Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 510: Tiêu Tan. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 510: Tiêu tan. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Sau khi Hứa Tiên nghe xong, thấy bộ dáng sầu lo của nàng, trong nội tâm thương yêu, vuốt ve gò má của nàng, nói:
- Để cho ta nghĩ biện pháp a!
Phan Ngọc tháo Âm Dương Kính trên cổ ra. Đặt lên bàn tròn ở trước giường, phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hứa Tiên nhíu mày tự hỏi, Phan Ngọc cũng yên tĩnh nằm trong ngực của hắn, ngóng nhìn hắn, ỷ lại vào hắn, bởi vì đây là nam nhân của mình. Tuy cảm giác mình có chút mềm yếu, nhưng giờ này khắc này, cứ như vậy nhu nhược tựa vào trong ngực của hắn, vô cùng bình yên.
Hứa Tiên có khả năng nghĩ đến biện pháp đơn giản nhất là ám sát Lương vương, hắn tự tin dựa vào thực lực của mình có khả năng thực hiện được, hơn nữa Lương vương cũng không phải người tốt lành gì, không có gì không thể hạ thủ. Nhưng hậu quả mang lại, vô cùng nghiêm trọng.
Lương vương vi cực nhân thần, tử khí doanh thể, mang trong mình số mệnh của vương triều, kết nối với một đầu long khí ở kinh thành này. Bằng vào pháp thuật muốn giết hắn, tất nhiên sẽ bị pháp thuật cắn trả, cho dù mình có dùng mười vạn công đức nện vào, cũng không cách nào đền bù lỗ thủng, chắc chắn đưa tới đại họa.
Nhưng mà, cũng không phải không có biện pháp.
Chợt Hứa Tiên nhớ tới một trong những lão sư của mình -- Pháp Hải.
Pháp Hải không đơn giản có một thân pháp lực, càng thông minh tuyệt đỉnh. Tỏng cốt truyện vốn có, hắn bắt Hứa Tiên bức Bạch Tố Trinh đi khắp Kim Sơn. Giết nhân mạng, phạm phải luật trời, cuối cùng nhất thành công báo thù, giam Bạch Tố Trinh hai mươi năm. Trong nội tâm khó chịu Lương vương cùng Lương Liên, lại mượn tay của Tiểu Thanh, nhưng hắn lại thấy chết mà không thèm cứu, mặc cho Lương Liên chết đi. Từ đầu tới đuôi, hắn làm vô cùng sạch sẽ. Loại cảnh giới này, hiển nhiên không phải dựa vào lời nói là có thể làm rõ.
Dù sao Hứa Tiên có một thân pháp lực, mặc dù có muôn vàn hạn chế với phàm nhân, nhưng nói như thế nào cũng là ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng trên thực tế vẫn có muôn vàn lỗ thủng để dựa vào. Tỷ như thời tam quốc, Tào Tháo nhiều lần muốn giết Tả Từ, Tả Từ chỉ có chạy trốn, lại không đi giết Tào Tháo. Nhưng hắn một phen trêu đùa, lại nói tiếp hắn không thể làm nhúc nhích cọng lông nào của vị bá chủ nhân gian, cho nên cả kinh thành tật, uống thuốc không khỏi, cho nên bệnh nặng chết đi. Vị Tả Từ công này, cũng có rất nhiều chỗ thủng để chui vào. Kỳ thật tâm nhãn của người tu đạo cũng rất nhỏ, cho nên không thể tùy tiện đắc tội, kết quả cuối cùng, phàm nhân không thể chiếm tiện nghi được.
Nội dung cốt truyện, Pháp Hải, Tả Từ đủ loại ý niệm đang đảo qua suy nghĩ của Hứa Tiên, trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, có biện pháp. Mình không thể giết hắn, nhưng là có thể chọc tức hắn. Giống như nguyên kịch Tiểu Thanh làm ra vậy, đến phủ Lương vương trộm mấy món bảo bối, dù sao đều là công phẩm của phiên bang, Lương vương không dám lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ tức bệnh không dậy nổi.
Lương vương bị bệnh, đương nhiên sẽ giải khẩn cấp cho Phan vương. Đến lúc đó không người nào có thể trị liệu, thời điểm đi cầu tới mình, thì quyền chủ động đã nằm trong tay của mình rồi.
Hứa Tiên hỏi Phan Ngọc nói:
- Minh Ngọc, tình huống bây giờ rất nguy cấp sao?
Phan Ngọc nói:
- Trong mấy ngày này, sẽ không có vấn đề gì, Hán Văn, ngươi đã nghĩ ra biện pháp sao?
Trên mặt có chút ít thần sắc vui sướng.
Hứa Tiên xoa bóp cái cằm của nàng, cười nói:
- Ai bảo ta là nam nhân của ngươi chứ? Đương nhiên phải phân ưu cho nhạc phụ đại nhân rồi.
Sau đó nói ra ý định của mình một lần, tuy thoạt nhìn có rất nhiều lỗ thủng, tỷ như ai có thể bảo chứng Lương vương nhất định sẽ bị bệnh, nhưng Hứa Tiên cũng không cách nào giải thích.
Sắc mặt Phan Ngọc đỏ lên, dùng sức ôm chặt lấy hắn, cũng không hỏi nhiều, lựa chọn tin tưởng hắn hoàn toàn.
Hứa Tiên sờ sờ mi tâm của nàng, cười nói:
- Không lo sap?
Phan Ngọc mỉm cười gật gật đầu, nếu chuyện này thành công, phụ vương nhất định sẽ tán thành hắn hoàn toàn.
Hứa Tiên nói:
- Ta cũng có chuyện. Muốn thương lượng với ngươi.
- Cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta muốn đem thân phận của ngươi nói cho Vân Yên nghe, về sau khi ở chung, ta không muốn lừa dối nàng.
Tính tình của Vân Yên không để ý bên cạnh Hứa Tiên có bao nhiêu nữ tử khác, nhưng nhất định sẽ để ý khi bị Hứa Tiên lừa gạt, bằng thông minh của nàng như thế nào lại không phát giác Hứa Tiên nói dối rất vụng về, nhưng không đi vạch trần mà thôi. Hắn không muốn những lời nói dối biến thành tổn thương.
Phan Ngọc vểnh môi lên nói:
- Hán Văn ngươi thật ôn nhu a!
Đây là ưu điểm lớn nhất, cũng là khuyết điểm lớn nhất của Hứa Tiên. Nàng có thể cảm giác được, Vân Yên đã tiến vào nội tâm của hắn, cũng không vượt qua dự đoán của nàng, cũng giống như đoán được Vân Yên không thể nào thoát khỏi mị lực của Hứa Tiên. Hắn chính là người như vậy, có đôi khi ôn nhu quá phận, đối với người xa lạ còn như thế, chớ nói chi người sớm tối bầu bạn cùng mình.
Mặc dù Hứa Tiên biết rõ đây là bí mật lớn nhất của nàng, nếu mình nói ra, nàng nhất định sẽ tiếp nhận. Nhưng trong nội tâm sẽ còn chút áy náy, muốn đền bù tổn thất cho nàng, bỗng nhiên đứng dậy.
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
- Làm cái gì?
Kỳ thật nàng cũng không có ghen, còn say mê trong vui sướng của hắn.
Hứa Tiên cười nói:
- Hống ngươi ah!
Nắm bàn tay trắng nõn của nàng.
Phan Ngọc khó hiểu ý nghĩa, đi tới bên cạnh bàn với Hứa Tiên.
Hứa Tiên trải rộng mặt giấy ra, nghiên mực đã chuẩn bị, đề bút viết lên giấy.
Phan Ngọc lẩm bẩm theo bút tích của hắn.
Hán việt:
Trường tương tư,
Tại Trường An.
Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan,
Vi sương thê thê điệm sắc hàn.
Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt,
Quyển duy vọng nguyệt không trường thán.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
Mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư,
Tồi tâm can.
Dịch:
Trường An dằng dặc nhớ nhau
Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu
Lung linh sắc lạnh sương mù
Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần
Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than
Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi
Trên cao xanh thắm khung trời
Dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu
Trời cao đất rộng hồn đau
Mộng hồn khó đến dãi dầu quan san
Tương tư hoài... đứt ruột gan.
* Đây là bài Trường tương tư kỳ 1 của Lý Bạch.
Biểu lộ của Phan Ngọc xuất hiện biến hóa, kinh ngạc, vui sướng, trầm tư.
Ý cảnh của thơ giống như đang nói lên nổi sầu tương tư khi biệt ly của Hứa Tiên.
Trường An dằng dặc nhớ nhau. Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu. Lung linh sắc lạnh sương mù. Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần. Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than.
Phan Ngọc cảm giác chiếc bóng của mình đơn bạc, giống như tìm được hô ứng trong bài thơ, mà không phải cô đơn của một người. Kết quả là, nỗi khổ ly biệt này, có chút ít buồn đau, tí ti ai oán, trong thơ cũng tán đi. Bỗng nhiên trong nội tâm có chút chua xót, vành mắt có chút đỏ lên, dựa vào Hứa Tiên nói:
- Ta chỉ nói tùy tiện thôi, ngươi tội gì ghi thơ buồn như vậy.
Trong mắt đã có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần