It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1239 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1301 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 02:09:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 53
uyển 2: Một giấc chiêm bao.
Chương 53: Ngăn cản rượu. (2)
Sưu tầm:
Vãn Phong Viên ở phái tây của thư viện chuyên môn là phòng nghỉ cho khách tới từ Bạch Lộc Thư Viện, ngoài phòng là một rừng trúc, giờ phút này Vương Thủ Nghĩa đang nắm lấy cây trúc mà nôn mửa. Bên cạnh hắn là một bóng người gầy còn đen đủi, tên này lạnh lùng đứng ở đó, không đi đỡ Vương Thủ Nghĩa.
Vương Thủ Nghĩa ói ra, oán giận nói:
- Hồ Khắc, ngươi không phải nói thuốc này ăn vào uống rượu ngàn chén không say sao?
Tên kia tên Hồ Khắc lần đầu mở miệng nói:
- Ngươi uống không ít hơn ngàn chén rượu vẫn không sao a.
Thanh âm của hắn rất cổ quái, không hề rõ một chữ nào, khó trách hắn luôn không nói một lời nào.
Vương Thủ Nghĩa đứng dậy vung tay lên nói:
- Ta bất kể những điều này, ngươi chuẩn bị như thế nào rồi.
- Chỉ cần hắn uống say là có thể.
- Tốt, chỉ cần Cận Thiên thư viện lại thua một lần, sang năm Sơ Tuyết nên đến Kim Lăng. Ta điều tra qua, trong thư viện, ngoại trừ Phan Ngọc này ra thì không người nào có thể là đối thủ của ta.
- Muốn chết bất đắc kì tử hay là muốn bệnh.
Thanh âm của Hồ Khắc cổ quái mang theo một chút đắc ý bên trong, đó là kóoái ý khi nắm giữ sự sống chết của con người.
- Hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, đại trượng phu làm việc thì tiếc gì một mạng, ta muốn hắn chết.
Vương Thủ Nhân với giọng tàn nhẫn, quả quyết nói.
- Vậy vừa vặn, hồn phách của hắn thoạt nhìn phi thường thích hợp để luyệnchế Ti La Bình ah!
Hồ Khắc trong bóng đêm cười một cách âm trầm.
Vương Thủ Nghĩa mặt giấu trong màn đêm lộ vẻ khinh thường. Tên ải tử đến từ Nam Dương muốn tới học cái gì thiên triều văn hóa, phụ thân lại cho hắn tới thư viện đó sách. Chỉ là không nghĩ tới hắn cũng có chút môn đạo, lần này vừa vặn cần dùng đến hắn. Nhưng đối với mấy cái tiểu đạo này tự nhiên Vương Thủ Nghĩa không để vào mắt, chỉ cần không để cho hắn thời gian chuẩn bị thì một tên lính tầm thường cũng có thể giết hắn. Không phải tộc loại của ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, chung quy bất quá chỉ là một cái công cụ mà thôi.
Hồ Khắc nói:
- Ta trở về điệu thấp một chút đi.
- Được. Đi thôi.
Vương Thủ Nghĩa tùy ý khoát khoát tay, nhất phái hào hùng phong phạm giống như người có lòng ôm chí lớn.
Hứa Tiên vịn Phan Ngọc vào phòng, trên đường đi quả thực là nằm hẳn vào lòng hắn. Hứa Tiên cũng không nghĩ tới tửu lượng của nàng lại chênh lệch như thế. Bả vai gầy gò không giống cái người luyện võ, hơn nữa trên người còn mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt không biết dùng cái gì hương liệu, chỉ là sóng mắt mê ly, tóc mai rối tung, cho dù hắn cũng không khỏi thất thần. Từ trong miện lấy ra túy ngọc, màu đỏ hồng giống như máu người.
Hứa Tiên đã suy nghĩ cẩn thận khối ngọc này xảy ra chuyện gì, bất quá kiếp trước đồng học người ăn cơm, người ăn mì tôm, một đôi đũa nhiều người ăn, vì thế hắn ngược lại không để trong lòng. Đúg vậy. là hắn tận lực không để trong lòng.
Đặt Phan Ngọc nằm lên giường, Hứa Tiên cũng đổ mồ hôi, vì thế đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều. Phan Ngọc thoạt nhìn cao gầy, chỉ so với Hứa Tiên thấphơn một chút, nhưng không nặng lắm.
- Nước, nước, Hán văn cho ta nước ah!
Phan Ngọc vừa nằm xuống liền ồn ào đòi uống nước, Hứa Tiên mau chóng rót chén nước cho nàng, sau khi uống hết một chén mới chịu ngồi xuống.
Hứa Tiên nhìn Phan Ngọc an tĩnh lại, người này tửu lượng rất kém nhưng khi say cũng không khó nhìn lắm.
Trong thư viện, màn đêm đen kịt phía tây Vãn Phong Viên, nơi này có một gian phòng vẫn còn ánh nến. Mấy ngọn nến to bằng cánh tay bập bùng ánh lửa, trên hương án có một cái bình bằng đồng đang run rẩy, Hồ Khắc ăn mặc một thân quần áo và trang sức kỳ dị dùng ngôn ngữ quê quán lẩm bẩm.
Hồ Khắc đột nhiên hét lớn một tiếng, từ trong cái bình đồng bỗng nhiên bay ra một vật, không ngờ là một cái đầu con nít. Thoạt nhìn bất quá bộ dạng sáu bảy tuổi, chỉ là diện mục dữ tợn oán độc gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồ Khắc. Từ trong miệng Hồ Khắc tiếp tục lẩm bẩm những thanh âm tối nghĩa, đầu tiểu nhi chợt bay ra cửa sổ, ở dưới còn có một đám nội tạng dày đặc.
Hồ Khắc rốt cục thở dài một hơi, trên mặt cũng nhiều thêm vài phần vui vẻ mà dữ tợn.
Thừa dịp ban đêm, đầu tiểu nhi bay thẳng lên trời, sau đó hướng về Tĩnh Tâm Uyển bên trong thư viện, đó là địa phương của đám người Hứa Tiên đang ở. Lúc này trong gian phòng thượng đình đột nhiên phát ra thanh âm đau đớn. Nhưng chỉ có lắng tai mới nghe được tiếng kêu này.
- Ôi. Đau quá. Hán Văn, đầu của ta đau quá ah!
Hứa Tiên đang chuẩn bị cởi áo chìm vào giấc ngủ thì Phan Ngọc lại đột nhiên hô to kêu đau, Hứa Tiên bước lên phía trước, Phan Ngọc bắt được cổ tay của Hứa Tiên, ngã vào trong lòng ngực của hắn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
- Làm sao vậy? Phan Ngọc???
Hứa Tiên lo lắng hỏi, thân hình của nàng trong ngực hắn vào lúc này càng thêm gầy yếu mỏng manh.
Hứa Tiên lớn tiếng kêu cứu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn rốt cục đã đánh thức đồng học, người này gõ cửa hỏi:
- Làm sao vậy, làm sao vậy?
- Đừng hỏi nữa, mau đi tìm đại phu.
Hứa Tiên rống to một tiếng, hắn muốn chính mình đi tìm đại phu, chỉ là Phan Ngọc ôm thật chặt hắn, bàn tay gắt gao tóm lấy cổ tay hắn khiến cho Hứa Tiên không thể dứt ra.
Không lâu sau, thanh âm gõ cửa lại kịch liệt vang lên:
- Đại phu đến rồi, đại phu đến rồi, Hứa Tiên mở cửa nhanh ah!
Bên trong Hứa Tiên không khỏi lo lắng vạn phần, hắn cúi người thấp giọng bên tai Phan Ngọc dỗ dành:
- Ngoan, trước buông tay ra, ta đi tìm người giúp ngươi.
Phan Ngọc nhắm chặt lại hai mắt, chậm rãi buông tay, Hứa Tiên lập tức đi mở cửa. Một lão tiên sinh râu trắng thoạt nhìn chính là đại phu, hắn trừng mắt nhìn Hứa Tiên:
- Như thế nào chậm như vậy, làm tổn hại tới tính mạng của cháu trai tổng đốc đại nhân thì ngươi đảm đương được sao?
Nói xong lão quay người tất tả vào phòng.
Trên bầu trời đen kịt, đầu tiểu nhi xoay hai vòng sau đó bay trở lại Vãn Phong Viên.
Đại phu đang ngủ say thì đột nhiên có người gõ cửa, vốn đang không vui từ từ đứng dậy thì người bên ngoài gõ của nói là cháu trai Tổng đốc đại nhân Phan Ngọc công tử bị bệnh. Hắn lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chạy như bay thẳng tại đây, nhanh nhẹn tới nỗi quần áo còn không mặc chỉnh tề.
Thời điểm này Hứa Tiên làm sao đi so đo với lão, hắn vội vàng mời đại phu xem bệnh, lão đại phu cũng tỏ bộ dáng không so đo với ngươi, lão nhanh chóng đi lên bắt mạch cho Phan Ngọc.
- Phong tà nhập não, Phan công tử sợ là trúng gió rồi. Bệnh này tới nhanh như thế sợ là không dễ trị liệu, lão phu trở về kê đơn hốt thuốc thử xem.
Đại phu rung đùi đắc ý mà nói.
Mà giờ khắc này Phan Ngọc đã tỉnh, nhìn y phục không bị cởi ra, nàng chắp tay nói:
- Tạ ơn tiên sinh rồi, ta hiện tại đã đỡ nhiều, ngày mai uống thuốc của ngài chắc chắn sẽ khỏi hẳn.
Đại phu trong lòng vui vẻ, hoàn toàn đã quên chẩn đoán bệnh vừa rồi, lão vỗ ngực nói bệnh tình Phan Ngọc không có gì đáng ngại, lại nói vài câu thể diện rồi mới rời đi. Ngoài phòng Hạ Tử Kỳ ngăn lại đại phu nói:
- Phan huynh ra thế nào rồi?
Hứa Tiên Chí Hứa Tiên Chí - Thuyết Mộng Thần