In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 423
Hứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Chương 423: Con rết. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Sưu tầm by p0c1912
Mà Hứa Tiên cũng biết được, Hứa Kiều Dung đã mang thai mấy thang. Chỉ nói khi Hứa Tiên có hài tử, sẽ cho chúng kết thành phu thê. Ở kiếp này, hay đời Đường, chuyện kết hôn như thế này chỉ là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay, "Hứa Sĩ Lâm" còn chưa xuất hiện, cho dù có hài tử thật sự, Hứa Tiên cũng khó có thể nhận đồng với loại hôn sự biểu ca muội muội này. Cho nên chuyển chủ đề, hỏi:
- Tỷ phu của ta đâu rồi?
- Khuya ngày hôm trước đã đi tra quái án, tiểu nữ nhi của nhà lão Vương ở phố thợ may, không biết bị cái gì đó hại. Cho nên tỷ phu của ngươi đang dẫn người đi tập nã hung thủ!
Hứa Tiên hơi động tâm niệm. Trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh Ta như thế nào quên, chuyện con rết tinh đang làm loạn chứ.
Bạch Tố Trinh thấy sắc mặt Hứa Tiên đại biến, vội hỏi:
- Hán Văn, làm sao vậy?
Hứa Tiên lắc đầu, nhưng trong lòng thì đầy áy náy, nếu như mình sớm nhớ ra loại chuyện này, tiểu cô nương kia cũng không bị hại. Những cảm xúc này, cho dù đối với Bạch Tố Trinh, cũng không cách nào nói ra.
Lại hỏi Hứa Kiều Dung chi tiết, tỉ mĩ của chuyện này, Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh nhìn nhau, máu huyết toàn thân bị hút khô, đây đương nhiên là do yêu quái làm ra! Không khỏi nắm chặt nắm đấm, con rết tinh hỗn đản này, còn có Kim Lũ Pháp Vương tiện nghi kia nữa, phải giải quyết mới được.
Hứa Tiên một mình đứng trước cửa nhìn Ngư Huyền Ky, Ngư Huyền Ky bên trong Cừu Vương Phủ nhìn thấy ánh mắt của hắn, làm cho nội tâm của hắn có chút do dự, quả thực hận không thể trực tiếp viết lên hai chữ "Cầm thú". Nhưng đề phòng lại xảy ra bi kịch, cũng chỉ có thể kiên trì đi gõ cửa. Bạch Tố Trinh tại bói toán chi đạo, không phải sở trường, tuy có thể tính ra là con rết tinh hại người. Nhưng nếu muốn tìm kiếm vị trí ẩn náu chuẩn xác của nó, cần phải tìm "Ngư sư tỷ" này.
Ngư Huyền Ky tự mình đi ra mở cửa. Chỉ mở rộng đủ một người đi, nhưng nàng lại ngăn cản, nhàn nhạt hỏi:
- Chuyện gì?
Vẫn bộ đạo bào màu vàng hơi đỏ như cũ, không nhiễm hạt bụi trần, trừ yên lặng ra, càng nhiều hơn mấy phần khắc nghiệt.
Hứa Tiên cảm thấy lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nàng cũng không có lãnh đạm như vậy, không phải kết hôn với sư phó của ngươi sao? Tại sao ư? Hứa Tiên muốn nói, nhưng vô cùng xấu hổ.
Tiếng cửa đóng lại, hắn đã thất bại.
Hứa Tiên thầm nghĩ, nhân sinh quả nhiên là công bình, ở mặt khác hưởng thụ tất cả ôn nhu, nhưng ở đây lại bị sập cửa vào mặt, chịu lạnh nhạt. Nếu như dùng tính cách thường ngày của hắn, thời điểm này đã lui bước, nhưng hôm nay không tìm thấy con rết tinh, nói không chừng buổi tối sẽ còn tiểu hài tử bị hại. Chỉ có thể kiên trì, lại gõ cửa một hồi.
Cánh cửa mở ra lần nữa, Ngư Huyền Ky nhíu mày nhìn hắn.;
Hứa Tiên thở dài nói:
- Ta còn chưa ăn? Tới đây ăn bánh ngọt.
Bộ dáng u buồn, thiếu chút nữa nhìn lên trời một góc bốn mưới lăm độ.
Phanh! Cánh cửa lại đóng một lần nữa. Một lúc sau lại mở ra, Ngư Huyền Ky cầm một cái hộp cho hắn, nói:
- Ăn đi!
Đây là bánh ngọt hoa quế! Hứa Tiên tạm thời buông tha cho ý niệm "hảo hữu" của nàng, hỏi chuyện đứng đắn. Trong quá trình tính toán một lúc, giao cho hắn một tấm bản đồ, nói:
- Đi tìm đi.
Hứa Tiên cầm lấy, một tay cầm bánh ngọt ho quế, mục đích đã đạt thành, nhưng mà, vì cái gì lại lạnh như vậy?
Ban ngày cũng không thể làm được gì, chỉ có thể đợi tới ban đêm. Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh và Hứa Kiều Dung đi chọn lựa đồ, chuẩn bị đồ dùng hôn lễ. Loại chuyện này, đại nam nhân như hắn không xen vào được.
Bầu trời vô cùng trong suốt. Mây bị gió thổi tan. Chỉ có trong thời đại này, mới có thể nhìn thấy bầu trời như thế này. Hứa Tiên ngồi trên bậc thềm đá, đặt cái hộp lên đầu gối, mở ra, bánh ngọt hoa quế bên trong vẫn còn ấm, hẳn là mới làm. Có sáu miếng bánh ngọt đặt chỉnh tề với nhau.
Đem một cái đưa lên miệng. Nhưng không nghĩ không có hương vị ngọt ngào, thiếu chút nữa Hứa Tiên nhổ ra.
- A... Khó ăn quá!
- Tâm tình của sư phó không tốt, làm bánh ngọt hoa quế rất khó ăn!
Duẩn nhi sau lưng mở hé cửa ra, cười đùa. Sau đó lại nghe tiếng uy hiếp của Ngư Huyền Ky từ bên trong truyền ra, chạy vào trong.
Thời điểm cửa đạo quan mở ra lần nữa, trước cửa đã không còn bóng người, chỉ còn lại cái hộp, đặt đậy rất cẩn thận. Nàng khẽ thở dài một hơi, nhặt cái hộp lên, bên trong không còn bao nhiêu sức nặng, mở ra nhìn. Trong hộp đã trống không, còn lại chút ít cặn bánh.
Ai, đơn giản chỉ là việc nhỏ. Không nên tính toán làm gì.
Nhưng tâm tình, không hiểu thấu đã tốt hơn.
Mặt trời lặn, gió đã bắt đầu thổi. Hứa Tiên đứng trên sườn núi nhỏ phía bắc của huyện Tiền Đường. Có thể quan sát cả thành trấn, dưới trời chiều, cả thế giới như bị nhuộm đỏ tươi. Bạch Tố Trinh ở trong nhà nói chuyện với Hứa Kiều Dung, con rết tinh kia cần hút máu người mới có thể tu luyện, hiển nhiên đạo hạnh cũng không cao. Đặt trong kịch bản, Lý Công Phủ cầm Truy Tinh Kiếm có thể đấu một trận, Hứa Tiên càng là không có vấn đề. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn mang theo Tiểu Thanh bên người.
Hứa Tiên cảm thấy hôm nay mình không được người ta hoan nghênh, trong đôi mắt của Tiểu Thanh lúc này, mang theo hàn ý giống như nước lạnh. Làm cho hắn hận không thể ngửa mặt lên trời thét lên.
- Thần ah, ban thưởng cho ta một ít bá vương khí đi.
- Thanh nhi, chờ một chút ngươi lược trận là được rồi.
Nếu như trí nhớ của hắn là đúng. Con rết cùng rắn chính là thiên địch.
Tiểu Thanh lập tức phản bác, nói:
- Dựa vào cái gì muốn bổn cô nương lược trận, ta đang muốn lấy nội đan của con độc trùng kia, tăng cường độc tính của mình, độc chết hỗn đản như ngươi. Ngươi ở một bên xem là được rồi.
Tuy trong nội tâm có chút sợ con rết kia. Nhưng thời điểm này Hứa Tiên nói mặt trời tròn, nàng cũng lập tức lên tiếng phản bác là hình vuông.
Nữ nhân tâm tình không tốt, thật sự không bao giờ giảng đạo lý. Đợi cho trời chiều hoàn toàn xuống núi, hai người án ngữ ngay địa điểm của địa đồ chỉ dẫn, đi vào một khe núi ở ngoại ô. Nơi này quái thạch lỏm chỏm, cỏ mọc cao ngang người, gió đêm khẽ động, âm khí um tùm.
Tiểu Thanh đi ở phía trước, nàng tự tin bằng vào tu vi của mình, có thể đánh bại con rết tinh, cũng không cần Hứa Tiên động thủ. Chờ một lát Tiểu Thanh nói khẽ:
- Đến rồi.
Trong bóng tối, có âm thanh cỏ bị dẫm đạp, hiển nhiên là có đồ vật gì đó đang di động, cũng không có rời đi. Mà vòng quang hai người Tiểu Thanh và Hứa Tiên, giống như tùy thời chuẩn bị phát động công kích.
Hứa Tiên bình thản tự nhiên không sợ, chỉ nhìn qua Tiểu Thanh, thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, trong lòng có chút buồn cười. Tiểu Thanh quay đầu lại hung hăng trừng hắn, tâm của nàng quả thật có chút sợ hãi, nhìn thấy hắn, đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hứa Tiên cảm giác bốn phía, cảm giác còn có những người khác, nhưng nhìn quét qua một vòng, lại không gặp được ai.
Sau quái thạch. Lại có hai người đang đứng. Người trẻ tuổi nói khẽ:
- Sư phó, đó là người nào? Chúng ta có ra tay không?[/CHARGE]
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần