Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 581: Thực Huyễn. (2)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 581: Thực huyễn. (2)
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Trình huynh, ngươi cũng không ngủ được à?
Trình Tàng Kiếm tiến lên, cười khổ nói:
- Lúc này đã đầu xuân, khí trời còn lạnh lẽo như thế, ta mang quần áo rất ít, nằm trong phòng chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, cho nên không ngủ được, cho nên đi ra ngoài một lát.
Lời nói xoay chuyển.
- Không tin ngươi sờ sờ đi.
Cứ như vậy vươn tay ra, muốn đi đụng tay của Phan Ngọc, lại bị Phan Ngọc bất động thanh sắc né qua, hỏi ngược lại:
- Ngay cả Trình huynh cũng không chống cự được sao?
Trên mặt của Trình Tàng Kiếm không hề có dị sắc, động tác vừa rồi của Phan Ngọc nằm trong dự liệu của hắn, cho nên xác định Phan Ngọc không từ bỏ thói quen của mình, như vậy có thể bắt đầu bước thăm dò tiếp theo, nói:
- Minh Ngọc, thứ cho ta đường đột, nhưng có thể mượn cái khăn lông chồn của ngươi không? Ta khàn giọng rất nghiêm trọng a.
Con mắt nhìn qua gương mặt của Phan Ngọc, muốn tìm một tia dấu vết khác thường, bởi vì hôm nay Phan Ngọc khoác khăn lông chồn lên cổ rất kỳ dị.
Có lẽ thăm dò chút ít chuyện vụng về, lại rất hữu hiệu. Nếu là bình thường, chỉ cần hắn có chỗ cầu, Phan Ngọc tuyệt đối không để ý cái khăn lông chồn như vậy, thậm chí sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng những hành động của Phan Ngọc hôm nay, đều làm cho Trình Tàng Kiếm xác định suy nghĩ trong lòng của mình, nếu như Phan Ngọc nghĩ ra lời nói dối có thể lừa gạt người bình thường, nhưng không lừa gạt được hắn.
Vân Yên đã hiểu được có cái gì xảy ra, nhất định là vừa mới lộ ra sơ hở gì đó, nhưng không thể ngờ được mình nắm tay Phan Ngọc, lại làm cho Trình Tàng Kiếm nhìn ra khác thường.
Nhưng mà, Phan Ngọc chỉ hơi sững sờ, mỉm cười nói:
- Tốt!
Lời này làm cho Trình Tàng Kiếm có chút thất vọng.
...
Hài nhi sinh ra không có dị tượng gì, bầu trời không có mây trôi, trong phòng không có kim quang, mẫu thân của hắn cũng không có nằm mơ rồi sinh ra hắn, cái gì kim long đi vào giấc mộng, cứ như vậy tự nhiên sinh hạ hắn ra. Giống như rất nhiều gia đinh bình thường.
May mắn là, đây là thời điểm hòa bình. Loạn thế vừa mới bình định không lâu, cho nên thuế má nhẹ nhang, xem như thanh bình.
Trong nhà cũng giống như đa số người khác, đã không phải đại phú đại quý, cũng không phải quá nghèo khó, cứ như vậy ăn ngũ cốc hoa màu, cũng lớn lên như bao hài tử khác, cũng giống đại đa số người khác, dốt đặc cán mai.
Nhưng hắn thích nhất chính ra gốc cây già đầu thôn nghe thôn trưởng kể chuyện, kể những câu chuyện trong thời loạn thế, những câu chuyện máu lửa, thây ngang khắp đồng. Cho dù thôn trưởng cực lực miêu tả loạn thế rất khủng bố, làm cho hắn quý trọng ngày tốt lành hôm nay, nhưng hắn vẫn mơ tới cảnh mình cưỡi ngựa đạp doanh trại địch, kiến công lập nghiệp.
Nhưng chỉ điểm này, hắn đã khác biệt với những hài tử khác, bởi vì tất cả hài tử đều thích nghe câu chuyện của thôn trưởng, cũng có giấc mộng như vậy.
Trong lồng ngực hài tử này có khác thường, nhưng tuổi tác của hắn không đáng nhắc tới. Hắn cuối cùng sẽ tiếp nhận cày cước trong tay của cha anh, bắt đầu ngày qua ngày, năm qua năm với cây cuốc, đời này địa phương đi xa nhất, đại khái là mười dặm ngoài trấn nhỏ. Những tin tức hắn tiếp xúc cả đời, hơn phân nửa còn không bằng một tháng của người hiện đại. Chỉ quanh quẩn trong câu chuyện "Chăn dê -- cưới vợ -- sinh em bé -- chăn dê", đơn điệu mà không có thú vị của nhân sinh, đã không đại phúc cũng không đại họa.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tiên lựa chọn hình ảnh này với tư cách luân hồi đầu tiên, bởi vì đầy đủ đơn giản, tương đối dễ dàng.
Nhưng tất cả, dường như có cải biến ở giai đoạn đầu.
Giữa không trung, một nữ tử cực đẹp nhìn qua thiếu niên biến thành hài tử kia.
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, lần này ngươi rơi vào trong tay của ta rồi..
Chính là Hồ Tâm Nguyệt.
Tuy nàng không cách nào phát động công kích với Hứa Tiên trong giấc mộng của hắn, chớ nói thân thể, cho dù là tinh thần cũng không tổn thương được. Nhưng nàng cũng có thể dễ dàng vặn vẹo giấc mơ này, làm hắn vốn bình thản sinh con rồi chết, nếm phải tư vị gì đó, làm tâm thần của Hứa Tiên kích động, sau đó lâm vào mê hoặc, không được giải thoát.
Ví dụ như mình có thể tùy tiện xếp đặt thiết kế người nào đó tàn sát thôn này, sau đó lại cho hắn đi lên ngọn núi gần đó tu hành, chính mình lại hóa thân thành sư tỷ sư muội gì đó, sau đó làm cho tiểu tử này yêu nàng, nhưng trời lại không cho hắn đạt được. Thời điểm tâm của hắn sắp chết, lại hóa thành người con gái khác, làm cho tiểu tử này động tâm không thôi, nhưng bởi vì bên người có người con gái này, cho nên tiểu tử một mực không phát hiện, chờ hắn phát giác, cũng là cái gì sinh tử tuyệt luyến, nói thí dụ như giúp hắn chịu một kiếm cái gì đó, nói chết còn không chết, chờ hắn tới cứu, dù sao vẫn không tới được. Cuối cùng hóa thân thành người con gái khác nữa, lại mập mờ với hứn một phen, nhưng vì đã có người con gái trước, hắn không cách nào động tình, kết quả vẫn không đến được với nhau.
Hồ Tâm Nguyệt dương dương đắc ý nghĩ đến: hắc hắc, trải qua ba đại quan này, lại tăng thêm chút ít gia vị trong các diễn biến, cam đoan bất luận nam tử gì cũng phải phun ba lít máu, vào lúc hắn độ kiếp lại lôi ra, không tin hắn không chết.
Nhưng vào thời điểm Hồ Tâm Nguyệt chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên thiếu niên trên mặt đất lại ngẩng đầu, thiếu nữ đang nhìn lên bầu trời, mỉm cười nói:
- Hồ ly, ta chờ ngươi thật lâu rồi.
Trong mắt của hắn không còn cái gì ngây thơ cả, thần sắc của Hứa Tiên mang theo nụ cười trêu tức.
Tất cả thế giới trong mộng này đều vặn vẹo theo ý của hắn.
Hồ Tâm Nguyệt kinh hãi nói:
- Ngươi không có đi vào luân hồi của giấc mộng?
Lập tức muốn bỏ chạy, nếu như Hứa Tiên tiến vào trong giấc mộng, ở trong trạng thái vô thức, đương nhiên nàng có thể làm gì thì làm. Nhưng nếu thần trí của Hứa Tiên thanh tỉnh, vậy trong nơi này với tư cách là sâu trong thức hải của hắn, tuyệt đối là sân nhà của Hứa Tiên.
Thần niệm của Hồ Tâm Nguyệt đâm vào một bình chướng vô hình, bị bắn ngược trở về, nàng lập tức hiểu rõ, bức tường này vừa rồi không tồn tại, hơn nữa, lần này phiền toái lớn. Hứa Tiên bố trí vân trận trên bầu trời, rõ ràng là thiết hạ bố cục chờ mình chiu đầu vào bên trong.
Tâm Nguyệt Hồ còn chưa diệt trừ, sau Hứa Tiên dám tiến vào trong giấc mộng luân hồi trên bầu trời Trường An được chứ, hắn đã liệu định con hồ ly này không nhịn được cục tức, muốn tới thành Trường An này gây phiền toái ình, nhưng hắn lại không tìm thấy nàng ở nơi đâu. Loại uy hiếp tiềm ẩn này làm cho hắn vô cùng đau đầu. Vì vậy hắn phải bài bố cục, sau đó tiến vào trong giấc mộng luân hồi, dựa vào thủ đoạn của Tâm Nguyệt Hồ nhất định có thể cảm giác được. Ý định của hắn là kéo nàng ra, lại không nghĩ rằng con hồ ly này tự đại như thế, không nói câu nào đã đi vào thức hải của hắn rồi.
Loại này xâm nhập này gọi là "Ngoại ma xâm lấn", nhưng đó là thời điểm đặc thù ( ví dụ như độ kiếp ), sẽ có được hiệu quả khủng bố, nhưng vào bình thường, không có người bình thường nào sợ loại xâm lấn này, cũng là cơ hội diệt trừ tâm ma tốt nhất.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần