Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 492: Luyện Võ. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 492: Luyện võ. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
- Này, tiểu tử, ngươi đi theo ta.
Nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Hứa Tiên do dự một chút. Quyết định vẫn bảo trì mỹ đức kính già yêu trẻ, đi theo lão giả này tới một chỗ hoang vắng. Hỏi:
- Đại gia, ngài tìm ta có chuyện gì?
Đại gia? Lão giả chau mày, lại không nhiều nói, tiền lên sờ tới sờ lui trên người của Hứa Tiên.
Toàn thân Hứa Tiên phát lạnh, lão giả này không phải là gay đấy chứ, đang muốn XX.
Lão giả sờ một hồi, vui vẻ nói:
- Tiểu tử, ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, gân cốt lại mạnh mẽ hữu lực, quả thực là kỳ tài luyện võ trăm năm có một. Vừa rồi thử phẩm hạnh của ngươi, cũng tạm được. Có nghĩ học một thân võ công tuyệt thế của lão phu không, nếu có một ngày ngươi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngươi chẳng khác gì phi long tại thiên.
Trong mắt lão giả này. Tư chất của Hứa Tiên không đơn giản là tốt, mà là hoàn mỹ. Hắn thấy cốt cách của Hứa Tiên là trời sinh thần lực, nhưng trong cơ thể rõ ràng không không có chút nội lực nào, cho nên sinh ra ý niệm nhận đồ đệ. Đây cũng là bởi vì. Hứa Tiên khi có được công pháp của Long tộc, tốn hơn trăm vạn công đức mới có được, tố chất thân thể này đối với phàm nhân mà nói, đương nhiên là hoàn mỹ rồi. Mà linh lực của Hứa Tiên tồn tại trong thần hồn, đương nhiên không có trong đan điền khí hải.
Hứa Tiên sững sờ, hỏi:
- Đại gia, ngài không thấy trên đỉnh đầu của ta có linh quang phun lên sao?
Lão giả áo xanh cũng sửng sờ, thời điểm này Hứa Tiên phải khóc lóc hô hào cầu xin hắn dạy võ công mới đúng. Nghĩ lại, Hứa Tiên cũng không phải người trong giang hồ, làm sao nghe qua danh hào của mình, ngược lại mình nghe hắn đọc vài câu thi từ, qua vài tiếng cảm khái. xem chương mới tại (.
Bản thân lão giả cũng là người có thú đọc sách tao nhã, cho nên đối với thi từ của Hứa Tiên cũng không lạ gì, thậm chí có vài phần bội phục. Trong khách sạn biết rõ thân phận của Hứa Tiên, mới dứt khoát muốn thu hắn làm đồ đệ, cho nên tùy tiện thử nhân phẩm của hắn một lần. Nếu như là người khác, cho dù bọn họ có quỳ tới chết, hắn cũng chưa chắc nhìn qua một cái.
Hứa Tiên giải thích nói:
- Đại gia, chuyện này, kỳ thật ta đã luyện võ qua, hơn nữa luyện cũng tạm được, cho nên không cần phiền toái ngài, phu nhân còn đang chờ ta, ta đi về trước.
Nếu lão giả này tới sớm hơn mười năm, tám năm, Hứa Tiên lúc này nhất định nhào tới cầu hắn dạy mình tuyệt thế võ công, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Lão giả cau mày nói:
- Ngươi cũng biết? Luyện võ không luyện công, đến già sẽ công dã tràng, ngươi chỉ học vài chiêu thức cũng được gọi là võ công sao?
Hắn không tin mấy lời khoác lác của Hứa Tiên.
Hứa Tiên có chút xấu hổ nhìn hắn, chính mình sắp thành tiên rồi, nhưng chỉ khoát khoát tay nói:
- Ta không có hứng thú với võ công.
Nếu là bình thường, lão giả cũng hừ lạnh một tiếng, không đi quản khỉ gió gì tới hắn. Nhưng vừa rồi sờ sờ gân cốt của Hứa Tiên, biết đươc Hứa Tiên là kỳ tài võ học, buông tha không khỏi đáng tiếc. Cho nên vung tay lên, một cổ chân khí vô hình bay ra, đánh nát bấy một tảng đá cách đó vài trượng, có một tiếng nổ mạnh vang lên. Lại nhìn Hứa Tiên, quả nhiên ngây người.
Lão giả liền mỉm cười nói:
- Chiêu thức này chỉ là bình thường thôi!
Hứa Tiên không nghĩ tới, võ công còn có thể luyện tới mức này, chiêu thức ấy của lão giả, há chỉ có thể nói là bình thường. Người tu hành bình thường, không có bao nhiêu người sẽ là đối thủ của hắn. Bản thân hắn có chân khí hộ thể, hơn nữa khí huyết tràn đầy, pháp thuật tầm thường không tổn thương hắn được. Nếu như cận chiến, bằng khinh công giống như quỷ mị của lão giả này, nội lực đánh xa mấy trượng, thì kiếm tiên bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của lão giả. Còn Địa Tiên vượt qua thiên kiếp sẽ không xuất hiện trong nhân gian, lão giả này trong đời này không nói là vô địch, nhưng kém không nhiều lắm, cho nên trên người có cổ ngạo khí này, cũng không phải là không hiểu được.
Trên mặt của Hứa Tiên tuy khen tán thưởng, nhưng không có lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được như phàm nhân, chỉ nói:
- Một thân võ học của đại gia, chỉ sợ đã tu tới tận cùng rồi a!
Trên mặt lộ ra một tia kính ý, hắn đi trên đường tắt, bằng vào rất nhiều phúc nguyên, mới có thực lực như hôm nay, nhưng đối phương đem võ công bình thường luyện tới mức này, khác biệt trong đó chẳng cần phải nói. Tuy phúc nguyên của lão giả không đủ, không làm thần tiên được, nhưng cũng là tinh anh trong loài người, nếu như có được cơ duyên, tìm được chính đồ. Nói không chừng thật sự có thể dùng võ nhập đạo, bạch nhật phi thăng.
Trong nội tâm lão giả thầm khen, kẻ này ngược lại có vài phần khí độ, cũng không có bị một màn này của mình chấn nhiếp, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi nguyện học không?
Hứa Tiên không khỏi suy tư, thân thể của hắn cực kỳ cường hãn, nhưng hắn đã lâu không dùng công đức cường hóa thân thể, nhưng bởi vì công đức của hắn không tăng lên quá nhanh nữa, tác dụng cũng giảm bớt, hơn nữa số lượng công đức có hạn, hắn dứt khoát không dùng biện pháp này, chuẩn bị chậm rãi tiêu hóa lực lượng đột nhiên tăng mạnh của cơ thể.
Hơn nữa còn phải cam đoan nhân phẩm của mình thật tốt, hắn chuyên môn bảo tồn hơn mười vạn công đức, thoạt nhìn xem như có tác dụng, ít nhất dưới mắt tình huống này có lẽ xem như có thể cường hóa thân thể vượt qua bình cảnh, thần hồn cũng không khác bao nhiêu. Nếu có thể tu ra một cổ chân khí, không biết có chỗ tốt đặc biệt gì hay không, cho dù không có lợi, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian, vừa dễ dàng thỏa mãn được nhiệt tình với võ công của hắn bấy lâu nay.
Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, cân nhắc lợi hại được mất, nhân tiện nói:
- Tiểu tử nguyện học đại gia, ngài dạy ta đi!
Lão giả chau mày, nói:
- Lão phu tuy không câu nệ tục lý, nhưng ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư phó.
Hứa Tiên vội vàng đổi giọng, khom người ôm quyền nói:
- Thỉnh sư phó truyền thụ võ công cho đệ tử, đệ tử họ Hứa tên Tiên chữ là Hán Văn, xin hỏi sư phó tôn tính đại danh, môn phái nào.
Đối phương lớn tuổi như thế, kêu một tiếng sư phó cũng không có thiệt thòi gì.
Lão giả lúc này mới thỏa mãn, thu được đồ đệ có tư chất phi phàm như thế, lại danh vang rền thiên hạ, trong nội tâm cũng rất khoan khoái dễ chịu, cười nói:
- Vi sư họ Vương, chữ Dược Sư. Không môn không phái, những chuyện đó trước không nói, vi sư trước truyền cho ngươi một bộ võ công, ngươi nên chuyên tâm luyện tập, miễn cho ngày sau đấu không lại người khác, làm xấu tên tuổi của ta.
Hứa Tiên cẩn thận hỏi lại:
- Sư phó, là Vương hay là Hoàng?
Hắn gần như nghe được một cái tên quen tai.s
Vương Dược Sư cau mày nói: nguồn
- Vương, ngươi không nên phân thần, vi sư sẽ truyền tâm pháp cho ngươi, phương pháp này tên là Đại Hải Vô Lượng, chính là bí quyết võ lâm cao nhất, không thể truyền cho người khác, bằng không thì cho dù ở chân trời góc biển, cũng phải phế bỏ võ công toàn thân.
Hứa Tiên nghiêm túc gật đầu. Nhưng trong lòng nghĩ: chân trời góc biển, đừng nói ngài đuổi không kịp, ngài có theo kịp, cũng đánh không lại ta đâu!
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần