This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 449
uyển 5: Ngâm Khiếu Thả Tì Hành.
Chương 449: Nghênh hoàn. (2)
Sưu tầm & Đả tự:
Kim tinh trong thần hồn lóe sáng, những ngày này hắn đã hoàn toàn dung hợp kim linh chi khí lúc trước, Kim tinh càng cô đọng lóng lánh, tương đối mà nói, uy lực của Phệ Kim Thuật cành mạnh mẽ, đang lo lắng không tìm được kim linh chi khí tinh thuần để thôn phệ, không nghĩ tới buồn ngủ gặp chiếu manh trong nội tâm càng thích chí.
Nhưng kim linh chi khí của cổ bình này quá mức hung mãnh, Hứa Tiên thúc dục kim linh chi khí ở trước mặt dựng lên một cái thuẫn, vừa ngăn cản vừa thôn phệ. Trong tai nghe âm thanh nổ vang lách cách, giống như cây dù bị mưa to gió lớn quất vào, cơ hồ có cảm giác không chống đỡ nổi, không ngừng lùi ra phía sau.
Nhưng dưới tác dụng không ngừng của Phệ Kim Thuật, Hứa Tiên cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng kiếm, thương, đao, tiễn kia do kim linh chi khí tinh thuần ngưng tụ mà thành, không giống thật thể như Kim Luân, vừa tới trước người của Hứa Tiên liền hóa thành kim linh chi khí, bằng không thì Hứa Tiên không dám làm như vậy.
Kim thuẫn cũng tiêu hao kim linh chi lực trong cơ thể. Nhưng kim linh chi lực lại không ngừng được bổ sung. Dù sao cũng "Lấy của dân, dùng tại dân", cho nên Ngao Hạo có thúc dục cổ bình như thế nào cũng không công phá được, mà đám mấy màu vàng trnee không trung, không bị tiêu diệt. Chung quy tất cả đã tiến vào trong thân thể của Hứa Tiên, chỉ chốc lát công phu, hào quang của Kim Tinh đã dung hợp với thần hồn, chỉ cần che phủ toàn bộ thần hồn, có thể đạt tới Lượng Tinh.
Bạch Tố Trinh chạy tới, phát giác trạng thái của Hứa Tiên lúc này, mới yên lòng. Phệ Kim Thuật của Kim tinh liên tục không ngừng, hấp lực càng cường hãn, binh khi bị ngăn ở cách bên ngoài vài thước, hóa thành sương mù màu vàng, bị thu nạp vào cơ thể. Tốc độ tu luyện của Kim tinh vốn chậm nhất. Nhưng vào lúc này lại có tiến bộ kinh người.
Rốt cuộc Ngao Hạo cũng phát giác không đúng, bởi vì binh khí do cổ bình bắn ra, cho dù bị ngăn cản, thậm chí là đánh nát, cũng có thể thu hồi lại, nhưng mà hôm nay, chỉ có đi mà không về. Vội vàng ngừng thúc dục cổ bình. Cảm giác hòa quang trên bổ bình ảm đạm đi rất nhiều. Vất vả tích góp kim linh chi lực đã tiêu hao hết một nửa, sợ rằng trong nửa năm không thể thúc dục được, lại nhìn địch nhân sinh long hoạt hổ, Bạch Tố Trinh giống như băng sơn mỹ nhân, mặt mũi đầy nhu tình nhìn người nọ, tùy ý cho tay của hắn ôm lấy vòng eo mềm mại.
Trong nội tâm Ngao Hạo vừa đố kỵ vừa hận, hận không thể đi lên xé nát hắn, nhưng trở ngại Bạch Tố Trinh ở bên cạnh, cho nên đành phải thu binh lại.
Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên tiểu biệt thắng tân hôn, dắt tay nhau đi lên hòn đảo nhỏ.
- Quan nhân, sao ngươi lại tới đây?
Hứa Tiên nhìn nàng từ trên xuống dưới, vẫn một thân áo tím như những ngày trước, nhưng không nhiễm một hạt bụi, trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện thần thái vui mừng, trong đôi mắt thâm thúy mang theo nhu tình, cảm thây trong nội tâm rất ấm áp, đưa tay vuốt ve gò má của nàng, sau đó thùy mị nói:
- Nương tử, ngươi không ở Hàng Châu, cho nên phu quân như ta phải đi tới Tô Châu.
Nhìn thấy bốn bề vắng lặng, nhìn Bạch Tố Trinh nói:
- Có thể ôm một cái không?
Bạch Tố Trinh bật cười, nói:
- Ngươi muốn ôm thì ôm, không cần hỏi, không phải chúng ta là phu thê sao?
Khi nói ra lời này, âm thanh càng ngày càng nhỏ, sau khi hai người kết thành phu thê, gặp nhau còn chưa đủ một ngày, nổi khổ khi biệt ly lần này, chỉ có hai người mới biết được.
Hứa Tiên ôm nàng trong ngực, cảm thụ thân thể mềm mại và dáng người yểu điệu của nàng, nhưng trong nội tâm rất yên lặng.
- Ngươi luôn không trở lại, ta lễ mừng năm mới muốn đi kinh thành, chẳng lẽ lại lấy ngươi ngược lại gặp thiểu sao? Những ngày này, ta dứt khoát cũng ở nơi đây ở lại, mỗi ngày có thể cùng ngươi tương kiến.
Bạch Tố Trinh lắng nghe tiếng tim đập của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đánh bại bảo bình của Cang Kim Long, ta đoán trong ngắn hạn hắn không dám tới.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Cang Kim Long? Hai mươi tám tinh túc cũng có thể tùy tiện nhập thế sao?
Bạch Tố Trinh nói:
- Chuyện ngày hôm nay, cho dù Tinh Túc Cung có lớn cũng không quản được hắn, bởi vì hắn tranh đoạt thủy mạch cho Long tộc của mình, cũng không tính là nhập thế.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn qua đôi má như bạch ngọc của nàng, đôi lông mày tinh tế, đôi môi hồng nhuận phơn phớt đáng yêu, không khỏi hỏi:
- Nương tử, có thể hôn một cái không?
Bạch Tố Trinh không khỏi cười nói:
- Quan nhân, sau này ngươi muốn hôn hay làm gì cũng được, không phải thương lượng với ta, bởi vì, nguyện quân thương tiếc. Hơn nữa, hơn nữa thiếp thân cũng muốn thân mật với ngươi.
Nói xong liền đỏ cả mặt.
Trong nội tâm Hứa Tiên vui vẻ, không hề do dự, sau đó nhắm nháp đôi môi của hắn, cười nói:
- Hiện giờ ta chỉ mong trời tối, ta còn muốn làm nhiều chuyện lắm.
Bạch Tố Trinh tự nhiên biết rõ hắn muốn làm cái gì, chỉ đỏ mặt ôn nhu "Ân" một tiếng.
- Hứa Tiên, ngươi tới.
Chợt truyền có âm thanh vui mừng của Ngao Ly truyền tới, Bạch Tố Trinh vội vàng đẩy Hứa Tiên ra, sửa sang lại quần áo. Sợ dạy hư tiểu hài tử. Hứa Tiên cũng rất bất đắc dĩ, vì cái gì tiểu hài tử luôn phá hư chuyện tốt của mình? Gặp lại Ngao Ly, đột nhiên có cảm giác không thể xem nàng là hài tử như trước nữa.
Những ngày này không gặp. Ngao Ly đã cao hơn xưa một chút, ăn mặc một thân lân giáp, dáng người cũng có vài phần đương cong. Bộ dáng đang tùy thời chuẩn bị chiến tranh, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trong ngây thơ mang theo nét oai hùng. Chỉ có đôi mắt kia, sáng như lúc ban đầu. Nhảy cà tưng đi tới kéo tay của Hứa Tiên nói chuyện, cái đuôi ngựa lức lư không dứt.
Nhưng thời điểm tay của Hứa Tiên chơi cái đuôi ngựa của nàng lần thứ ba, rốt cuộc Ngao Ly tức giận, oai hùng chi khí trên người biến mất, giương nanh múa vuốt nói:
- Ngươi còn dám đụng một cái nữa, ta...
Hứa Tiên cầm chặt bím tóc đuôi ngựa của nàng, nói:
- Oa, thật trơn ah!
Sau đó liếc qua Ngao Ly. Ngươi có thể làm thế nào?
- Ah ah ah ah. Ta muốn ăn ngươi.
Bạch Tố Trinh dùng sức ôm nàng vào ngực, Ngao Ly giãy dụa lấy vung quyền múa chân với Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh bất đắc dĩ nhìn sang tiểu hài tử đang khi dễ quan nhân của mình.
Rốt cuộc Ngao Ly bình tĩnh trở lại, mặt mũi tràn đầy ủy khuất nói:
- Bạch tỷ tỷ. Ngươi gả cho đại sắc lang này, đã bắt đầu thiên vị hắn, không thương Ly nhi.
Khóe mắt cơ hồ có nước mắt chảy xuống.
Bạch Tố Trinh không biết nên đáp lại như thế nào, tức giận liếc Hứa Tiên, nhìn ngươi làm chuyện tốt. Hứa Tiên vội vàng an ủi Ngao Ly, giơ tay vuốt gò má của nàng.
- Két.
Hứa Tiên nhìn qua Bạch Tố Trinh. Nói:
- Chuyện này còn trách ta sao! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhả ra cho ta, có tin ta đánh ngươi hay không.
Bạch Tố Trinh thật vất vả mới tách bọn họ ra được, sau đó cùng ngồi trên đồng cỏ, Hứa Tiên ôm cánh tay của Ngao Ly, nhìn nhau liền "Hừ" quay đầu đi chỗ khác. Làm cho Bạch Tố Trinh nhìn mà cười mãi không thôi.
Lúc này, con Lục Đầu Áp kia bỗng nhiên báo lại, nói Cang Kim Long đã lui về Trường Giang. Hứa Tiên nói với Bạch Tố Trinh:
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần