Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 6 - Chương 414
uyển 5: Ngâm Khiếu Thả Tì Hành.
Chương 414: Trăng sáng. (2)
Sưu tầm:
Hứa Tiên lúc này mới thở ra một hơi, thầm khen một tiếng:
- Trình độ của lãnh đạo rất cao, không thể tính toán theo lẽ thường.
Lại nhìn tên văn thần kia. Thầm nghĩ, ngươi nhất định phải chết, muốn lấy ta nịnh bợ lãnh đạo, chết!
Tên văn thần kia khoát tay áo, ý mời Hứa Tiên làm thơ trước, trên mặt tràn đầy tự tin, bộ dáng tươi cười.
Hứa Tiên nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh.
Giả vờ giả vịt chuyển hai vòng, mở miệng liền ngâm xương:
- Đầu giường ánh trăng rọi,
Một câu này, người không biết văn chương như Tiểu Thanh cũng có thể hiểu rõ, cho nên có chút bận tâm, như vậy có thể thắng sao.
Hứa Tiên tự tin tràn ngập, nhưng trên mặt của những tên lính theo hầu lại tỏ ra rất khinh thường, thậm chí một tiên quan nho nhỏ cũng khinh thường, bởi vì một câu này vô cùng bình thường.
Chỉ có Văn Xương Đế Quân cùng văn võ hai bên, nhìn qua Hứa Tiên, chờ câu dưới. Lại nghe Hứa Tiên ngâm
- Mặt đất như phủ sương.
Trong mắt võ tướng có xem thường. Rốt cuộc tên văn thần kia cũng thất vọng, hắn vốn rất chờ mong bài thơ về trăng sáng của Hứa Tiên, với tư cách một văn nhân mặc khách, loại chờ mong này còn lớn hơn cả thắng bại lần này. Nhưng hai câu thơ này quá bình thường, quá thanh đạm, quả thực giống như uống một bát nước ốc (nước ốc rất nhạt).
Hứa Tiên khẽ mĩm cười ngâm tiếp:
- Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Đây là bài Nhớ đêm trăng sáng của Lý Bạch, có một bộ phận người Châu Á, thuộc lòng bài này.
Sắc mặt Văn Xương Đế Quân khẽ động, không khỏi lộ ra nụ cười vô cùng tán thưởng. Văn thần ngâm bài thơ này một lần, sắc mặt do thất vọng biến thành kinh ngạc, do kinh ngạc biến thành thần sắc tán thưởng không tưởng tượng nổi, bài thơ này, mỗi một câu đều lộ ra vẻ cực kỳ bình thường, nhưng hợp lại chính là một bài thơ cực kỳ tinh diệu. Giống như dùng ngũ quan bình thường, hợp lại thành một gương mặt mỹ nhân tuyệt diệu.
Tuy bài thơ Nhớ đêm trăng sáng không nhất định là bài thơ tiêu chuẩn cao nhất của Lý Bạch, nhưng cũng tuyệt đối là bài truyền bá phổ biến nhất, trong thơ hoàn toàn không có tưởng tượng kỳ lạ gì, càng không dùng câu từ tinh mỹ trau chuốt nó, nó chỉ dùng ngữ khí tự thuật, ghi lại nổi nhớ nhà của viễn khách, nó có ý vị thâm trường, ý vị sâu xa, trăm ngàn năm qua. Cho dù là lão hán hay đầy tớ nhỏ, mở miệng đều có thể ngâm tụng.
Tuyệt cú của Lý Thái Bạch. Ứng khẩu mà thành, cái gọi là vô tình ý lại biến thành vàng ngọc. Mà bài Nhớ đêm trăng sáng vô cùng đơn giản, nhưng sâu xa tới tận cùng. Thể hiện hoàn mỹ tiêu chuẩn cao nhất của thơ Đường.
Ngàn năm sau, không tìm ra người nào như vậy, chỉ duy nhất Lý Thái Bạch mà thôi. Cũng có nhân vật thành danh trong giới văn hào. Là văn sĩ trăm năm khó gặp, nhưng so với Lý Bạch so, vẫn còn kém xa.
Văn thần kia đi tại chỗ vài vòng, nhưng suy nghĩ đầu đầy mồ hôi, nhưng không xuất ra bài thơ này có thể sáng bằng với bài Nhớ đêm trăng sáng được. Trong lịch sử, tuy không phải không có bài thơ miêu tả trăng cao hơn nó, nhưng đó là những bài thơ được cân nhắc tích lũy suốt nhiều năm của hậu nhân. Thiên cổ tuyệt cú, chính là vào lúc tỷ thí với người khác làm ra.
Tên văn nhân kia ngượng ngập không thể làm sao được, chắp tay nói:
- Đạo hữu đại tài. Chắc chắn tên tuổi lưu danh thiên cổ, chúng ta không sánh kịp.
Hứa Tiên nói:
- Văn trác tự nhiên, diệu thủ ngẫu nhiên, chú ý chính là tình cảnh, thực sự không phải trong lúc tỷ thí có thể làm ra. Sau cuộc thi này, ta sẽ về huyện Tiền Đường. Vừa rồi làm xong bài thi, nhìn qua ánh trăng như nước. Đêm đẹp tịch mịch, ngẫu nhiên có được ý hay, vừa vặn đúng lúc Đế Quân đưa ra đề mục này. Nếu không như thế, tại hạ chưa chắc đã thắng.
Sắc mặt văn nhân cũng tốt lên, cảm thấy chính là thế. Thầm than Hứa Tiên khí khái tự nhiên, cũng không căng ngạo, thật sự là khó được. Những người đến hưng sư vấn tội, ánh mắt nhìn Hứa Tiên thuận mắt hơn nhiều.
Hứa Tiên đúng là không có chút thần sắc kiêu căng nào, bởi vì bài thơ này không phải hắn làm, hắn chỉ đạo thơ mà thôi, Hứa Tiên cũng không vô sỉ tới trình độ này. Khí khái cũng tốt, khiêm tốn cũng được, tất cả đều có nguyên nhân của hắn. Nhưng trong đó có rất nhiều nhân tố, tạo thành ảo giác cho người khác mà thôi.
Văn Xương Đế Quân cười nói:
- Có thể làm bài thơ này, cũng không uổng phí cảnh đẹp đêm nay.
Sau đó nhìn Tiểu Thanh sau lưng của Hứa Tiên, nói:
- Rắn lục. Ngươi không nên tự tiện xông vào trường thi, nhiễu loạn thi Hương. Nhưng niệm tình ngươi không có thương tổn người nào, lần này tạm tha cho ngươi.
Lại giáo huấn thêm vài câu.
Tiểu Thanh lúc này cũng rất nhu thuận, ngoan ngoãn thừa nhận mình sai lầm, tạ ơn Văn Xương Đế Quân.
Văn Xương Đế Quân lại nhìn Hứa Tiên nói:
- Hứa Tiên, tuy kinh nghĩa của ngươi không sáng kịp với thi từ, nhưng cũng tính toán là hợp cách, cho nên vượt qua cửa ải, nhưng muốn tiến thêm một bước, kỳ thi mùa xuân năm sau, cần phải cố gắng hơn. Còn tên Trần tri phủ kia muốn đánh rớt ngươi, ta không ngại giúp ngươi một tay.
Hứa Tiên vái chào, nói:
- Hứa Tiên đa tạ Đế Quân, cứu giúp tại hạ khỏi tiểu nhân.
Thầm than: mình chung quy vẫn là quá tốt a, mặc dù tên Trần tri phủ không ra tay ám hại mình, nhưng vẫn muốn mình thi rớt. Nhưng mà. Nhưng đại thần cũng thật chiếu cố tới mình a! Không giống như đang tới tìm mình gây phiền toái, ngược lại giống như đang giúp mình.
Văn Xương Đế Quân, Văn Xương Đế Quân. Hứa Tiên mạnh mà nhớ tới, Văn Xương Đế Quân, không phải là Văn Khúc Tinh trong truyền thuyết sao? Trong nội dung cốt truyện vốn có, đầu thai làm nhi tử của Hứa Tiên "Văn Khúc Tinh Quân." Cuối cùng khảo thí trúng Trạng Nguyên "Hứa Sĩ Lâm."
Vừa rồi hắn chỉ lo lắng giải vây cho Tiểu Thanh đang chịu tội, trong khoảng thời gian ngắn lại quên đi việc này, lúc này nhớ tới, không khỏi thầm nghĩ: trách không được lại tốt với ta như vậy, thì ra ngươi là con của ta.
Văn Xương Đế Quân nếu như có thể đọc tâm. Đại khái sẽ trực tiếp chụp chết hắn.
- Thời điểm này nghe ngươi làm thơ hay, nên giúp ngươi! Bởi vì ngươi tu luyện pháp môn Tinh Túc Hải, ta cũng niệm tình đồng môn. Ta và ngươi, ngày sau có lẽ còn một phen nhân duyên.
Nói xong liền mang theo thuộc hạ rời đi.
Tinh Túc Hải! Hứa Tiên kinh ngạc, Văn Khúc Tinh Quân có quan hệ với sư môn của mình sao? Văn Khúc Tinh chính là Thiên Quyền Tinh trong bất đẩu thất tinh, thuộc "Tử vi tinh cung" hơn nữa địa vị rất cao. Mà thống trị "Tử vi cung", là một trong tứ ngự "Tử Vi Bắc Cực Thái Hoàng Đại Đế", là một thế lực của người tu hành không kém gì Ngọc Hoàng Đại Đế.
Chẳng lẽ tử vi tinh cung, chính là hạch tâm của Tinh Túc Hải sao? Nghĩ như vậy, bắt đầu cảm thấy có đạo lý, đáng tiếc Ngư Huyền Ky rất ít đề cập tới Tinh Túc Hải, hắn đối với sư môn của mình, thật sự không có bao nhiêu lý giải. Nên đi về hỏi Bạch Tố Trinh.
Hứa Tiên lúc này trở lại phòng thi, cũng may ảo thuật vẫn còn nổi lên tác dụng. Cho nên mới không bị phòng sư phát hiện.
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần