We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 448
uyển 5: Ngâm Khiếu Thả Tì Hành.
Chương 448: Nghênh hoàn. (1)
Sưu tầm & Đả tự:
Các âm thanh nghị luận loạn thất bát tao, Thanh Loan mắt điếc tai ngơ, xem xong lá thư thì xếp lại, nhìn mọi người cười nói:
- Là ca ca gửi tới.
Gương mặt của nàng lúc này rất tươi sáng rạng rỡ.
- Thật là lợi hại, không nghĩ tới ngươi còn có ca ca a!
- Con chim ưng này của hắn sao?
Thanh Loan vuốt ve lông vũ của kim điêu, cũng trả lời rất hoạt bát.
Tiểu Dã thấy nàng cao hứng bừng bừng. Chẳng biết tại sao, trong nội tâm có chút ảm đạm, nhớ tới ngày đó tại Hàng Châu nhìn thấy người tuổi trẻ kia, không lớn hơn mình mấy tuổi, đã có một loại cảm giác thong dong mà mình không học được. Nếu như Thanh Loan có một ngày, cũng vui mừng khi đọc thư của mình như thế, thì tốt biết bao nhiêu.
- Dường như trong hộp này có cái gì đó!
Bỗng nhiên có người nói:
- Là cái gì, nhanh lấy ra nhìn xem.
Thanh Loan không khỏi do dự, tuy Hứa Tiên dặn dò nàng tốt nhất không nên cho người ngoài nhìn thấy đồ vật trong hộp.
Nhưng nhìn thấy người chung quanh, đều là những đứa trẻ hiểu kỳ, cho nên vẫn mở hộp ra xem, vầng sáng màu vàng hiện ra chói mắt.
Mọi người xôn xao,
- Cái này, đây chẳng lẽ là nội đan?
Nội đan có lớn có nhỏ, nhỏ thì như hạt gạo, to như đậu phong hoặc hạt sen, những thứ này ngày thường bọn họ thường nhìn thấy, ngẫu nhiên có thấy nội đan to như quả óc chó là lớn nhất rồi.
Còn chuyện săn giết yêu quái rất nguy hiểm.
Thanh Loan cầm viên nội đan trong tay, còn to hơn cả nắm tay của nàng, lóng lánh như vàng ròng.
Những đệ tử đời thứ hai ở đây, ánh mắt của bọn họ mở to ra, nhanh chóng đi tới, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Trong đó có một người chạy vào trong thạch động, bẩm báo cho chư vị sư thúc sư bá.
Trong chốc lát, mọi người ở trong thạch động đi ra, thấy khỏa nội đan thì kinh ngạc, Yến Xích Hà cau mày nói:
- Thanh Loan, đây là?
Yêu quái có thể có được nội đan to như thế, hắn chắc chắn mình không thể đối phó được. Thanh Loan lập tức dâng nội đan tới, nói:
- Sư phó.
Yến Xích Hà nói:
- Tốt, đây là cơ duyên của ngươi.
Vài ngày trước đó hắn định dùng nội đan to bằng hạt sen làm kiếm thai cho Thanh Loan, nếu như dùng rồi, hôm nay phải bỏ qua.
Yến Xích Hà giải thích với mọi người:
- Thanh Loan là muội muội của một vị cố nhân, hắn chém giết một con ác yêu, cố ý đưa nội đan tới đây, cho nàng làm kiếm thai.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Thanh Loan, cái gì gọi là phúc duyên, đây chính là phúc duyên, nếu như dùng khỏa nội đan này làm kiếm thai, trong đệ tử đời thứ hai, chỉ sợ không người nào là đối thủ của nàng. Mà cố nhân của Yến Xích Hà, sợ rằng không đơn giản! Đối với nữ tử Thanh Loan xinh đẹp này, cũng đánh giá lại một lần nữa.
Thanh Loan bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, hơi có chút xấu hổ, trong đó có không ít đệ tử trẻ tuổi.
Nhưng nàng năm đó ở trên thuyền hoa học được không ít cách đối nhân xử thế, rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn vào chỗ sâu trong biển mây, ánh mắt lộ ra tình ý nhàn nhạt, ca ca, ngươi có khỏe không?
Tiểu Dã xoa bóp nắm đấm, bỗng nhiên rất không muốn thua nam nhân tên là Hứa Tiên ở Hàng Châu kia.
Mà Hứa Tiên vòa lúc này, đã đáp mây bay thẳng về Thái Hồ, những ngày này chia cách với Bạch Tố Trinh, trong lòng của hắn đúng là vô cùng nhớ mong. Vừa tân hôn xong, hai người lại ở hai nơi, đây là chuyện khiến người ta cảm thấy phiền muội, thống khổ không nói nên lời.
Bạch Tố Trinh đang ngồi trấn thủ Thái Hồ. Âm thầm nhíu mày. Những ngày này, Long tộc Đông Hải tấn công mấy lần, mặc dù đều bị nàng đánh lui, nhưng rõ ràng đối phương đã cải biến chiến lược. Con Cang Kim Long kia đi mượn bảo bình, tùy ý giết chóc thủy tộc Thái hồ, Bạch Tố Trinh cũng ngăn ngăn không được. Hơn nữa Giác Viễn kết thúc trách nhiệm, cho nên trở về Hàn Sơn tự, tình thế càng không ổn.
Lúc này, Phù Ba Đại Vương báo cáo lại.
- Vương thượng, nương nương, không tốt, con Kim Long kia đang tới.
Bạch Tố Trinh cầm Truy Tinh Kiếm, đi ra nghênh chiến, trong nội tâm cảm thấy mệt mỏi, nàng vốn không phải là người hiếu chiến, vừa mới tân hôn xong, lại phải chia tay với quan nhân, trong nội tâm cũng có chút ảo não.
Trên mặt hồ, một nam tử tuấn mỹ mặc kim giáp. Trong tay của hắn. Cầm một cái cổ bình, trong bình có một đạo kim quang bắn ra. Đang chạy khắp hồ, cho dù gặp phải vật gì, cũng xoắn nát. Cho dù dũng mãnh gan dạ như Ô Lang Đại Vương cũng ngăn cản không nổi kim linh chi khí tinh thuần như thế này.
Một đạo thân ảnh bay lên mặt hồ, quát lên:
- Ngao Hạo, tiếp chiêu.
Phun ra một cổ Tam Muội Chân Hỏa, nhưng kim khí này né tránh, không có chạm vào chân hỏa, chỉ quan tâm tới chuyện giết chóc thủy tộc bình thường.
Ngao Hạo thao túng kim quang, cười nói:
- Bạch Tố Trinh, nếu ngươi giao Ngao Ly ra đây, theo ta trở về đại gia đình ở Đông Hải, còn Thái Hồ, Tiền Đường, quy cho ngươi sở hữu, ta giúp ngươi tấu với thiên đình, phong thủy thần cũng không sao. Bằng không ta sẽ giết thủy dân của Thái Hồ không còn một mảnh, xem ngươi làm thủy quân như thế nào.
Bạch Tố Trinh rút kiếm đánh nhau với hắn, không biết làm sao Ngao Hạo chỉ né tránh, căn bản không có đánh nhau chính diện với nàng, trong nội tâm cũng bất đắc dĩ, cả giận nói:
- Đây là chuyện Long tộc nên làm sao?
Ngao Hạo cười nói:
- Co được dãn được, bây giờ thời thế chuyển dời, tùy thời mà biến, là rồng. Ta sẽ nạp tiểu nha đầu kia làm thiếp. Nàng sẽ lập gia đình với ta, cũng cam đoan nàng không tổn hao cọng tóc gáy nào.
Nhìn sang Bạch Tố Trinh mặc quần áo máu tím trên không trung, tư thế tuyệt mỹ bình sinh chưa từng nhìn thấy. Trên gương mặt ngọc ẩn chứa sát khí, lại có tư vị khác, những ngày này chiến đấu với nàng mấy lần. Thậm chí có chút ít đánh không lại nàng, ý động nói:
- Ngươi cũng thuộc hai mươi tám tinh túc, cũng xem như môn đăng hộ đối, nếu như ngươi theo ta trở về Đông Hải, ngày sau ta trở thành thủy quân của thiên hạ, cũng thiếu một nửa tôn vinh cho ngươi.
Lúc này có mây vàng bay tới, tự nhiên không trốn khỏi mắt của bọn họ. Bạch Tố Trinh kinh hỉ nói:
- Quan nhân.
Lập tức để lộ huyền cơ.
Mày kiếm của Ngao Hạo nhíu lại, không nghĩ tới nàng đã có trượng phu, kim khí trong cổ bình, hóa thành vô số đao thương kiếm đánh về phía Hứa Tiên. Bạch Tố Trinh quá sợ hãi, cho dù là Kim Thân, cũng không thể chèo chống đạo kim khí này bao lâu, nếu bị đánh trúng, ngay cả hồn phách cũng bị quấy nát. Phi thân muốn đi cứu viện, nhưng vừa đi. Vô số kiếm kích đao thương kia đã đánh trúng Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh chỉ cảm thấy ngực đau xót, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ngao Hạo tùy ý như chụp chết con sâu cái kiến, nói:
- Ta không qua tâm nhiều, những lời vừa rồi là chắc chắn, ngươi nên...
Bỗng nhiên hắn ngừng lại, chỉ cảm thấy kim linh chi khí của cổ bình bắn ra, biến thành đao kiếm, không nghĩ tới lại không thể trong thời gian ngắn không giết được "Con ruồi" kia, cho nên lại thúc dục cổ bình, nhất định phải giết cho thống khoái.
Hứa Tiên đáp mây bay, dùng Thông Thiên Nhãn nhìn thấy tranh đấu trên mặt hồ, đang muốn đi tương trợ, đã thấy vô số kim đao, kim thương, kim tiễn bắn tới, đánh về phía hắn. Hứa Tiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cho nên tiến lên nghênh đón.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần