Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 421
Hứa Tiên Chí
Tác giả: Thuyết Mộng Thần
Chương 421: Tắm. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Sưu tầm by p0c1912
Thanh Loan yên tĩnh đi ở một bên, hơn nửa năm không thấy, nàng đã cao hơn không ít, tóc dài nghiêng bó, từ đầu vai rủ xuống, có lẽ là do tu hành, khí chất cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều, đánh tan vài phần trẻ trung, càng lộ ra nét xinh đẹp.
Cứ như vậy lẳng lặng đi cùng nhau, những lời của bọn họ nói với nhau có vui cười, có u buồn. Hứa Tiên hoặc là hỏi Vân Yên, nàng mới ngắn gọn trả lời mấy câu, trong thoáng chốc, đã không phải như lúc trước nữa.
- Đúng rồi, Loan nhi, ta tại Tô Châu giết cóc tinh có được một thanh kiếm gỗ đào, không là phàm phẩm, qua ngày mai sẽ cho ngươi nhìn một chút.
Thanh Loan cười ngòn ngọt, nói:
- Tốt.
Hứa Tiên nói:
- Nói trở lại, các ngươi Trúc Cơ như thế nào rồi?
Vui vẻ trên mặt Vân Yên trì trệ, nói:
- Loan nhi, đã tốt.
Vân Yên cùng Thanh Loan đều là tài liệu tu luyện rất tốt, thần hồn trời sinh đã vượt trội thường nhân, tu hành, tốc độ có phần nhanh, nhưng cần chăm chỉ. Vân Yên còn kém cỏi rất nhiều.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi thì sao?
Vân Yên ấp úng.
Thanh Loan cười nói rõ chỗ yếu:
- Tiểu thư tu hành không cố gắng, còn thiếu một ít.
Vân Yên bất mãn nói:
- Cái gì, nha đầu chết tiệt kia, ngươi biết võ công, ta đương nhiên không sánh bằng ngươi.
"Ba" một tiếng, Hứa Tiên thò tay vỗ một chưởng lên mông của nàng.
- Nhất định là ngươi lười biếng, còn dám chống chế.
Trên tay truyền đến cảm giác co giãn nở nang.
Vân Yên kinh hô một tiếng, che bờ mông lại, đỏ mặt tinh tế kêu một tiếng "Phu quân." Lại nói:
- Ngư đạo trưởng nói, qua ít ngày nữa là được.
Bộ dáng thẹn thùng xinh đẹp làm nội tâm của Hứa Tiên rung động.
Về đến nhà, mở cửa phòng Hứa phủ đầy bụi, một khí tức quen thuộc thổi vào mặt. Hứa Tiên đi đóng cửa phòng, cảm giác sau lưng mềm nhũn, Vân Yên ôm lấy hắn, nói khẽ:
- Rất nhớ ngươi.
Thanh âm có chút run rẩy, thời điểm có nhiều người, không cách nào dễ dàng biểu đạt tình cảm của mình.
Hứa Tiên quay người lại ôm nàng, hôn lên đôi má ngập nước mắt kia. Đánh tan tầng kiên cường ngụy trang của nàng, kỳ thật nàng mềm yếu hơn bất cứ ai khác.
- Yên tâm đi, về sau sẽ không tách ra nữa.
Cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, gắn bó kết giao, nước miếng ngọt ngào đầy miệng. Đợi tới khi rời môi, Vân Yên thoát khỏi ôm ấp, lại cười nói:
- Còn có Loan nhi.
Thanh Loan đứng ở bên cạnh, thần sắc vốn có một ít đỏ mặt, nghe vậy càng đỏ hơn nữa, nhưng lại cúi đầu không có phản bác. Trong nội tâm Hứa Tiên cảm thán, hắn càng hy vọng muội muội này có thể quên hắn đi, tìm được người thuộc về mình, nhưng trong lòng của hắn ít đi một chút áy náy. Nhưng cùng lúc đó, trong nội tâm lại có vui mừng khó có được, hận không thể, vĩnh viễn ôm nàng vào ngực, vô cùng trìu mến.
Nhưng hiện tại hắn đã hiểu, muốn cho nữ tử như vậy thay lòng đổi dạ, là một chuyện không thể nào, hơn nữa sâu trong nội tâm, hắn hy vọng nàng thay lòng đổi dạ sao?
Sắc mặt Thanh Loan đỏ lên, reo lên một tiếng.
Hứa Tiên vào lúc này ôm nàng thật chặc, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cảm thấy trước ngực rất mềm mại, được hai ngọn núi ép vào, rất thoải mái. Cảm giác so với lúc trước, dường như cao hơn rất nhiều, cúi đầu xuống, trong mắt nàng có quyến luyến không chút che dấu, liền không hề do dự, cúi đầu xuống khinh bạc bờ môi của nàng một phen, một nụ hôn nhẹ.
Thanh Loan "Ưm" một tiếng. Nắm ôm cổ của Hứa Tiên, đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, tuy là hôn nhẹ, nhưng đã xấu hổ không dám ngẩng mặt lên rồi. Vân Yên mỉm cười nhàn nhạt, chỉ có với muội muội này, trong nội tâm nàng không sinh ra chút ghen ghét nào, ngược lại hy vọng phu quân có thể chính thức tiếp nhận nàng, cho nàng hạnh phúc.
Ba người hôn hít một phen, tiểu viện đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, giống như ba người chưa từng rời khỏi nơi đây. Đợi tới lúc ban đêm. Thanh Loan đã lấy một thùng gỗ lớn, sau khi đã chuẩn bị nước tắm thật tốt, muốn tẩy trần cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên trần truồng ngồi trong thùng. Nước chỉ mới ngang tới ngực, đem hai tay khoác lên thành thùng, đôi cánh tay đã trở nên kiên cố hữu lực. Hơi nước tràn ngập cánh tay, Hứa Tiên hít sâu một hơi, không biết có phải nguyên nhân do nội tâm hay không, những mệt mỏi trong nội tâm của hắn, dần dần tán đi. Nhắm mắt lại, nghĩ tới đủ loại tràng cảnh lúc mình xuyên việt, đã từng thầm nghĩ đến Bạch Tố Trinh, dựa vào nàng ăn cơm, làm trai bao, chưa từng nghĩ tới, sẽ được ưu ái như thế này?
Mỹ nhân ân trọng, hắn cũng không có quan niệm như cổ nhân, nữ tử lãnh khác và bạc tình bạc nghĩa, lại càng cảm giác hàm nghĩa của bốn chữ này. Đại khái, hạnh phúc trên đời này chính là gánh nặng!
Sau tấm bình phong có âm thanh của Thanh Loan truyền ra.
- Ca, nước đã được chưa?
Hứa Tiên ứng một tiếng, sau tấm bình phong đã xuất hiện một thân ảnh khác. Vân Yên đi ra phía sau hắn, dùng bàn tay ôn nhu vuốt ve bả vai.
- Phu quân, chừng nào thì ngươi lên kinh?
Hứa Tiên nhắm mắt lại nói:
- Qua hết năm a!
Vân Yên do dự một chút, nói:
- Có thể mang thiếp thân đi không?
- Ân?
Hứa Tiên mở mắt, cười nói:
- Mang ngươi làm cái gì?
Bình thường khi đi tham dự kỳ thi mùa xuân, đều mang theo thư đồng, quần áo nhẹ giản dị, cũng không phải chuyển nhà. Nhưng trong lòng của hắn đã có kế hoạch khác.
Vân Yên nói:
- Ta có thể giúp ngươi nghĩ kế, chỉnh sửa văn vẻ. Còn, còn có thể phục thị ngươi.
Dù sao cũng không có người khác. Nói ra hai chữ "Phục thị", trên mặt dù có một lớp phấn son, cũng phải đỏ lên, nhưng vì được ở bên cạnh hắn, cũng bất chấp tất cả.
Hứa Tiên nói:
- Giúp ta sửa văn vẻ.
Vân Yên che miệng cười nói:
- Phu quân trong kỳ thi Hương, làm văn quá kém, so với Phan công tử còn kém thật xa.
Hứa Tiên biết rõ nàng vô cùng tinh minh, sau khi kỳ thi Hương chấm dứt, Phan Ngọc có gửi một phần thư về. Vân Yên vừa mới nói xong, đã cảm giác nói lỡ, bởi vì Phan Ngọc trong lòng hắn, chính là bằng hữu tri kỷ của phu quân. Mới có thể thuận miệng nói ra. Nhưng dù sao trước kia cũng có một đoạn tình cảm, sợ Hứa Tiên còn có khúc mắc. Thấy sắc mặt Hứa Tiên như thường, mới thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại có chút gì đó.
Hứa Tiên không biết những cảm xúc thăng hoa của nàng, trêu đùa:
- Ta nhờ Phan Ngọc chỉ đạo còn không được sao? Cần gì phiền toái tới đại tài nữ chứ.
Vân Yên nói:
- Chúng ta là người một nhà ah, Phan Ngọc tuy là hảo hữu của ngươi, nhưng dù sao cũng ngăn cách một tầng với ngươi, ngươi lại thường xuyên nhờ vả. Trong lòng của hắn khẳng định cảm thấy không thích. Không bằng chúng ta chậm rãi thương lượng, thiếp thân tự nhận làm văn rất tốt. Cũng chưa chắc không kịp Phan Ngọc, có khi còn giúp phu quân đậu Tiến Sĩ trở về.
Hứa Tiên thầm nghĩ, nàng cùng ta cũng là người một nhà, ước gì ta đi "Quấy" đấy! Nhưng hắn sớm đã quyết định, thời điểm lên kinh, cũng mang theo nàng và Thanh Loan cùng đi, thực tế là lời hứa "Không hề chia lìa" của mình. Vào lúc này có chủ tâm trêu chọc nàng, mới chậm chạp không đáp ứng. Chỉ nói:
- Ngươi nói ta làm không tốt, lại nói văn vẻ của ta cũng được, đây chính là Văn Xương Đế Quân cũng nói văn vẻ đúng quy cách, phu quân của ngươi dùng thi từ danh chấn thiên hạ, không cần nhờ tiểu nữ nhi chỉ giáo a.[/CHARGE]
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần