuyện này nói trước mặt của người khác, chỉ nói:
- Chờ một chút ta sẽ giải thích với ngươi.
Chuyện cần làm trước mắt lúc này, chính là giải quyết đám dân chúng ở đây đã.
Khách thương cau mày nói:
- Ngươi tới từ đâu.
Hắn tự nhận đã thu Chung Lê vào trong tay, chỉ cần cho dân chúng trong trấn bức bách tiếp, thì mình chỉ cần đưa ra lời hứa hẹn suông với Chung Lê là đạt được nàng, nói cái gì giúp nàng an táng ca ca, còn có thể mang nàng đi nơi khác sống tốt hơn. Đến lúc đó nàng là một nữ tử nhu nhược xa xứ, còn có thể trở mình được sao, lại không nghĩ đến, bị người ta chặn ngang một cước.
Hắn thấy người tới quần áo bất phàm, cưỡi trên một con tuấn mã có giá trị xa xỉ, hiển nhiên không phải dân chúng tầm thường, trong nội tâm cũng sinh thoái ý.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần