Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 465
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 465: Tụ tán. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm:
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hứa Tiên nhìn nhìn ngọc bài công đức trước ngực, thấy là hơn mười mấy vạn công kỹ, cũng là vì giúp Thân Đồ Trượng trấn định tâm thần, không khỏi cười khổ, công đức của mình lại vẫn cứ tăng lên.
Tiểu Thiến bỗng nhiên nói:
- Vừa rồi tướng công thật iu phong nha!
Mắt nàng lóe sáng như hàng triệu vì sao, hắn không màng hiểm nguy tới Địa phủ cửu mình, làm cho nội tâm nàng cảm động không dứt.
Hứa Tiên gãi gãi mũi, nói:
- Lần này may là còn có Thân Đồ lão ca.
Thân Đồ Trượng cười ha ha nói:
- Ta còn là núp nhờ bong của tiểu tử nhà ngươi mới có thể uy phong một trận trước mặt đám rùa này!
Giờ phút này hắn chỉ thấy trên người tràn đầy lực lượng, mặc cho người nào đứng trước mặt hắn, hắn cũng có thể tự tin giết chết, vừa rồi có thể xả được cơn nghẹn tại địa phủ, cảm thấy tâm tình thật tốt.
Đợi tới khi trở lại Phượng Hoàng Sơn, thân hình của Thân Đồ Trượng trong khoảng một thời gian ngắn là không thể biến trở lại thành hình dáng ban đầu, liền ẩn thân vào một tòa núi nhỏ phía Tây Phượng Hoàng sơn, từ từ tiêu trừ đi sát khí cùng lệ khí của bản thân.
Tiểu Thiến cùng Hứa Tiên đứng trên đỉnh Phượng Hoàng Sơn từ biệt lẫn nhau:
- Tướng công, đừng quyên thời hạn ước định của chúng ta.
Hứa Tiên cười nhẹ vuốt mũi nàng. Nói:
- Đương nhiên là không quên được, không cần chờ tới hôm đó, chờ ta trở về thông báo một chút, sẽ tới núi cùng nàng.
Hắn cũng đã quen biết Tiểu Thiến từ rất lâu, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, luôn là ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. chuyến đi tới địa phủ lần này cũng làm cho hắn không ngừng lo sợ, nếu mình tới trễ một khắc, nữ nhân mềm mại này sẽ vĩnh viễn thiên nhân vĩnh cách cùng mình, không khỏi muốn ở cùng nàng nhiều hơn mấy ngày.
Tiểu Thiến lập tức vui mừng, ôn nhu đáp một tiếng. đưa mắt nhìn Hứa Tiên rời đi.
Hứa Tiên trở lại trong thân thể, nhẹ mở mắt đã thấy Bạch Tố Trinh quần áo chỉnh tề ngồi bên giường.
Bạch Tố Trinh cảm thấy hắn đã mở mắt, hỏi:
- Hán văn, sao lại đi lâu như thế?
Hứa Tiên cười ôm lấy vòng eo nàng:
- Cũng là vi phu không tốt, làm cho nương tử một mình trông phòng.
Rồi kể loại đủ chuyện đêm qua cho nàng nghe.
Bạch Tố Trinh cũng kinh ngạc một phen, cuối cùng cũng chẳng vui lên được.
Hứa Tiên biết tâm ý của nàng, từ đằng sau ôm lấy nàng vào trong ngực, pá mặt vào tóc nàng nói:
- Tối qua thời gian quá gấp gáp, không kịp nói với nàng một tiếng.
Ôm lấy thâ thể yểu điệu vào trong lòng, ngửi lấy mùi thơm nhàn nhạt trên cổ nàng, những động phách kinh tâm đêm qua mới bình tĩnh lại được, nhẹ vuốt ve bụng trơn nhẵn của nàng.
Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ lên, kéo lấy tay của hắn, xoay người lại nói:
- Chàng không có chuyện gì thì thiếp an tâm, thiếp phải đi nấu cơm đây.
Lại cảm thấy bàn tay còn lại của Hứa Tiên đã bò lên chiếm lấy gò bồng của nàng, cách một lớp áo mà nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác nhè nhẹ tê dại càng làm cho nàng thêm đỏ mặt, yếu ớt nói:
- Quan nhân, trời sắp sáng rồi.
Hứa Tiên khẽ mỉm cười, vừa nhẹ cắn vành tai trong suốt, vừa nói:
- Nương tử.
Giọng nói kéo dài ra, mang theo chút triền miên rung động.
Thân thể Bạch Tố Trinh càng mềm như nước, để mặc cho hắn tháo thắt lưng của mình. Một tiếng chuông báo sáng, màn che lại một lần nữa khép lại.
Bên trong Huyền Cơ quan, Ngư Huyền Cơ đang thu thập hành trang.
Duẩn Nhi giúp đỡ nàng, do dự nói:
- Sư phụ, chúng ta thật sự phải đi sao?
Ngư Huyền Cơ cũng chẳng quay đầu lại nói:
- Chờ ta độ kiếp thành công, chúng ta liền cùng nhau trở về Tinh Túc hải.
Pháp môn Tinh túc hải vốn là thành, nàng tu hành đã thật nhiều năm, thiên kiếp cũng sắp tới, khuyết điểm của nàng chính là căn cơ chưa đủ, cũng vì không nắm chắc tuyệt đối, luôn dùng pháp khi áp chế lại không cho thiên kiếp tới. hơn nữa phiêu bạc chốn nhân gian, tích tụ thực lực, rèn luyện tâm tính.
Chẳng qua là, lại là lần đầu tiên ở một chỗ lâu như vậy.
Hôm nay đã tới lúc rồi, bất luận là độ kiếp hay là rời đi.
- Nhưng là, tại sao không nói với sư thúc, sư tổ? độ kiếp rất nguy hiểm.
Ánh mắt trong veo tràn đầy lo lắng, không tự chủ cắn ngón tay:
- Có thể nhờ họ giúp đỡ một chút.
Ngư Huyền Cơ quay ra nhìn, cười nói:
- Nha đầu ngốc, thiên kiếp là chuyện cá nhân, không ai có thể giúp được cả. về chuyện ngoại địch, ta sẽ đi tới tận chân trời, đương nhiên sẽ chọn thời gian và địa điểm thích hợp, Duẫn Nhi không cần lo lắng.
Do dự một chút, nói:
- Chuyện này ta đã có tới bảy, tám phần nắm chắc, nhưng dù sao khó có sách lược vẹn toàn. Nếu là, nếu thật sự là thua, ngươi phải đi tìm rồi nương tựa vào sư phụ của ta, tin rằng bà sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
Duẩn Nhi chấn động mạnh ôm lấy lưng Ngư Huyền Cơ, gào:
- Duẩn Nhi cần sư phụ, vậy Duẩn nhi cũng không đi.
Nước mắt ào ào đổ ra, thấm ướt đạo bào màu vàng lửa của Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ vuốt cái đầi nhỏ của nàng, ôn nhu lau đi giọt châu trên mặt nàng, nói:
- Nha đầu ngốc, ta chỉ nói là nếu thôi mà.
Duẩn Nhi lại lập tức lắc đầu nói:
- Nếu cũng không cần.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Được, nếu cũng không cần, mau thu thập đi, chỉ lấy những thứ không thể mua được, còn lại vứt bỏ hết.
Cuộc sống trôi dạt bao năm, nàng đã quen quần áo giản đơn.
- Sư phụ, cái này phải giữ lại không?
Duẩn Nhi cầm một chiếc mặt nạ quỷ thủ công tinh xảo đeo lên mặt nhìn Ngư Huyền Cơ nói.
Ánh mắt Ngư Huyền Cơ ngưng lại, đó là đồ năm ngoái mua ở hội hoa đăng Nguyên tiêu:
- Nếu con thích thì giữ lấy đi.
Duẩn Nhi cười nói:
- Sư phụ cũng thích mà.
Ngư Huyền Cơ cười cười, không nói thêm câu nào, thu thập mấy món đạo bào thường xuyên mặc, bỗng nhiên thấy dưới đáy thùng có một chiếc váy màu vàng nhạt. đây chính là y phục duy nhất không phải đạo bào của nàng, trước đó cũng chỉ mới mặc một lần, đúng là vào lễ hội hoa đăng tết Nguyên tiêu! Ánh đêm buông xuống, vẫn lại mang cất vào bao. Chỉ là có lẽ cả cuộc đời này cũng chẳng còn có cơ hội mặc nữa.
Duẩn nhi nói:
- Thật sự không từ biệt sư thúc sao?
Ngư Huyền Cơ lắc lắc đầu nói:
- Những người xung quanh ta, tùy duyên tùy tán. Khi duyên đã hết, không cần lưu luyến.
Duẫn nhi lại nằm lỳ ở trên giường, bĩu môi nói:
- Nhưng là thật sự không nỡ mà.
- Nếu ngươi không nỡ thì ở lại là được rồi, dù sao những gì ta nên dạy cũng đã dạy hết cho ngươi.
Duẩn nhi lập tức ngồi thẳng lên:
- Con mới không có không nỡ đâu!
Rồi lắc lắc tay Ngư Huyền Cơ nói:
- Sư phụ đừng có không cần Duẩn nhi, lúc người mang Duẩn nhi đi ra ngoài đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Duẩn Nhi.
Thấy Ngư Huyền Cơ gật đầu, mới yên tâm lại:
- Nhưng mà chúng ta đi đâu đây?
Ngư Huyền Cơ không đáp, có lẽ nằm trong cung tử vi nào đó, có lẽ sẽ đi tới chỗ khác một chút.
Thu thập bao nhiêu đồ đạc thành một bao hành lý lớn, Duẩn nhi dễ dàng vác cái bao còn to hơn cả người nàng trên leng, bộ dạng thật là đáng yêu. Đừng thấy dáng vẻ của nàng ta yếu ớt ôn nhu, nhưng sức lực thì không hề yếu chút nào.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần