Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 530: Dương Tiễn. (2)
ứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Q.6 - Chương 530: Dương Tiễn. (2)
Chỉ có thể vứt bỏ Tôn Thần Thông, vận chân khí toàn thân lên tay, muốn ngăn cản kiếm khí của Nhị Lang thần, hai chủng lực lượng đụng vào nhau. Ngưng tụ thành quang mang chói mắt, một tia quang mang nho nhỏ này nổ tung, chưa chắc miếu Nhị lang thần chịu nổi. Dương Tiễn vung tay áo lên, quang điểm của kiếm quang ở giữa không trung, biến mất.
Trong mắt Dương Tiễn có dị sắc, không nghĩ tới Hứa Tiên có thể tiếp hắn một kiếm, hơn nữa còn sử dụng năng lượng rất kỳ dị.
Hứa Tiên cũng tháo mặt nạ bảo hộ xuống, lộ ra chân dung, nói:
- Thỉnh Chân Quân nghe tại hạ nói một lời.
Chợt có cảm giác, một chiêu vừa rồi của Dương Tiễn không có đâm về phía mình, mà đâm vào bên cạnh mặt của mình ba thốn, lại ình có ảo giác.
Dương Tiễn có chút gật đầu, cũng không nhiều nói.
Tôn Thần Thông muốn há miệng lẫn lộn phải trái, nhưng nửa câu cũng không nói nên lời.
Lúc này mới phát giác, trong miếu nho nhỏ này, tràn ngập khí thế của Nhị Lang thần cùng Hứa Tiên, đối kháng trong vô hình, thần sắc Nhị Lang thần như bóng tối to lớn, không ngừng muốn bao phủ Hứa Tiên. Nhưng Hứa Tiên lại ánh nến trong bóng tối, tuy yếu ớt, cho dù bóng tối có đậm đặc hơn nữa, cũng không cách nào bao phủ. Mà Tôn Thần Thông hoàn toàn bao phủ trong bóng tối, mới biết được mình chọc phải địch nhân đáng sợ như thế nào.
Hứa Tiên cũng đem những chuyện mình biết về Tôn Thần Thông nói ra, nói một câu. Thầm nghĩ: tên Dương Tiễn này pháp lực không biết so với Pháp Hải như thế nào. Nhưng cổ sát khí này trên người của Pháp Hải lại không có, chính mình sợ không phải địch thủ của hắn.
Dương Tiễn nhướng mày, thu khí thế lại, hỏi Tôn Thần Thông:
- Việc này đúng không?
Tôn Thần Thông đương nhiên thề thốt phủ nhận, hô to oan uổng.
Dương Tiễn nhắm mắt suy nghĩ. Đột nhiên Hứa Tiên cảm thấy có ảo giác, chuyện này phát sinh trong miếu Thánh Mẫu, có vài phần tương tự, chính mình và cả nhà của bọn họ hữu duyên, nhưng hình như là nghiệt duyên.
Có thần minh chính trực, Dương Tiễn thân là thần minh nhất lưu, tự nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Làm sao bị một phàm nhân nho nhỏ như Tôn Thần Thông lừa gạt được, sau khi đoán được tất cả mọi chuyện, mày kiếm dựng thẳng lên, lạnh lùng nói:
- Còn dám nói láo!
Âm thanh như kim loại vang lên quanh quẩn khắp miếu, cũng không cố ý đề cao âm lượng, mang theo vài phần hàn ý, quả nhiên là thần uy như ngục.
Toàn thân Tôn Thần Thông run lên, làm sao dám nói dối nữa, thành thật khai báo tội trạng của mình.
Dương Tiễn nói:
- Ngươi giả mạo danh hiệu của ta, mưu toan làm chuyện dâm tà, vốn phải đánh tan hồn phách của ngươi, vĩnh viễn không siêu sinh. Nhưng niệm ngươi chưa tạo thành hậu quả xấu, trở về luân hồi đi.
Trường kiếm trong tay vung lên, toàn thân Tôn Thần Thông trì trệ, thân hình như lá cây khô héo, lập tức biến thành mảnh nhỏ, hóa thành bụi tiêu tán trên không trung.
Hứa Tiên thầm than thủ đoạn thật độc ác, đối với Tôn Thần Thông thật sự không có đồng tình nào, tội trạng của hắn mà đưa tới quan phủ, ít nhất cũng bị chém đầu, nhiều nhất, lăng trì cũng có khả năng, hôm nay cũng ít chịu khổ rồi.
Hứa Tiên chắp tay nói:
- Chân Quân quả nhiên công chính nghiêm minh, tại hạ không quấy nhiễu Chân Quân thanh tu, liền cáo từ!
Quay người muốn rời đi, nhưng thân hình ngừng lại, sát khí sau lưng lại bay lên, giống như vô số mũi tên đang bắn về thân hình của mình.
Dương Tiễn chậm rãi nói:
- Ngươi muốn đi là đi sao?
Hàn quang trong mắt còn sáng hơn cả bảo kiếm trên tay.
Hứa Tiên chậm rãi quay đầu lại, nói:
- Chân Quân muốn như thế nào?
Đã thấy Dương Tiễn nhẹ nhàng giơ bảo kiếm, thân hình buông lỏng mà tự nhiên, làm cho Hứa Tiên có một loại cảm giác kỳ dị, Dương Tiễn giống như đã dung hòa vào trong không gian, hình thành một chỉnh thể không thể phân cách. Loại hòa hợp này giống như thân thể chính là thiên địa, rất có tư thái của Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng trong cảm giác của Hứa Tiên là rừng rậm, giống như một con báo đang săn mình, không lộ diện thân hình, chỉ có thể cảm nhận sát khí đang quẩn quanh.
Không dựa vào linh lực, mà chỉ dựa vào bản thân đã làm được chuyện này. Hứa Tiên đã nhìn thấy trên người của Pháp Nguyên Pháp Hải, đều là cường giả nhất đẳng trong giới tu hành. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy tư thái này, giống như tượng trưng cho cực hạn của võ đạo.
Hứa Tiên hoàn toàn quay người lại, nhìn trực diện Dương Tiễn, vào lúc này, cũng không nói ra bất cứ lời thừa nào, khí thế của đối phương nói cho hắn biết, trận chiến đấu này không cách nào tránh khỏi. Trong tay dần dần ngưng tụ thành lợi kiếm sắc bén, đối mặt với Dương Tiễn.
Trong mắt Dương Tiễn cũng xuất hiện một tia tán thưởng, nhưng vẫn bất động như kiếm, Hứa Tiên cảm thấy áp lực trên thân cực lớn, lại tiếp tục nữa, khí thế của mình hoàn toàn bị diệt.
Hứa Tiên mạnh mẽ quát khẽ một tiếng, giống như bình lôi hám địa, mượn uy thế quát một tiếng, trong tay múa kiếm, hóa thành một đầu kim long, biến ảo tấn công về phía Dương Tiễn.
Không có sát khí to lớn, không có tiếng gió kích động giao thoa, trường kiếm trong tay Dương Tiễn khẽ động, giống như nhật nguyệt biến ảo mà thành, xoẹt qua quỹ tích biến ảo.
Hứa Tiên rít gào như rồng, binh khí giao thoa phát ra ánh sáng màu đỏ, bóng người hợp lại tức phân.
Hai người trao đổi vị trí của mình, tiếp tục giằng co. Mặt đất trước đại điện lõm xuống, tượng thần nguy nga chầm chậm ngã xuống.
Vai trái của Hứa Tiên bị xé nứt một lỗ thủng lớn, tuôn ra một vòi máu tươi, Kim Thân cơ hồ không có bao nhiêu tác dụng chống cự, vỡ vụn. Một kiếm vừa rồi, hắn dùng bí quyết chữ Đấu, cũng dùng lực lượng mạnh nhất, huống chi cũng phát huy Viên Công Kích Kiếm Đồ tới mức cao nhất, đâm ra một kiếm mạnh nhất, lại không thể gây ra bao nhiêu thương tổn cho Dương Tiễn. Hôm nay chỉ có thể xuất ra nhân cách phụ, mới có đánh cược một lần.
Đầu vai của Dương Tiễn có sợi tóc bay xuống, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện nụ cười, trong mắt xuất hiện ý tưởng, dùng âm thanh như kim loại vang lên:
- Tốt!
Hứa Tiên không dám buông lỏng chút nào. Sắc thái của con ngươi cải biến, Nhiếp Hồn Kính đã tùy thời chuẩn bị ra tay, tuy không thể đạt tới tầng thứ thiên thần như Dương Tiễn, đến cùng có bao nhiêu tác dụng, cũng chỉ có thể thửu một lần.
Nhưng mà lúc này, Dương Tiễn lại thu hồi trường kiếm vào vỏ, cùng lúc đó, sát khí trong miếu cũng thu liễm lại.
Hứa Tiên cảm thấy trước mắt hoảng hốt, lại nhìn Dương Tiễn trước mắt, hắc y tóc đen, dung mạo quần áo đều chưa từng thay đổi chút nào, giống như biến thành người bình thường. Nhưng vẫn mang theo khí tức uy nghiêm lãnh khốc, nhưng lại mang theo vài phần con người.
Đôi mắt Hứa Tiên lại khôi phục tinh thần một lần nữa, nghi hoặc nhìn qua Dương Tiễn.
Bỗng nhiên Dương Tiễn mở miệng nói:
- Ngươi còn không phải là Địa Tiên a!
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên không phải.
Nếu không, một kiếm vừa rồi cũng không chỉ lấy đi một sợi tóc như vậy.
Dường như Dương Tiễn đã nhìn thấu tâm ý của Hứa Tiên, trên môi xuất hiện nụ cười lạnh, nói:
- Ngươi có thân thể, linh lực, còn có một thân nội lực cổ quái, đều vượt xa tiêu chuẩn của Địa Tiên, nhưng còn chưa có hợp lại. Vặn thành một cổ lực, mới bị coi thường, nếu như hệ thống này cân đối, dù là Địa Tiên cũng không phải là đối thủ của ngươi, đáng tiếc, đáng tiếc.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần