In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 459
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 459: Âm binh. (2)
n.
Sưu tầm:
Hai huynh đệ đứng cạnh vừa mới khuyên bảo đã cúi đầu yên lặng, tự uống rượu, nhưng về nhà nhuyễn ngọc ôn hương, tiếp tục cuộc sống thoải mái của mình. Nhưng có ai để ý, ai quan tâm một quỷ sai nho nhỏ, oan hay không, đau hay không.
Nhìn như tất cả đều vui vẻ, nhưng chính nghĩa ở đâu? Công lý ở đâu? Bản thân mình không phải cũng từng chỉ tồn tại “nho nhỏ” giống chúng sinh hôm này sao?
Nghĩ tới đây, Hứa Tiên không khỏi thầm hận, sao có thể nuốt trôi cục tức này? Vô duyên cớ tu một thân pháp lực, sao còn không bằng cam đảm khi làm người phàm.
Lại không biết, người chính là như vậy, càng có nhiều thứ, đường sống quay về càng lớn, lại càng dễ dàng yếu đuối, dừng bước. Hứa Tiên đã uống tới say, thần hồn càng tỉnh táo. Chỉ cảm thấy có cỗ trọc khí nghẹn trong ngực,hắn là người của hai thế giới, chưa từng nuốt trôi cục tức như vậy.
Nói với quỷ mặt đỏ đứng đó:
- Ta đi bắt hắn lại, đánh cho hắn một trận, trút hận cho ngươi.
Quỷ sai mặt đỏ sắc mặt tái nhợt, vội nói:
- Không cần, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một quỷ sai, nhưng hắn là thế tử Sở Giang Vương, nếu…
- Thế tử Sở Giang Vương thì từ nhỏ đã tài trí hơn người sao? Thì lại ý mạnh ức hiếp kẻ yếu sao?
Hứa Tiên quát, tuy là nửa tỉnh nửa say, nhưng viên Thái DƯơng tinh trong thần hồn lại sáng bức người. Cỗ kim quang đó chiếu xuyên thấu thần hồn, sáng cả gian phòng hắc ám âm trầm này. Nới với Thân Đồ Trượng đang lôi kéo hắn:
- Nhị vị huynh trưởng xin đừng trách, xin cho tiểu đệ tùy hứng một hồi, nếu làm chậm bước tiến của Triệu đại ca, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi mà thôi.
Triệu Văn Hội lặng ngẩn người, chợt gỡ mũ quan đang đội trên đầu ném xuống đất:
- Có huynh đệ như vậy, ta vừa rồi còn ham tước lộc. Giờ thà làm cô hồn dã quỷ cũng phải xả cục tức này.
Thân Đồ Trượng cười ha ha nói:
- Âu cũng là ta nghĩ quá nhiều, nhân sinh tại thế, chỉ cầu cuộc sống thống khoái. Nay cho dù chờ ngày sau báo thù, cũng là không thú vị, đi nhanh nào, đừng để tên tiểu súc sinh kia đi xa.
Triệu Văn Hội liền ở lại miếu Thành hoàng trấn giữ, Hứa Tiên cùng Thân Đồ Trượng liền bay về phía hướng tây.
Xa xa đã thấy hắc khí ngất trời, trong lòng Hứa Tiên thầm vui mừng, còn chưa đi xa lắm, rồi chợt hoảng hốt, đây không phải là Phượng Hoàng sơn của Tiểu Thiến sao?
Vương Bá Hạnh chỉ huy một vạn âm binh tiến lên, mãnh liệt như núi sông khuynh đảo. Mười mất tinh quái thủ hạ của Tiểu Thiến đã sớm tâm kinh đảm chiến (sợ tới hồn siêu phách lạc). Tiểu Thiến chỉ kịp xuất ra mấy tên người giấy, ngựa giấy ngăn cản một chút, đã bị đánh tan.
Tiểu Thiến lại dùng pháp thuật quỷ hỏa, giết mười mấy âm binh. Ở chỗ này số lượng chính là ưu thế, bao nhiêu chiêu trò cũng chẳng có mấy tác dụng, nháy mắt đã bị đánh tan hết.
Vương Bá Hạnh mang Tiểu Thiến đã bất tỉnh vứt lên trên xe ngựa.
Đám âm binh đông đảo gào thét, dường như rất bất mãn khi không được xé xác, ăn hồn phách này. Cơ hồ muốn đồng loạt xông lên, ăn luôn cả Vương Bá Hạnh lẫn Tiểu Thiến.
Vương Bá Hạnh chợt giơ viên linh châu trong tay lên, tỏa ra một đạo hào quang, đám âm binh mới dần dần được trấn an lại. Đúng lúc đó, chợt thấy hai bóng người đag bay nhanh tới, Vương Bá Hạnh vội nói với phu xe:
- Thương thế của thế tử quan trọng hơn, mau trở lại vương phủ.
Rồi hắn quay ra chặn hai người lại nói:
- Sao? Các ngươi lại muốn thế nào?
Hứa Tiên gọi to hai tiếng Tiểu Thiến, nhưng không thấy đáp lại, trong lòng khẩn trương, nhìn chiếc xe ngựa lắc lư chạy nhanh về phía chân trời, Hứa Tiên mới hiểu được là chuyện gì đã xảy ra. Không khỏi thầm nghĩ: “nguy hiểm thật, nếu không phải chính mình tỉnh ngộ, Tiểu Thiến chẳng lẽ đã âm thầm bị cướp đi sao. Loại cặn bã như tên Tào thế tử kia, có chết cũng không đáng tiếc.
Hứa Tiên nhanh chóng đuổi theo cỗ xe ngựa, Vương Bá Hạnh mang một vạn âm binh ngăn lại, nói:
- Bất luận quan hệ của ngươi với nữ tử kia thế nào, ả cũng đã đả thương thế tử nhà ta…
Lại bị một ngọn lửa màu vàng đập vào mặt, nhất thời bị ngắt lời, vội vàng tránh né. Ngọn lửa này mới chỉ là nhìn thôi cũng đã có cảm giác bị bỏng, nếu là bị đốt phải, chắc chắn là một cái tử lộ. Lại thấy mười mấy âm binh phía sau không kịp tránh né, kêu thảm thiết.
Thái Dương chân hỏa thiêu đốt gần như không còn gì.
Hứa Tiên lại vẫn không thoát được gần một vạn âm binh đang vây quanh hắn cùng Thân Đồ Trượng.
Cứ như vậy, tạo thành một vòng tròn đen hắc ám trên không trung.
Vương Bá Hạnh giận tím mặt:
- Dám giết âm binh của địa phủ!
Rồi hét lên ra lênh, toàn bộ giống như thủy triều, ào ạt dâng lên.
Thân Đồ Trượng không khỏi nhíu mày, không ngờ âm binh mà Tào thế tử này mang tới thậm chí cũng có uy lực lớn như thế. Hôm nay chỉ sợ lại bị vây hãm ở đây, nhưng trong lòng hắn cũng có một cỗ hào khỉ, cho dù là chết, cũng phải chém chết tên quỷ tướng kia cho hả giận.
Đang tính cầm đao nhào tới, lại nghe thấy Hứa Tiên nói:
- Tránh đi.
Quay đầu lại thấy trong mắt của hắn chưa từng hắc ám cùng thâm thủy tới vậy.
Hứa Tiên lại dùng nhân cách phụ Đông Nhạc Đại đế, Thái Dương chủ tinh lóng lánh quang mang màu vàng kim, xuyên qua thần hồn chiếu sáng. Âm binh chạm tới cỗ ánh sáng này, lập tức hóa thành tro bụi, liều rụt lại. Vương Bá Hạnh chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, mặc cho ngươi có bao nhiêu pháp lực, cũng sẽ bị âm binh làm hao tổn hết.
Hắn dùng linh châu trong tay bức đám âm binh nhào tới, lập tức liền có vô số tiếng kêu rên gào thét, cùng tiếng ngựa hý vang phát ra từ trong vòng tròn hắc ám đó.
Hứa Tiên ngược lại nhắm hai mắt, chủ tinh không tiếp tục ráng lóng lánh như thế nữa, mà lòe ra trong bóng tối một cách kỳ diệu, tựa hồ đang tìm một quy luật nào đó.
Giờ phút này chỉ còn cách bình minh một khoảng thời gian ngắn, nhưng mặc dù là trong bầu trời đêm hắc ám như vậy thì linh lực hoàn toàn không hề mỏng manh. Vô số hạt màu vàng kim bắt đầu rung chuyển, lóe lên theo chủ tinh.
Hứa Tiên chợt mở trừng hai mắt, mắt màu vàng kim, da cũng cũng vàng kim, quần áo cũng vàng kim, từ hắn làm trung tâm, tạo thành một làn sóng màu vàng, toàn bộ thế giới cũng bắt đầu chảy tràn bởi làn sóng ánh sáng màu vàng này.
Phàm là âm binh chỉ cầm chạm vào làn sóng quang mang, liều kêu gào thảm thiết, hóa thành khói xanh cuồn cuộn hôi phi yên diệt (tro cốt cũng tan tành).
Vương Bá Hạnh cũng là bỏng toàn thân, nhưng đạo hạnh của hắn thâm sâu, cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Cũng chỉ là đứng giữa không trung trợn mắt há hốc mốm nhìn Hứa Tiên đứng đó. Một vạn âm binh tạo thành quỷ quân, toàn bộ bị một chiêu này hủy diệt. Thân thể của hắn run rẩy, thế tử bị thương nặng, mình lại làm hao tổn một vạn âm binh, trở về cũng là trọng tội khó tha. Hắn háo thành một đạo lưu quang màu đen, đánh về phía Hứa Tiên, trong mắt là sự điên cuồng tột độ.
Hứa Tiên cùng Thân Đồ Trượng nóng lòng đuổi theo xe ngựa, cũng không thèm để ý nhìn Vương Bá Hạnh một cái, nhưng vừa mới đó đa không còn thấy bóng dáng chiếc xe ngựa kia nữa. Vương Bá Hạnh bổ nhào người tới trước, một cánh tay trắng như ngọc đã đón sẵn trước, hắn chỉ cảm thấy có một cỗ hấp lực truyền tới, còn chưa kịp phản ứng gì.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần