Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 476: Nghe Đàn. (1)
truyện copy từ
Quyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 476: Nghe đàn. (1)
Nguồn: Vipvandan.
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hoặc là nói, đã để những thứ đó thật sâu tận đáy lòng.
Nếu chấp nhất muốn bỏ qua ước nguyện ban đầu, vậy thì liền bỏ xuống.
Liền để cho vạn kiếp trải qua, tình cảm như mộng.
Từ đó, cát bụi quay về cát bụi, thiên đường địa phủ, cũng không tiếp tục gặp lại.
Trong núi tuyết, ở phía tây hồ.
Hứa Tiên chèo thuyền nhỏ đến giữa hồ xem tuyết, những cảnh tượng ngắm tuyết ở năm ngoái lại hiện lên rõ rang trước mắt, chỉ mới đây thôi, một năm lại trôi qua.
Trên thuyền còn có Vân Yên. Có lò lửa đỏ cùng nhiều loại thực phẩm.
Vân Yên đi từ trong khoang thuyền ra hỏi:
- Phu quân, đã tới chưa?
Nàng mặc áo lông cừu màu trắng, trên cổ áo có lông xù ra cùng khuôn mặt tuyệt mỹ, càng làm them vẻ kiều mỵ hiếm có. Bất kỳ một bộ y phục cao quý diễm lệ nào mặc ở trên người Vân Yên cũng không có chút nào quá đáng, ngược lại còn lộ ra vẻ ung dung, cao quý của Phượng Hoàng, trời sinh cần những thứ đẹp đẽ để phụ vào, điểm này thì ngay cả Bạch Tố Trinh cũng phải than thở.
Hứa Tiên đáp:
- Nhanh vào trong khoang thuyền đi, coi chừng bị cảm lạnh.
Vân Yên thản nhiên cười, nhanh chóng trở về khoang thuyền.
Rốt cục đã lên tới đảo, Hứa Tiên dừng thuyền lại, gọi Vân Yên đi xuống, lại duỗi tay kéo kín áo nàng, sau đó đưa dụng cụ, thức ăn lấy xuống, cũng may không gặp phải người nào, được một không gian thanh tĩnh, hai người liền lần lượt ngồi xuống.
Rượu hâm trên bếp, giai nhân kế bên, thiên địa bát ngát, bông tuyết bay tán loạn. Tình cảnh này, những suy nghĩ trong long nhanh chóng hiện lên.
Ngày thường đủ loại phiền muộn, lo lắng, ngay lúc này đều biến mát một cách vô hình.
Vân Yên cười dài thêm rượu, lại nói:
- Loan nhi không có ở đây, nếu không chắc sẽ tốt hơn nhiều, không biết bây giờ Loan nhi đang làm gì nhỉ?
Hứa Tiên nhéo mũi nàng một cái:
- Bây giờ Loan nhi đã là người của Đại sư tỷ, lại là đệ tử của chưởng môn, không cần nàng phải lo lắng. Lúc trước cũng có thư tới đây, trong thư có nhắc đến những chuyện lý thú xảy ra trong những ngày này. Thanh Loan đã dùng một ít nội đan, hơn nữa thiên phú về kiếm đạo của nàng đột nhiên tăng mạnh, Yến Xích Hà cũng giúp nàng luyện thành Kim Ngô kiếm, hôm nay Loan nhi đã là Đại sư tỷ trong môn phái, cũng đang luyện tập ngự kiếm phi hành.
Vân Yên hâm mộ nói:
- Loan nhi thật là lợi hại!
Lại tưởng tượng đến lúc Thanh Loan ngự kiếm phi hành sẽ như thế nào.
Nhắc tới chuyện này làm Hứa Tiên tức giận, “mấy ngày thời gian” theo lời Vân Yên, đến bây giờ lại còn “mấy ngày thời gian” nữa, hắn không nhịn được bế nàng đặt lên đùi, đánh vào mông nàng mấy cái, mới ôm vào trong lòng:
- Nàng làm tỷ tỷ, mà tu hành lâu như vậy, ngược lại hôm nay lại bị muội muội bỏ xa, còn dụ dỗ ta nói chỉ cần hai ba ngày.
Vân Yên điều chỉnh tư thế, ngồi trên đùi nhìn về Hứa Tiên, còn ôm cả cổ hắn, có chút ủy khuất nói:
- Ta cũng cố gắng tu luyện lắm chứ, chẳng qua là một bước Trúc Cơ cuối cùng, Loan nhi rõ ràng là dễ dàng vượt qua, còn ta có chuẩn bị như thế nào cũng luôn thấy cần mấy ngày thời gian nữa mới được, cũng không phải là lừa gạt phu quân.
Nàng vốn có thiên phú dị bẩm, cho dù là cầm kỳ thư họa, hay là thi từ ca phú, nàng có thể dễ dàng đạt được độ cao mà người khác có cố gắng mười năm cũng không tới. Ngay cả lúc ban đầu gả cho Hứa Tiên, nàng cũng không biết gì về nấu nướng, nhưng hôm nay cũng đạt trình độ nhất lưu. Sau lần Hứa Kiều Dung tới làm khách, được nếm tay nghề của nàng cũng phải liên tục tán thưởng, nói Hứa Tiên không uổng công thương yêu nàng.
Vân Yên cũng là người mạnh mẽ, mấy ngày nay không khi ngừng cố gắng, nhưng đạo tu hành tuy có phổ biến nhất nhưng cũng là sâu xa nhất, cũng chính là con đường khó khăn nhất, cho dù người là anh hùng hào kiệt, vương hầu bá tướng, nhưng ở phương diện này cũng tuyệt không phải dễ dàng. Bình thường đệ tử ở tong phái, có thể trong mấy năm là Trúc Cơ thành công, đã được coi là có thiên phú, nếu mất nhiều thời gian hơn nữa thì xem như là không đi được con đường này, cũng không thể vào được thế giới thần kỳ huyền ảo, tình huống mà Vân Yên đối mặt chính là như vậy.
Trong lòng Hứa Tiên vừa động, đúng là mấy ngày nay Vân Yên rất chuyên tâm tu hành, nhưng cũng không đột phá được bình chướng cuối cùng, chẳng phải là mình ép buộc nàng quá sao! Mặc dù tu hành cần có tâm tiến thủ, nhưng cũng không thể để tâm tình xao động, vội vàng, nếu không chỉ nhận được hiệu quả ngược lại.
Hắn không khỏi kéo nàng lại, nhẹ giọng an ủi:
- Không nên tự ép chính mình quá, chỉ cần nàng dụng tâm tu luyện, ta đã rất hài lòng. Nếu nàng không muốn, hoặc thích làm chuyện khác, cũng không sao cả, đạo tu hành, mấu chốt là cần thuận theo tự nhiên.
Vân Yên suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Thiếp nghe theo phu quân, thiếp đánh đàn cho chàng nghe.
Dứt lời liền đi vào trong thuyền lấy đàn tới, đến giờ tài nghệ của nàng cũng xao nhãng đã lâu, Hôm nay lại cố ý mang đến đàn cho Hứa Tiên nghe, nàng xem xét khí hậu cho tới độ ẩm, điều chỉnh lại dây cung, cuối cùng thử một chút rồi đặt tay lên đàn.
Vân Yên ngồi nghiêm chỉnh, các loại buồn phiền trên người đều biến mất, cảnh tượng nhất thời thay đổi, lại có mấy phần khí độ của tông sư “Ở cao nhìn xa”.
Ngay sau đó Hứa Tiên liền nghe tiếng đàn truyền đến, lúc đầu có mấy phần trì trệ, nhưng sau đó dần dần lưu loát. Mặc dù hắn không am hiểu đánh đàn, nhưng cũng có cảm giác “Trường hà phi bộc, băng lưu tứ tiên”, lập tức cả người cảm thấy lạnh dần lên.
Vân Yên bỗng nhiên nhấn một cái, tiếng đàn bỗng dừng lại, nhưng dư âm vẫn còn vang đọng, cười nói:
- Phu quân, khúc “Băng lưu” này hàn khí không khỏi quá nặng, nên thiếp thay đổi một chút.
Lúc này Hứa Tiên mới biết, khúc đàn này miêu ta bang hà vỡ tan ở đầu mùa xuân, cảnh tượng vỡ nát vạn dặm, lúc ban đầu trì trệ chính là chỗ hay nhất của tài nghệ, hắn không thưởng thức được, cũng là hắn cô lậu quả văn (không biết gì) cộng thêm với không có tâm hồn âm nhạc.
Trong tay Vân Yên cầm chính là danh cầm “Băng Huyền”, dùng để đánh ra khúc này thì rất thích hợp. Ban đầu có người mang cây đàn này đi đến Hàng Châu, sau khi mời Vân Yên dùng cây đàn này đánh một khúc “Băng Lưu” lập tức giật nảy mình, muốn vì nàng chuộc thân nhưng không được, liền đem cây đàn giá trị ngàn vàng này tặng cho nàng.
Tiếng đàn lại một lần nữa vang lên như trong ngày đông ấm áp, làm cho Hứa Tiên không khỏi tin rằng, tài nghệ của nàng đã đến cực điểm, hoặc có khả năng thông thần.
Hứa Tiên đang phẩm rượu ngon, chợt hướng sang ngang nhìn lại. Không lâu sau liền thấy một cái thuyền hoa đi tới, trên thuyền có không ít người và vật, lại không có một chút tiếng động, làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
Bên trong thuyền hoa tinh xảo, Lý Tư Minh ngồi ở thượng vị, phía dưới cũng đều là học viên của Cận Thiên thư viện.
Mấy cái cái lư đồng tỏa ra làn khí ấm áp, mấy nàng thị nữ mặc y phục mỏng manh háp dấn hết ánh mắt của mọi người. Người thu hút nhiều ánh mắt nhất chính là một thị nữ ôm đàn tỳ bà lả lướt đi qua.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần