Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 456
uyển 6: Y Nhân Ỷ Hồng Trang.
Chương 456: Nhai tí. (1)
n.
Sưu tầm:
Hứa Tiên cũng không muốn làm hắn mất mặt, chỉ là có chút nghi ngờ nói:
- Sở Giang Vương, không phải họ Sở sao?
Đây cũng là điều Hứa Tiên không biết, Sở Giang Vương được xưng là Sở Giang Vương, cũng giống như những Diêm La khác, chỉ là một loại danh xưng tôn kính. Nhưng trong suy nghĩ của Hứa Tiên, thì được xưng là Sở Giang Vương thì nên mang họ Sở mới đúng.
Nụ cười trên mặt Tào thế tử cùng Triệu Văn Hội cứng lại, trong khi đó Thân Đồ trượng lại cười nhe ra hai hàm răng trắng hếu, cười nhẹ một tiếng. Nữ tử ngồi đó “phì” một cái cười ra tiếng:
- Con người ngươi đúng là không có học vấn, Sở Giang Vương phải họ SỞ, chẳng lẽ Đô Thị Vương họ Đô, còn Bình Đẳng Vương thì họ Bình hay sao?
Hứa Tiên cười cười nói:
- Con người ta đúng là không có học vấn gì.
Sắc mặt Tào Thế tử mới giãn ra một chút, cố giấu tia khinh bỉ trong mắt, ngay đường đường thập điện Diêm Vương cũng chưa từng nghe qua, đạo hạnh như vậy thì cao ở chỗ nào chứ.
Sau màn chào hỏi qua loa, tiệc rượu bắt đầu, mọi người phân tịch mà ngồi, Tào thế tử lẫn Triệu Văn Hội đều khiêm nhường không ngồi vào ghế chủ vị, cho nên để trống. Hứa Tiên cùng nhạc phụ hờ Thân Đồ trượng ngồi một bên, Triệu Văn Hội cùng Tào thế tử ngồi một bên. Tên quỷ tướng thủ hạ của Tào Thế tử đứng hầu một bên, cũng không ngồi vào bàn.
Giữa sảnh có mấy nữ quỷ vũ cơ hiến vũ, thân thủ đặc sắc, vạt áo xanh nhẹ bay hờ hững, những vũ cơ phàm trần không thể nào sánh bằng, nghĩ cũng biết là do đám người do Thế tử này mang tới. Hứa Tiên nhỏ giọng hỏi:
- Thân đồ lão ca, hôm sau đợi Thanh Loan tập kiếm trở về, ta định cưới nàng về nhà, ngài cảm thấy thế nào?
Bản thân Hứa Tiên cũng cảm thấy quái dị, gọi nhạc phụ của mình là lão ca, còn nói ta muốn lấy nữ nhi của ngươi.
Trước khi Thanh Loan đi, cũng đã cùng Hứa Tiên đi gặp Thân Đồ Trượng một lần, Thân đồ trượng chỉ lấy dáng vẻ “ nữ nhi gả đi rồi giống như bát nước đã hắt đi”, vung tay lên, cho phép Hứa Tiên tự hành xử lý. Nhưng lúc đó, Hứa Tiên lại có vẻ còn do dự với Thanh Loan, làm cho Thân Đồ trượng cũng cảm thấy không vui.
Thân Đồ Trượng phun ra một ngụm rượu, trên mặt lại lộ ra ý mừng, vỗ vỗ bả vai Hứa Tiên nói:
- Tên tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt. Đại trượng phu tam thê tứ thiếp chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường tình. Trước kia ngươi còn chần chừ, làm uống phí tấm chân tình của nữ nhi nhà ta, thật không xứng làm một nam nhân. Hôm nay nếu ngươi đã quyết định, ta liền không nói thêm gì nữa. Phâm hạnh của tên tiểu tử ngươi ta tin tưởng. Nào, cạn chén.
Hứa Tiên ngượng ngùng cười một tiếng, cạn một chén với hắn. Điều này cũng chỉ là ở cổ đại, nếu như ở thời hiện đại, trong tiệc rượu mà nói: “ mặc dù ta đã có gia đình, nhưng vẫn mong lấy con gái ngươi”, với tình tình dữ dội như Thân Đồ trượng, chỉ sợ đã hất tung bàn, ném cái bình rượu vào đầu, mà chính mình cũng không thể chống cự lại.
Nào có giống như bây giờ vậy, nhạc phụ đại nhân còn tự mình mời rượu, cho hắn cũng thấy ngượng ngùng.
Tào thế tử nghe thấy bên này nói chuyện, cười nói:
- Thân Đồ tráng sĩ nói rất hay, giống như đám đồ đạc trên bàn vậy, một cái bình trà thì phải có chén trà xung quanh, đây chính là chân lý trong thiên địa.
Nữ tử bên cạnh cười khanh khách, thêm rượu cho hắn, tựa hồ cũng không quá quan tâm.
Hứa Tiên mặc dù hiện tại đúng là một chồng nhiều vợ, nhưng cũng không phụ lòng giai nhân, tự mình khiêm nhường. Ngôn luận ngờ nghệch của Tào thế tử như vậy thật sự khó có thể có nửa phần đồng tình, đành thở dài nói:
- Lấ́ do cũng tìm cái nào cho hợp lý một chút, lại còn lấ́ luận “chén trà” như vậy, thật đúng là không biết nói ngươi như thế nào nữa.
Tào thế tử nói:
- Lần này bởi vì “chén trà” này của ta, có chút hiểu lầm với chư vị, hôm nay tiệc rượu thoải mái một trận, hóa giải hiểu lầm kia, thật không còn niềm vui nào bằng. Ta xin kính chư vị trước một chén.
Nói xong một hơi uống cạn sạch chén rượu trong tay, cũng có chút phong cách quý phái.
Hứa Tiên phụng bồi uống, thấp giọng hỏi Thân Đồ trượng bên cạnh:
- Rốt cuộc là đắc tội hắn thế nào?
Thân Đồ trượng hơi nhướng mày rậm, còn chưa kịp trả lời.
Tào thế tử dường như nghe thấy, cười nói:
- Cũng là do tên quỷ nô tài mắt không tròng kia gây họa, dương thọ của phụ thân Diễm Nhi của ta sắp hết, ta liền muốn tăng cho lão chút ít, tên quỷ nô kia lại vẫn muốn mang hồn phách của hắn đi, ta đích thân đánh xe tới còn muốn chống lại, chọc giận ta. Một quỷ nô nho nhỏ lại dám phạm thượng như thế, mới bắt hắn lại trách đánh một trận.
Rồi sau đó lại phất tay một cái:
- Cũng chỉ là chuyện nhỏ, uống rượu đi.
Thân Đồ trượng bóp nát cả chén rượu trong tay, Triệu Văn HỘi vội vàng nháy mắt. Thân Đồ trượng nghiến răng, đưa tay xuống dưới bàn, chén rượu trong tay hóa thành búi vương đầy trên mặt đất, nếu không phải vừa rồi đã được Triệu Văn Hội ra hiệu, hắn sao có thể yên lặng chịu nhục như vậy.
Chính là trong xóm mà Triệu Văn Hội quản lý có một đại lão tới hạn dương thọ, mấy quỷ sai tới bắt hồn phách, nào ngờ nữ nhi của lão nhân chết yểu, được con của Sở Giang Vương thu giữ, bên gối thỏ thẻ van xin, để tăng thêm dương thọ cho lão nhân đó.
Nhưng đám quỷ mặt đỏ này mang công vụ, mặc dù trong lòng có e sợ, nhưng cũng không tuân theo hắn. Hơn nữa từ khi Thân Đồ trượng vào phủ tới nay vẫn luôn thâm nghiêm với đám quỷ sai đó. Kết quả Tào thế tử giận dữ, sai thủ hạ dùng thiết trượng hung hăng đánh quỷ mặt đỏ một trận, trói trên xe đòi mang về địa phủ.
Triệu Văn Hội đành phải ra mặt làm hòa, tăng thêm thọ nguyên cho lão nhân đó, mới hòa hoãn được, mở tiệc rượu này, lại sợ mình với Thân Đồ trượng không lo xong chuyện, mới mời Hứa Tiên tới đây. Có Hứa Tiên tới, Tào thế tử này quả nhiên còn có chút khách khí, uống ba chén, không khí cũng nóng hơn lên.
Nhưng trong lòng Thân Đồ trượng không dễ chịu, quỷ sai là thủ hạ của hắn, hôm nay lại vô lý bị đánh, hắn lại không có cách nào bảo vệ. Chức vị của hắn, chẳng qua cũng chỉ là quỷ sai, lại bị coi thường như vậy, trong lòng sao không giận dữ.
Nếu không phải Triệu Văn Hội ra sức giải hòa, hắn có lẽ cũng không thèm bận tâm có phải là đối thủ của đối phương hay không, cũng liều mạng.
Ánh mắt Hứa Tiên quét nhìn một vòng, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, không khỏi âm thầm cau mày.
Tăng thêm thọ nguyên cho thân thích của mình chẳng qua cũng chỉ là chuyện thường tình, hắn tự nhận cũng không phải là đại hiệp chánh nghĩa gì, cũng không chán ghét gì với chuyện này. Nhưng không thông qua quan cai quản bổn địa, ỷ vào có phụ thân là Sở Giang Vương, dám đánh quỷ sai làm công vụ, cũng quá mức ngông cuồng rồi! Hơn nữa Thân Đồ trượng chịu nhục, hắn làm sao có thể ngồi yên không màng tới, không khỏi đứng bật dậy. Ánh mắt hiện lên một đoàn kim quang dữ dội, đám người cùng quỷ trong sảnh cảm nhận được, không khỏi thấy khó chịu một phen. Mấy nữ quỷ pử giữa không chịu nổi, kêu đau ngã trên mặt đất.
Ten quỷ tướng kia che trước người Tào Thế tử, quát lên:
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần