Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Du Bính
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 91
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:55:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kịch Bản
ịch truyền thanh – Phần kịch bản
【Sáng sớm. Tiếng tạt nước, tiếng ai đó phá vỡ không gian】
Kỷ Vô Địch: (kêu to, những lời này càng khoa trương càng tốt, ngân dài ra một chút càng tốt) Thúy Hoa, ngươi sao lại mọc râu mép rồi?
Tả Tư Văn: (cắn răng, từ “Lại” nặng thêm ngữ khí) môn chủ, người lại đi Di Hồng viện sao?
Kỷ Vô Địch: (thở dài rất bất đắc dĩ, làm bộ) A Tả, ta là một nam nhân.
Tả Tư Văn: vậy sớm ngày cưới vợ.
Kỷ Vô Địch (làm bộ bi thương) thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân, ta nói rồi ta là một đoạn tụ a.. a.. a.. a (vô hạn tiếng vang)
【chèn vào một âm hiệu cắt cảnh, lời bộc bạch vang lên】
Lời kể chuyện: các vị không có nghe sai, y, Kỷ Vô Địch, Huy Hoàng Môn môn chủ tiếng tăm lừng lẫy cả võ lâm, là một đoạn tụ, đoạn tụ không có sai, nhưng, ngài cũng không nên tùy tiện kéo người tới thượng a, có đúng không.
【Trong Thập Ác lao, có gió thổi qua】
Kỷ Vô Địch: (ngây thơ) ta muốn báo đáp ngươi.
Viên Ngạo Sách: (nghiền ngẫm) nga, ngươi chuẩn bị báo đáp thế nào?
Kỷ Vô Địch: ta muốn lấy thân báo đáp!
【mọi người ngã rạp xuống đất, Viên Ngạo Sách chống trán】
Hạ Hối: lão môn chủ, chúng ta xin lỗi ngươi a!
Hữu Khổng Vũ: (mờ mịt, cảm giác gặp phải đả kích cực lớn) môn chủ, ngươi sao có thể thích...... Viên Ngạo Sách cái tên đại ma đầu kia chứ?
Kỷ Vô Địch: hắn không đại a, nhìn qua cũng không lớn hơn ta bao nhiêu?
Lời kể chuyện: Thật là! Thật đúng là ông nói gà bà nói vịt, bất quá, nói đến Viên Ngạo Sách kia, vậy cũng chính là một nhân vật tiếng tăm vang dội, 16 tuổi xuất đạo, làm ma giáo Ám tôn, người giang hồ nghe tên đã sợ mất mật, hôm nay, gặp gỡ Kỷ Vô Địch, không biết sẽ xảy ra tinh phong huyết vũ thế nào a.
【BGM (nhạc nền) chuyển, cái này có tính tự sự (kể chuyện) 】
Kỷ Vô Địch: (mê đắm) A Sách, chúng ta cùng nhau tắm đi.
Viên ngao sách: ra, ngoài.
Kỷ Vô Địch: (chưa từ bỏ ý định) A Sách, kỳ thực bồn tắm rất lớn, thực sự, hai người vẫn dư dả......
【nói còn chưa xong, đã bị người ném ra bên ngoài】
【đoạn phía dưới thuần túy là một khúc lảm nhảm làm đoạn nối, xem như đủ giai đoạn sau luôn】
Kỷ Vô Địch: A Sách, quả nhiên là tú sắc khả xan. Mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta cái gì cũng quên sạch hết.
Kỷ Vô Địch: A Sách, ngươi thật thông minh!
Kỷ Vô Địch: nếu có một ngày A Sách khóc, ta nhất định sẽ ôm ngươi.
Kỷ Vô Địch: A Sách.. A Sách... A Sách.... A Sách.....
【Trong hai tiếng A Sách vô hạn tuần hoàn, chen vào lời bộc bạch】
Lời kể chuyện: Kỷ Vô Địch, cho ngươi hai chữ, háo sắc! Bất quá Kỷ Vô Địch háo sắc này cũng không phải không có phiền não, làm Huy Hoàng Môn môn chủ, nếu như trên giang hồ có chút gió thổi cỏ lay (biến động nhỏ), chung quy cũng không tránh được cái mệnh thỉnh thoảng phải làm bia đỡ đạn.
【BGM chuyển gấp】
【Một tiếng bước chân từ xa tiến lại】
Phiền Tế Cảnh: (hồng hộc thở) Lăng Vân đạo trưởng trúng độc, hôn mê bất tỉnh!
【thêm một âm hiệu khẩn trương】
Thượng Thước: không biết Đạo Trưởng làm sao lại trúng độc?
Lăng Vân: (suy yếu) là bần đạo nhất thời vô ý, lầm trúng phải độc thủ của Lam Diễm Minh.
Kỷ Vô Địch: Lam Diễm Minh!
Lăng Vân: Phải, bất quá ta đã biết được sào huyệt của Lam Diễm Minh, sở dĩ.. ta muốn đề cử Kỷ môn chủ làm người đứng đầu bạch đạo, chọn ra bạch đạo tinh anh, đi đánh Lam Diễm Minh.
【BGM dừng lại】
Lời kể chuyện: Vì thế, Kỷ đại môn chủ của chúng ta bị ép như vịt bị đem ra giết, đừng nói Kỷ Vô Địch võ công thường thường, dù là trong người mang tuyệt kỹ, đống hỗn thủy như thế, vậy tránh được cũng nên tránh, thế nên, Kỷ Vô Địch khổ não rồi....
Viên Ngạo Sách: (thản nhiên, có điểm giống như chế giễu) thống lĩnh bạch đạo tinh anh là cách rêu rao tốt nhất, hà tất cự tuyệt?
Thượng Thước: môn chủ, ta xem việc này còn phải suy nghĩ.
Kỷ Vô Địch: (uể oải) ta đã nói muốn bị thương hàn, không tới. Các ngươi cứ muốn ta tới, giờ thì tốt rồi, bị người ta coi trọng rồi.
【Cắt cảnh】
Lời kể chuyện: được Lăng Vân đạo trưởng có ảnh hưởng rất lớn của bạch đạo võ lâm coi trọng đó là vinh hạnh, nhưng nếu bị kẻ người người đòi đánh như hắc đạo Lam Diễm Minh minh chủ coi trọng, vậy thì thật quá bất hạnh rồi!
【Tiếng người ầm ĩ, bên ngoài một người chạy vào】
Tiểu đạo sĩ: chưởng môn, có một tấm thiếp.
Hiểu Phong: (khiếp sợ) Lam Diễm đoạt hồn thiếp?
Mọi người cùng xen vào: Lam Diễm!
Hiểu Phong: (sắc mặt cấp bách) sư huynh, Lam Diễm Minh đến tột cùng muốn gì?
Lăng Vân: tấm thiếp này không phải cho ta.
Viên Ngạo Sách: Bễ Nghễ sơn xin đợi đại giá. Phía trên bên phải là Huy Hoàng Môn chủ Kỷ Vô Địch. Phía dưới bên trái là Lam Diễm Minh.....
Kỷ Vô Địch: (gào khóc) không công bằng, hắn biết tên ta, ta lại không biết tên hắn.
【hắc tuyến】
Lời kể chuyện: ta nói, sao thứ mà ngươi quan tâm một chút cũng không có trúng trọng điểm a! Đỡ trán, chúng ta trở lại chuyện chính, sự coi trọng của Lăng Vân và sự ưu ái của Lam Diễm Minh minh chủ, khiến cho chúng ta minh bạch được một đạo lý: con người a, vẫn là ít chọc ghẹo mới tốt! Vì vậy, kinh qua một phen kịch liệt thảo luận xong, Kỷ Vô Địch cuối cùng dẫn theo một đám bạch đạo tinh anh liên quan hướng về phía Bễ Nghễ sơn, sào huyệt của Lam Diễm Minh mà xuất phát, chỉ là, hết thảy mọi thứ trên đường đều có thể thuận lợi hay sao?
【BGM nổi lên, tiết tấu hơi nhanh một chút】
Tiểu hỏa kế: (hô to) cháy rồi, nhanh đi cứu hoả!
Viên Ngạo Sách: ngươi không đi?
Kỷ Vô Địch: hắn rảnh đến mức chạy đi tìm người cứu hỏa, có thể thấy được thế lửa không gấp, chả có gì hay để xem. Không đi.
【Cắt cảnh】
Kỷ Vô Địch: người chết là ai?
Lăng Vân: Hoàng Hà bang bang chủ Cung Túc.
Đoan Mộc Hồi Xuân: một chưởng chấn vỡ tâm mạch, kẻ trốn đi dùng chưởng pháp loại dương cương.
【Cắt cảnh】
Lăng Vân: (chần chờ) kỳ thực, ta trước vẫn hoài nghi, Lam Diễm Minh minh chủ liệu có phải là Kỷ môn chủ, bần đạo đã nghĩ rất lâu về nơi ẩn thân của Lam Diễm Minh minh chủ, nghĩ tới nghĩ lui, đều chỉ là một mảnh mơ hồ lớn.
【Cắt cảnh】
Phiền Tế Cảnh: (không giấu nổi sự hưng phấn) Kỷ môn chủ, Viên tiên sinh, có thể gặp được các ngươi ở đây thật tốt quá. Ta đã biết, chỉ cần tin tức Lăng Vân đạo trưởng bị bắt bị truyền đi, ngươi và Viên tiên sinh nhất định sẽ hiện thân, quả nhiên không sai.
Viên Ngạo Sách: với kinh nghiệm giang hồ của Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng, không phải là kẻ dễ dàng bị lừa.
Thượng Thước: kỳ thực Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng là trúng phải bẫy của Lam Diễm Minh.
Kỷ Vô Địch: (vẻ mặt ngây thơ) là xuân dược?!
【Cắt cảnh】
Hồng thập nhất nương: (cười to) ngươi nghĩ Vũ Đương và Thiếu Lâm chưởng môn rơi vào tay Lam Diễm Minh thì sẽ có kết cục thế nào?
Kỷ Vô Địch: được ngồi ghế khách quý.
Hồng thập nhất nương: ngươi nằm mơ!
【Cắt cảnh】
Bạch Thủy lão quái: (vẻ không thể tin được) nội lực của ngươi đâu?
Kỷ Vô Địch: nội lực của ta đương nhiên là ở trong người ta rồi, cũng không thể để ở nhà được ha?
Bạch Thủy lão quái: ta không cảm nhận được.
Kỷ Vô Địch: (vẻ mặt chính trực) đây là tất nhiên, bởi vì cơ thể của ta chỉ có A Sách mới có thể tiến vào.
【Cắt cảnh】
Lam Diễm Minh Tả hộ pháp: các ngươi bất quá là mạng lớn, tránh thoát được Oanh Thiên lôi, bằng không thì đã chết như đám phế vật họ Tôn rồi!
Hữu Khổng Vũ: Lam Diễm Minh vì sao có Oanh Thiên lôi?
【Cắt cảnh】
Hữu hộ pháp: (tức giận) chỉ cần giết được Kỷ Vô Địch, ta chính là nhị minh chủ của Lam Diễm Minh.
Kỷ Vô Địch: làm lão nhị của người khác rất vui sao? Lẽ nào người nọ là thái giám?
【Cắt cảnh】
Viên Ngạo Sách: (không hiểu hỏi lại) ngươi không phải biết thân phận thật sự của Lam Diễm Minh minh chủ, vì sao còn muốn phiền phức như vậy?
Kỷ Vô Địch: (cười nói) mấy thứ câu đố như thế này a, phải tự đưa mình lên cửa mới thú vị.
Lời kể chuyện: hiếm khi Kỷ đại môn chủ của chúng ta cũng chơi trò thâm trầm một lần, vỗ tay! Đương nhiên, có câu đố, tự nhiên phải có đáp án, muốn biết đáp án là gì không? Muốn biết Kỷ Vô Địch làm sao giỡn quanh võ lâm không? Muốn biết nhiều hơn những chuyện 囧 của Kỷ Vô Địch không? Kính thỉnh chờ xem 【Hủ mộc sung đống lương】, đáp án sắp được công bố!
Hủ mộc sung đống lương Hủ mộc sung đống lương - Tô Du Bính