If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 490: Lưu Ngạn Xương. (1)
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 490: Lưu Ngạn Xương. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên do dự một chút, vẫn ôm quyền nói:
- Đa tạ cao nhân cứu giúp.
Lão giả này công phu thật cao a, so với ngày đó nhìn thấy Sở Kiếm Hùng còn cao hơn nhiều, linh mục của hắn nhìn thấy rõ ràng, chân khí bàng bạc, nếu như dùng chân khí này làm cơ sở tu đạo mà nói, tiến độ tu hành cực nhanh, chẳng lẽ những cái này thật sự là "Dùng võ nhập đạo".
Lão giả nhìn thấy dung mạo của Vân Yên cũng kinh ngạc một chút, nhưng lại khinh thường cảm tạ của Hứa Tiên, nói:
- Nhìn ngươi thân thể khoẻ mạnh, không nghĩ tới lại nhu nhược như thế, đại trượng phu ngay cả một người con gái cũng không bảo vệ được, lưu lại làm gì, không bằng nhảy núi đi.
Hứa Tiên ngẩn ngơ, giải thích nói:
- Vừa rồi chỉ là vui đùa.
Vân Yên thấy Hứa Tiên bị người khác khinh bỉ, không ngừng ôm bụng cười đùa.
Lão giả cũng không nhiều lời với Hứa Tiên, thả người nhảy xuống vách núi bên cạnh. Hứa Tiên kinh hãi, hắn không biết bay, nhảy xuống như vậy sẽ nát bấy a. Đã thấy lão giả kia mượn nham thạch nô lên vách núi, cây cối sinh trưởng, dễ dàng nhảy xuống núi, biến mất trong biển mây, lúc này mới thở ra một hơi.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi. Có cái gì không dậy nổi, ta có thể bay đấy! Lại thấy Vân Yên bên cạnh còn cười, ảo não nói:
- Lại cười sẽ đánh mông đấy.
Vân Yên có chút đỏ mặt nói: nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Đêm nay ta muốn tắm rửa, sau khi tắm xong sẽ cho phu quân đánh, đánh chỗ đó thật tốt.
Trong đầu của Hứa Tiên hiện ra suy nghĩ mông lung, ngoan ngoãn ghé vào trong thùng tắm, cũng giống như đám sơn tặc, nuốt một ngụm nước miếng.
Thành Hoàng Quan không lớn, có một tường thành cao hơn một trượng làm từ đất vàng, thành xây theo hình chữ nhật. Khẩu âm của nơi này không mượt như Giang Nam, nhưng đổi lại có hương vị phóng khoáng, làm cho Hứa Tiên nhớ tới Yến Xích Hà.
Hứa Tiên đang muốn tìm gian phòng nghỉ lại, nắm một người đi đường, hỏi:
- Vị đại ca này, dám hỏi một câu, ngươi biết khách sạn nằm ở đâu không?
Người qua đường cũng giải đáp theo kiểu đùa nghịch. Trên đường không biết có ai hô lên.
- Di Hồng viện có náo nhiệt a!
Hứa Tiên thấy người đi đường này nhướng mày, trong mắt tinh quang bắn ra mãnh liệt, trên gương mặt mỉm cười biến thành nghiêm túc, nhìn Hứa Tiên nói:
- Các ngươi đi theo ta, khách sạn ở phía đối diện của Di Hồng viện.
Sau đó chạy như điên tiến về nơi có tên là Di Hồng viện, trong thời đại này, trong thành thị thế này, náo nhiệt thật là trân quý.
Hứa Tiên cùng Vân Yên nhìn nhau, cũng đi theo người kia, rẽ ngoặc vài con đường thì nhìn thấy một nơi có đèn đuốc sáng trưng nằm ở một con phố lớn, trên cột cờ có ba chữ Di Hồng viện bay trong gió.
Dưới lầu đã có rất nhiều người vây quanh, một kiểu các lão gia, tất cả đều ăn mặc áo bông tay áo bắt vào nhau, tập trung tinh thần nhìn vào trong lầu.
Hứa Tiên đi lên hỏi một chút,
- Đại gia, nơi đây có chuyện gì?
Lão đầu nhi kia không quay đầu lại, nói:
- Hai đại tài chủ bao cả Di Hồng viện này, muốn quyết tử chiến ở trên lầu.
- Quyết tử chiến? Sao không đi ra ngoài nơi sơn dã mà chiến?
Lão đầu nhi kia xoay đầu lại, nhìn Hứa Tiên cươi quỷ dị, Hứa Tiên nhất thời hiểu ý của hắn, cũng cười rộ lên. Muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì, lại bị Vân Yên cường lực kéo về phía khách sạn ở bên cạnh.
Bỗng nhiên quy công trong Di Hồng viện quát thật to lên:
- Triệu đại gia đệ ngũ, Kim đại gia không được.
Dưới lầu xôn xao, âm thanh người trẻ tuổi hô lên:
- Hô tốt, đến đây, dùng sức hô cho ta, kêu lớn sẽ được tiền. Phía dưới cũng thế, ai hô lớn tiếng, có tiền lì xì.
Người bên dưới lầu cũng bắt đầu hò hét theo, mang theo vài phần điệu tín thiên du.
Hứa Tiên lại nghe âm thanh kia có chút quen thuộc, không khỏi quay đầu đi, mượn ngọn đèn dầu của quán rượu nhìn thấy thân ảnh của người nọ. Người tuổi trẻ kia một cước bước lên lan can lầu hai, trên người có hàn khí, lại cởi áo ra quấn lấy thân người. Thân thể cường tráng hiện lên, sắc mặt có chút đắc ý, nhìn quét qua khắp nơi, sau đó đối mặt nhìn thấy Hứa Tiên.
Hứa Tiên cảm thấy không ổn, cũng đã không kịp.
Người tuổi trẻ kia kinh hỉ nói:
- Hứa ca ca!
Vân Yên quay đầu lại, muốn nhìn ai đang gọi Hứa Tiên. Lại bị Hứa Tiên đẩy tới, đi vào trong phòng. Xem náo nhiệt là một chuyện, nhưng không có thú vị.
Nhưng người trẻ tuổi kia từ trên lầu nhảy xuống, bước tới bắt lấy bả vai của Hứa Tiên, nói:
- Ca ca, là ta, ta là Tài Tử ah.
Hứa Tiên thầm nghĩ ta biết ngươi nên mới đi, vào lúc này cũng chỉ có thể quay đầu lại, "giật mình" nói:
- Ah, là Tài Tử a! Sao ngươi lại tới đây? xem tại
Đã thấy Triệu Tài Tử tinh thần khá tốt, nhưng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bộ dáng sắc dục quá độ.
Lúc này có một người hất áo khoác lên đi tới, cũng cười nói:
- Hứa huynh, sao ngươi tới đây?
Dưới chân rõ ràng cũng hư nhược, trừ Kim Thánh Kiệt còn có ai.
Quần chúng vây xem vốn bị cường thế của bọn họ chấn nhiếp, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, hai người bọn họ vui vẻ đi tới bên cạnh người kia, còn không có cách nói nào khác. Cao nhân, kêu là cao nhân.
Bị ánh mắt của quần chúng nhìn chằm chằm vào, dù là Hứa Tiên hôm nay da mặt đao thương không phá, cũng phải đỏ lên. Tuy hắn tự nhận bằng tiêu chuẩn của bản thân hôm nay, miểu sát hai tên này là quá dễ dàng, nhưng hắn không làm thế.
Chờ bọn họ thanh toán tiền độ và mặc quần áo, sau đó cùng đi vào khách sạn. Bảo chủ quán rượu chuẩn bị rượu và thức ăn, hỏi:
- Sao các ngươi kết bè với nhau, còn ở Hoàng Quan?
Thuận tiện nhìn qua chung quanh, đã thấy lão giả áo xanh ban sáng. Đang ngồi trong góc, ăn thức ăn và rượu trên bàn, không khỏi nhìn hắn mỉm cười một cái. Lão giả nhàn nhạt nhìn qua, thấy bên cạnh Hứa Tiên có hai người. Không khỏi cau mày, hắn biết rõ hành vi của hai tên này, cho nên không thích.
Triệu Tài Tử đương nhiên nói:
- Đương nhiên là tới kinh thành dự thi rồi!
Hứa Tiên kinh ngạc, quan chủ khảo thu được bao nhiêu bạc, mới có thể cho tên cực phẩm này thi đậu cử nhân đây?
- Không đúng, thời điểm diễn ra cuộc thi không có thấy ngươi?
Triệu Tài Tử giải thích một phen mới biết được. Triệu Tài Tử đúng là không phải cử nhân, nhưng là tú tài, làm cho Hứa Tiên thở phào một hơi.
Hắn lần này lên kinh cũng không phải dự thi, "Bổ cống" đơn giản mà nói chính là địa phương đề cử tú tài có tiềm chất. Đến Quốc Tử Giám đi học để trở thành "Cống sinh", sau khi trở thành cống sinh, thì có tư cách làm quan. Đương nhiên chỉ là lý luận mà thôi. Triệu Tài Tử có thể bổ cống chẳng những là dùng nhiều tiền, Phan gia cũng ra thêm chút sức, xem như thủ đoạn lôi kéo Tào bang.
Mà Kim Thánh Kiệt đã khảo thí đậu cử nhân ở Kim Lăng rồi, so thứ tự còn cao hơn cả Hứa Tiên. Hắn nhìn Triệu Tài Tử cũng có tiền, lại không có nịnh bợ ai, cho nên nhìn nhau thuận mắt, hơn nữa ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tại Tô Châu đã cấu kết lại, hẹn nhau cùng lên kinh, trên đường khó tránh khỏi có chút ma sát, Kim Thánh Kiệt thì nói muốn tìm địa phương so cao thấp "Chân công phu", Triệu tài tử nghĩ lời dặn của đại phu Hứa Tiên, vốn đang có chút do dự.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần