Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 634: Hàn Lâm Viện. (1)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 634: Hàn Lâm viện. (1)
Hứa Tiên đeo đai lưng bằng ngọc mà Phan Ngọc đưa cho, vừa đeo vừa hỏi:
- Minh Ngọc, ngươi nói hôm nay trên Quỳnh Lâm Yến, liệu Hoàng Đế có tứ hôn không?
Phan Ngọc đôi lông mày nhíu lại:
- Sao ngươi lại hỏi thế, nóng lòng đợi không được nữa à?"
Hứa Tiên cười cười, cố ý nói:
- Đúng vậy a, ta đã lâu không có gặp Nhu Gia muội tử, không biết nàng bây giờ như thế nào, ài, thực sự là mong ngóng cực kỳ a...!
Phan Ngọc bị hắn trêu chọc, tức giận nói:
- Cho dù Hoàng Đế có ban chỉ tứ hôn, thì nàng cũng là thê tử của ta, ngươi đừng hòng mơ tưởng có thể chạm được vào một cọng lông của nàng, bằng không thì hai ngươi chính là một cặp gian phu dâm phụ.
Hứa Tiên nghe vậy nhịn không được đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ lên đôi má mềm mại của nàng,
- Này này, ta bất quá là chỉ trêu đùa ngươi một chút, sao chưa gì đã đem gian phu dâm phụ ra dọa ta rồi!
Phan Ngọc mân mê bàn tay Hứa Tiên
- Ai bảo ngươi chủ tâm trêu chọc ta khiến ta tức giận.
Bộ dạng phụng phịu xinh đẹp của nàng khiến Hứa Tiên không cầm lòng cúi xuống hôn nàng một nụ hôn dài, rồi liếm liếm bờ môi cười hỏi:
- Thế tình trạng của chúng ta bây giờ thì ngươi gọi là gì?
Phan Ngọc không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Long phượng trình tường!
Hứa Tiên hơi chút sững sờ, cười to nói:
- Ha ha ha ha, có đạo lý, có đạo lý!
Long thì không cần phải giải thích. Phượng thì thường thường sử dụng như một từ đệm đi kèm với tên của nữ tử, như Phượng Quan, Thải Phượng. Nhưng suy xét đến bản chất của từ này, trong từ Phượng Hoàng, Phượng đại diện cho nam, Hoàng đại diện cho nữ. Với thân phận hiện tại của Phan Ngọc chẳng phải có thể dùng câu "An năng biện ngã thị hùng thư" (ý nói không phân biệt được là nam hay là nữ)để mô tả hay sao.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �※※※※※※
Phan Ngọc mặc một thân "Trạng nguyên hồng", tại dưới ánh mặt trời rực rỡ có vẻ hết sức chói mắt, đi sau nàng chính là một hàng dài mấy trăm tiến sĩ, tiến nhập Hoàng cung nội viện. Phía sau nàng một trái một phải chính là hai ngườiTrình Tàng Kiếm và Hứa Tiên, xa hơn chính là NhịGiáp tiến sĩ, Tam Giáp tiến sĩ, rõ ràng chia ra ba phe cánh, hình thành đội hình giống như Kim Tự Tháp.
Đoàn người dừng lạibên ngoài Triêu Dương Điện, đứng nghiêm trang trên khoảng sân cẩm thạch, hơi phủi hai vạt áo rồi đột nhiên hành lễ, cất cao giọng nói:
- Tân khoa Trạng Nguyên Phan Ngọc suất lĩnh hai trăm tám mươi năm vị đồng khoa tiến sĩ, bái kiến Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Ngay sau khi nàng hành lễ, đám tiến sĩ sau lưng nàng cũng ồ ạt theo nhau quỳ xuống, đợi nàng tuyên báo hoàn tất, mọi người đồng thanh nói:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Cùng lúc này, Hứa Tiên đứng ở bên cạnh Trình Tàng Kiếm cũng hiệnlên một nụ cười tươi sáng, Trình Tàng Kiếmthấy vậy cũng lộ ra vẻ cười cười đáp lại.
Hứa Tiênđêm qua saumột phen nói chuyện với Phan Ngọc, lại để cho hắn suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện tình, càng là buông bỏ một một ít gánh nặng trong lòng. Việc thu phục Địa Phủ hiện giờ không cần quá gấp gáp, với thực lực hôm nay của hắn để làm được điều đó căn bản còn kém quá xe, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, từ từ nâng cao tu vi của mình, chờ đợi đến khi thời cơ chín muồi, lúc đó việc thu phục địa phủ hay không cũng chỉ là một cái ý niệm của hắn. Việc tối trọng yếu trước mắt. Đương nhiên vẫn là dỗ dành làm cho giai nhân bên cạnh hắn vui vẻ, còn hơn để đến sau này lại có cảm giác được không bằng mất.
Điều cuối cùng chính là, do hôm qua Phan Ngọc dốc lòng phục thị hắn, nên hiển nhiên hôm nay tâm tình của hắn rất là vui sướng, nhìn trời xanh, nhìn mây trắng cái gì cũng thấy đẹp, đến ngay cả nhìn cái tên "Tình địch" này cũng cảm thấy thuận mắt rất nhiều.
Trình Tàng Kiếmthấy Hứa Tiên như thế cũng không khỏi nảy sinh cảm giác hâm mộ vẻ tự do tự tại của Hứa Tiên, hắn ở trong kinh thành cũng là một phong lưu công tử quan trọng, thế nhưng nhìn thấy nụ cười của Hứa Tiên, tràn ngập vẻ tự nhiên tiêu sái, tràn ngập vẻ chân thành tha thiết như phát ra từ trong nội tâm, hắn tự nhận không thể nào sánh bằng, chỉ có thể ở trong nội tâm thở dài:
- Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc!
Hứa Tiên lúc này cũng đang ngẩng mặt nhìn lên hai đạo cầu thang cẩm thạch, chính giữa có điêu khắc hình Bàn Long. Màu vàng ngói lưu ly trên đỉnh tòa cung điện nguy nga đang phải chiếu ánh mặt trời cuối xuân, chiếu sáng rạng rỡ, tòa cung điện như đang đeo một chiếc vương miện bằng vàng, càng thể hiện ra vẻ uy nghiêm của hoàng gia. Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy Kim Long chi khí quanh đây, điều này chứng tỏ Hoàng Đế hiện tại chưa xuất hiện ở nơi này.
Quả nhiên, lúc này liền thấy một thái giám hai tay nâng thánh chỉ đi ra từ cung điện, mở ra thánh chỉ tuyên đọc.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, sắc phong Phan Ngọc là Hàn Lâm viện biên soạn, hàm lục phẩm.
Đây đã là chức quan cao nhất mà khoa cử có thể đạt được. Trạng nguyên tuy nhiên khó có thể đạt được, nhưng là không hề giống như những tin đồn trong dân gian, hễ đỗ Trạng Nguyên là được phong chức quan to, được tuyển làm phò mã. Trạng nguyên cũng giống như bao quan chức khác, cũng phải đi từ chức quan thấp đi lên, bất quá nếu như có thể được một chức quan trong Hàn Lâm Viện thì điều đó có nghĩa là tiền đồ của hắn sau này sẽ rất tươi sáng, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn nào, thì quan chức sẽ tăng tiến rất nhanh.
Mà Trình Tàng Kiếm và Hứa Tiên tức thì đều được phong chức "Hàn Lâm Viện sử quan", quan giai chính là thất phẩm.
Hứa Tiên trong nội tâm mỉm cười, cái chức vụ này xem như là tép riu trongthất phẩm rồi, nếu như được cử xuống làm quan ở địa phương, đảm đương một cái chức vị Tri Huyện, thì đó mới là cực phẩm trong tiểu quan.
Nhưng thoạt nhìn chức vụ này tuy nhỏ, nhưng kỳ thật không hề nhỏ, tri huyện chính là có thể quản lý tất cả sự vụ của cả một huyện. Nắm giữ lấy tất cả hình phán, có quyền đuổi và nhận thêm nhân sự, nếu ở đời sau chức vụ này tương đương với đem quyền lựccủa viện kiểm soát, cục công an, cục thuế vụ... Rất nhiều nghành, rất chức năng toàn bộ đều tập trung lại trên tay một người, quyền lợi không thể bảo là không lớn, thế mới có câu nói"Xét nhà Huyện lệnh, diệt môn Tri Phủ", so với chức Huyện Trưởng ở đời sau càng thêm phong quang hơn hẳn. Có thể để ột kẻ chỉ biết đọc sách, sau khi thông qua mấy cuộc thi là đã có thể có được quyền hành chưởng khống một huyện, đó mới chính là điểm hấp dẫn của khoa cử.
Mà nhị giáp, tam giáp tiến sĩ, thực sự không có nhiều người được điều ra ngoài làm quan đấy, mặc dù chức vị sử quankhông trông cậy được lợi lộc gì, nhưng vẫn hơn là phải làm chức quan chính trong Hàn Lâm Viện. Cái chức "Quan chính" này ngay cả phẩm cấp, quan hàm cũng không có, chỉ có thể coi như là một chân tiểu đệ bưng trà rót nước. Nhưng cho dù là vậy, cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng được tuyển vào, bởi vì chẳng những muốn tài hoa xuất chúng. Còn muốn phải trẻ tuổi, có giá trịbồi dưỡng. Tiếp theo nữa, chính là Thông Phán các loại, tương đương hàng bát phẩm, cửu phẩm tiều quan rồi.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần