I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cathy Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 228 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Công Việc Mới
g sáng, biệt thự nhà nó – Việt Nam
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ phòng nó, thẳng tới giường, rọi thẳng vào mặt. Nó khẽ cựa người mở mắt. Nắng chói quá làm nó không tài nào ngủ tiếp được nữa. Ngồi dậy vươn vai một cái nó mới để ý tới căn phòng. Là phòng nó? Nó về Việt Nam rồi sao? Nó nhớ là lúc lên máy bay thì nó ngủ luôn tới giờ, dậy là đã thấy mình ở nhà rồi. Ai đưa nó v...ề?
Quay người sang, nó giật mình vội lùi người lại phía sau mà không để ý rằng…mép giường đang ở cạnh bên!
“Bịch”
Áaaaa… - Nó kêu lên.
Ưm…sao thế? – Con người đang nằm trên giường nó ngóc đầu dậy, nhìn quanh.
A…Anh…anh… sao lại…lại…nằm ở…đó? – Nó chị vào mặt hắn, mắt trừng trừng.
Hơ…thì ngủ. – Hắn ngồi dậy, đưa tay lên che miệng ngáp dài.
Nhưng sao lại ở phòng này?
Lúc bế em vào đây, em nắm áo anh chặt quá. Không gỡ tay em ra được nên anh mới nằm luôn ở đó đấy chứ. – Hắn chẹp miệng.
Ý anh là tại em? – Nó chỉ vào mình, gương mặt khó coi thấy rõ.
Chắc thế? – Hắn nhún vai, mặt rõ gian.
Anh…anh là đồ biến thái! Anh cút ra khỏi đây! Ra khỏi phòng em nhanh! – Nó hét toáng lên, tay túm áo hắn lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
“Sầm”
Nó đóng cánh cửa một cách phũ phàng nhất có thể. Cũng may là lúc xây căn nhà, Vi hiểu tính nó nên cho làm cánh cửa này rất chắc chắn và rất bền, khó gãy, chứ nếu không là cánh cửa hi sinh từ thuở nào mất?
Nó ngước nhìn lên đồng hồ. Đang là 11g. Ba tiếng nữa tại chi nhánh KWT sẽ bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị. Hôm nay nó cũng sẽ tới đó để chính thức nhận vai trò trường phòng kế toán của công ty. Công việc sắp tới vừa đi làm, vừa đi học, vừa phải giúp Thuỵ Dương công việc ở KK vì gần đây nhiều hợp đồng được kí kết quá, cô nhóc làm không xuể. Không những thế mà còn vài show diễn cho J&D vì tụi nó đã chính thức quay trở lại giới showbiz. Quan trọng hơn hết là những nhiệm vụ của D.E.A.T.H trong thời kì hỗn loạn này, mọi thừ ở đó đang tất bật chuẩn bị cho công cuộc lật đổ Tứ ma nữ, leo lên chức vụ ấy vào “Ngày tái giá”. Công nhận nó quá giỏi khi có thể đảm nhận nhiều việc đến thế. Cũng may, chuyện ở bang Killing nó cũng như những người khác không cần lo quá nhiều vì Zun đã lo hết. Haizz
Hắn đang ngồi ở phòng khách xem TV thì thấy nó bước xuống. Nó mặc áo sơ-mi trắng cộc tay cùng với chiếc váy màu đen lưng cao bó sát dài ngang đùi. Mái tóc dài màu hung đỏ uốn xoăn lọn thả tự nhiên tạo vẻ đẹp dịu dàng nhưng nguy hiểm, chân đi giày gót nhọn 1 tấc màu đen. Gương mặt có chút gì đó lạnh lùng.
Vi đâu? – Nó hỏi.
Sáng sớm cô ta với tên Khánh chết bầm ấy dắt tay nhau đi đâu rồi.... – Hắn chống cmằ nhìn nó trả lời.
Có gì đáng nhìn sao? Hay là không đẹp? – Nó khẽ cau mày.
Không phải! Em thì lúc nào chẳng đẹp. Chỉ là anh đang suy nghĩ là tại sao em lại ăn mặc đẹp thế. Lỡ may ra đường bọn khác nhìn thì sao?
Anh thích lo thừa sao? Dù em mặc thế nào, trong bất cứ hoàn ảnh nào thì bọn con trai ũng nhìn. Lúc nào cũng thế. Từ lâu rồi… - Nó thở dài, tay tháo đôi giầy cao gót ra.
Nhưng anh không thích. – Hắn nhăn mặt.
Không thích mặc anh. Ăn sáng chưa? – Nó cau có.
Chưa. Mới dậy cùng em mà?
Vậy ngồi đó đi. Em làm à ăn. – Nó nói rồi quay người đi vào bếp.
Em biết nấu? – Hắn hơi ngạc nhiên. Nó rõ ràng là một tiểu thư, đâu có cần động tay động chân đâu mà biết?
Khinh người quá đáng! – Nó dậm mạnh chân xuống đất, ngúng nguẩy bỏ đi vào trong.
Tiếng xoong, nồi, chảo vang lên liên tục Tuy nhiên, đó không phải là những tiếng động mạnh giống như làm rơi rớt hay gì cả. Nó giống như tiếng trong một căn bếp thực thụ của những bà nội trợ thì đúng hơn.
Ngồi một lúc, mùi thơm của thức ăn bốc lên nghi ngút, bay thẳng ra ngoài phòng khách chỗ hắn khiến cái bụng chưa có gì ngoài đó sôi lên cồn cào. Một mùi thức ăn thơm lừng thu hút những kẻ háu ăn. Một mùi thơm rất dịu dàng, đầm ấm.
Hắn vội tắt TV rồi chạy vào trong xem nó đang làm gì. Trước mặt hắn là cảnh tưởng nó đang ngồi ăn rất ngon lành với một bàn đầy sơn hào hải vị. Nào là sushi, sườn xào chua ngọt, salad trộn, đậu hủ Tứ Xuyên và một dĩa cari ngon tuyệt. Hắn nhìn những thứ đó mà không chịu nổi nên ngồi luôn vào bàn cầm chén lên.
Nhưng có vẻ nó không vừa ý vì điều đó nên giật cái chẹn từ tay hắn lại. Hắn nhìn nó, mặt mày đau khổ:
Sao không cho anh ăn?
Hừ…đừng mơ! Ngồi đó mà nhìn đi! – Nó trừng mắt.
Nhưng tại sao? – Hắn không chịu.
Ai bảo khinh người ta. Khinh thì đừng hòng mà ăn! Anh ngĩ em không làm được những thứ này à? – Nó giận dữ.
Thôi mà…là anh không biết. Em làm ơn rộng lượng bỏ qua đi. Anh đói sắp chết rồi đây! – Hắn năn nỉ.
Còn khuya! – Nó gằn mạnh từng chữ.
Em ơi…
Ngồi đó nhìn đi. Đã bảo không cho rồi mà! – Nó cộc.
Nhưng mà em ơi… - Hắn đang định nió thì nó gắt lên:
Anh mà còn mở miệng thì đừng trách em đá anh ra đường ngồi chơi với khỉ đấy!
Anh…
Anh còn nói nữa không? – Nó đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
… - Hắn không nói nữa, tủi thân lắc đầu buồn bã.
Thế là nó cứ ung dung ngồi thưởng thức một cách ngon lành trong khi hắn phải ngồi nhìn bằng một ánh mắt thèm thuồng. Thật sự hắn đang rất đói, đói mà bụng đánh trống nãy giờ. Thế mà nó lại chẳng thèm để tâm đến, còn nhẫn tâm ăn rất chi là từ tồn trước mặt hắn, như kiểu muốn trêu tức.
Nó chén sạch thức ăn trong dĩa, tô, chén chẳng còn một chút gì làm hắn thờ dài. Vậy là nó quyết định cho... hắn nhịn đói thật rồi! Rõ là cái miệng hại cái thân mà. Hắn quyết định từ nay sẽ không buột miệng nói mấy câu vớ vẩn kiểu như khinh thường nó như thế nữa, kẻo lại rước hoạ vào thân.
Nó đặt chén đũa xuống bàn rồi bước ra khỏi phòng bếp, ra thẳng phòng khách rồi cầm đôi giầy cao gót mang ra cửa, mang vào chân chuẩn bị đi. Nó quay lại nhìn hắn đang lủi thủi theo sau, mặt mày buồn rười rượi:
Đói không? – Nó nhếch mép.
Hừ… - Hắn thở hắt ra. Rõ ràng là nó biết, sao còn cố tình hỏi xoáy hắn như thế nữa? Hắn biết lỗi rồi…
Cho chừa cái tội ăn nói vô duyên. Bạ đâu nói đó… - Nó liếc.
Anh xin lỗi. – Hắn nói rồi thở dài.
Lần này cho anh chừa!
… - Hắn ngậm ngùi quay vào trong.
Này…đi đâu đấy? – Nó gọi, hỏi.
Không có gì!- Cái mặt buồn thỉu buồn thiu.
Haizz…chán anh thật! Đói thì xuống bếp lấy thức ăn mà ăn. Cơm còn trong nồi ấy, sushi thì trong dĩa đặt trong tủ, sườn xào thì vẫn còn một phần trong chảo. Cả cari và đậu hũ Tứ Xuyên vẫn còn phần trong nồi. Anh tưởng em ác đến mức để anh nhịn đói sao? – Nó lắc đầu chán nản.
Em… - Hắn nhìn nó, mắt mở to.
Lần này cho anh bỏ cái tật. Ăn xong nhớ rửa chén luôn hộ em. Hôm nay đi làm về em không rảnh để rửa đâu. Anh mà không rửa cho đàng hoàng sạch sẽ thì đừng có mơ lần sau được ăn cơm. – Nó đe doạ.
Anh biết em thương anh mà! – Hắn cười tươi rói, nhào tới hôn cái “chụt” vào môi nó.
Anh…! – Nó trợn mắt nhìn cái tên mặt phởn trước mặt.
Hi…em đi vui vẻ! Anh vào ăn sáng đây! – Hắn ba chân bốn cẳng vọt vào nhà. Ở lại không khéo ăn giày của nó thì khổ thân.
Nó không nói gì nữa mà cầm chìa khoá con mui trần màu trắng đi thẳng ra ngoài cửa, miệng hơi cười. Bắt đầu một công việc mới nào!
Chạy xe xuống hầm, nó đã tới được nói cần đến – toà nhà chi nhánh KWT ở Việt Nam. Đây là một toà nhà 20 tầng được xây ở trung tâm thành phố hoa lệ này để tiện cho công việc ở đây.
Nó lấy điện thoại ra gọi cho Trang nhưng không có tín hiệu nghe máy. ọi đi gọi lại ba, bốn cuộc mà vẫn chẳng có ai trả lời nên nó gọi cho Thảo Anh.
“Tút…tút…”
“Alo…” – Cô nàng nghe máy.
“Sao tao gọi chị Trang... không được?” – Nó hỏi.
“Chị ấy đang ở trong phòng họp hội đồng quản trị rồi nên chắc không nghe máy được. Hẹn 2g mà bây giờ là 2g30 rồi đấy con quỷ! Chậm chạp.” – Thảo Anh nhăn mặt.
“Tao biết rồi. Còn con Vi?”
“Đi nhận chức trưởng phòng kế hoạch cách đây cả tiếng rồi chị hai. Còn mỗi chị lề mề giờ mới đến”
“Thì muộn có 30phút, mày làm gì ghê thế?”
“Chán mày!” – Thảo Anh bóp trán.
“Có nhanh xuống rước tao lên phòng không?” – Nó khoanh tay.
“Đây không rảnh nhá! Tự lên lầu 12. Bác Jim đang chờ mày ở đó đấy. Bác ấy sẽ giới thiệu mày với mọi người. Bye, tao còn làm việc.” – Thảo Anh nói một mạch rồi gác máy luôn chẳng để nó kịp ú ớ.
Cái con này? – Nó trừng mắt nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt mà muốn đạp ột phát. Giỡn mặt nó sao?
Nó hậm hực bước về phía thang máy dành cho nhân viên. Đúng lúc đó thì thang máy đang từ từ đóng lại. Nó hốt hoảng chạy lại, vừa chạy vừa kêu:
Chờ tôi với!
Người trong thang máy tốt bụng nhấn nút chờ nó. Nó vắt giò lên cổ chạy thục màng vào trong thang máy may mà kịp. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nó quay sang người “tốt bụng” đã giúp đỡ nó ban nãy, cười:
Cảm ơn anh. Không có anh chắc tôi... phải chờ chuyến sau mất!
Ơ…Không…không có gì. – Tên con trai trước mặt nhìn nó ngây đơ, khó khăn đáp.
Anh chàng nhìn nó từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu không bỏ sót một kẽ hở. Bởi thế mới bảo là con trai thời nay chỉ biết nhìn mà thôi và ánh nhìn đó khiến nó không thoải mái cho lắm.
E hèm… - Nó hắng giọng.
Anh chàng bừng tỉnh và dường như đã nhận thấy được cái hành động không được nhã nhặn của mình.
Xin lỗi. – Anh chàng cúi đầu.
Không có gì. Chào anh, tôi đi trước. – Nó lắc đầu rồi vẫy tay chào khi thang máy dừng ở tầng 12.
À…ờ…tạm biệt. – Anh chàng vụng về vẫy tay nhưng nó đã đi mất dạng.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, tên con trái đó mới bình tĩnh lại được. Một nụ cười đắc thắng nở trên môi:
Tầng 12 sao? Phòng kế toán à? Em nhất định sẽ đổ trước tôi.
Nó chạy lại chỗ một người đàn ông trung niên mặc vest bạc nửa mái đầu:
Bác Jim…xin lỗi. Cháu tới hơi muộn. – Nó rối rít.
Đại tiểu thư tới rồi ạ? Tôi chờ chút không sao đâu.
Bác Jim…sao lại gọi cháu là Đại tiểu thư? Bác muốn mọi chuyện lộ tẩy hết sao? Đừng gọi cháu thế nữa, cháu không quen. – Nó khó chịu.
À…à…vâng… - Ông Jim cúi đầu.
Bây giờ bác đưa cháu đến nơi làm việc đi. Chắc mọi người ở đó cũng đang rất thắc mắc vì sao lại đổi trưởng phòng nhỉ?
Vâng. Mọi người ở đó đang rất bất bình vì việc này. Họ cho rằng cô không xứng đáng để dẫn dắt phòng kế toán. Dựa vào một tin đồn nào đó, họ cho rằng cô đã lớn tuổi nên rất khó tính. Chắc họ sợ bị phàn nàn nhiều nên có lẽ không được thoải mái khi nghe tin này. – Ông Jim giải thích rõ.
Trời…lớn tuổi sao? Ai đồn thông tin này vậy? Cháu con phơi phới chưa đủ 18 mà lại nói cháu già rồi sao? Mặc dù cháu chưa già nhưng cháu còn khó tính hơn cả những người ấy. Tiểu chuẩn làm việc của cháu rất cao nên chỉ những ai có tác phong chuyên nghiệp mới có thể làm việc cùng được. Không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây? – Nó bật cười.
Vâng…cô đi theo tôi. – Bác Jim gật đầu công nhận. Qủa thật để làm nên một công trình vừa ý của vị tiểu thư nhà này thì hơi khó. Tiểu chuẩn về mọi mặt rất cao. Không bao giờ ngại về mặt đầu tư nhưng lại rất chú trọng vào khoảng thu lợi nhuận cũng như xác xuất thành công của một dự án chính là nó.
Bác Jim dẫn nó đến phòng kế toán rồi nói nó đứng ở ngoài, khi nào gọi hãy vào. Nó gật đầu đồng ý.
Jim bước vào phòng kế toán nơi mọi người đang tụm năm tụm bảy bàn tán. Có lẽ vẫn là chủ đề sôi nổi gần đây: người thay chiếc ghế trường phòng.
Khi thấy ông bước vào, tất cả mọi hoạt động đều dừng lại và chú tâm vào Jim. Dường như là đang chờ đợi câu giải thích. Ai mà không biết cơ chứ, Jim...là cánh tay đắc lực của chủ tịch tập đoàn KWT.
Jim cất tiếng:
Chắc mọi người cũng đang rất muốn biết người nào sẽ đến thay hôm nay.
Hừ…chắc là đúng theo như lời đồn. Đó là một người lớn tuổi sao? – Một người phụ nữ lên tiến. Nó bên ngoài nghe mà bụm miệng cười.
Các vị lấy được nhiều thông tin nhỉ? Đây là một người có 2 bằng tiến sĩ của Mĩ và Úc về chuyên môn này nên mong mọi người sẽ giúp đỡ cô ấy.
Lấy được tới tận 2 bằng tiến sĩ thì chắc là lớn tuổi thật rồi. – Một cô gái kêu ca.
Có vẻ mọi người thành kiến với tôi quá nhỉ? – Nó chẳng chờ Jim gọi mà bước thẳng vào.
Cô là ai? – Một người đàn ông hỏi.
Xin tự giới thiệu. Tôi là Lâm Phương Nghi, người sẽ thay chức vụ trưởng phòng kế toán. – Nó nở một nụ cười thân thiện.
Thật là cô gái này? Các người nghĩ chúng tôi là ai mà lại để một con bé vắt mũi chưa sạch thế này hướng dẫn hả? – Một người đàn bà khó tính.
Phải đấy! Vậy chẳng phải là quá xem thường chúng tôi sao? – Một người đàn ông chen vào.
Nếu các người cứ tiếp tục như thế thì đừng trách chúng tôi đình công. – Một người khác lại quả quyết.
Phải đó. – Nhiều người tán đồng.
Đình công? Một ý nghĩ không tồi. Vậy thì mọi người hãy lập tức thực hiện điều đó đi. Hì…mọi người nghĩ…công ty cần mọi người sao? – Nó nói, giọng có chút mỉa mai.
Cô…!
Đừng nói nhiều. Nếu mọi người muốn nghỉ thì cứ việc. Tôi không quan tâm. Việc mọi người tự do nghỉ thế nào thì tuỳ mọi người, chỉ có điều là tôi thành thật nhắc nhở rằng: Biết bao nhiêu con người tài năng đang chực chờ có thể nhảy vào vị trí của mọi người. Đừng tưởng mình là giỏi, KWT không bao giờ thiếu nguồn nhân lực. Người nào bỏ thì sẽ có người khác nhảy vào. Đó là luật lệ từ trước đến giờ rồi. – Nó hơi cười.
Cô đừng lên mặt dạy đời bọn này. Cô đi làm được bao nhiêu năm, có bao nhiêu kinh nghiệm mà bày đặt nói này nọ? – Một cô gái cáu kỉnh.
Thế cô đi làm được bao lâu? – Nó hỏi ngược.
5 năm. – Cô gái thẳng thắn trả lời.
Vậy à? Thế cô có kinh nghiệm gì rồi? – Nó lại tiếp tục.
Ít nhất tôi cũng làm việc ở đây lâu hơn cô.
Chậc…kinh nghiệm tôi cũng chẳng nhiều. Chỉ từng giúp cho chủ tịch Vương Hải một thời gian, giúp D.E.A.T.H vài tháng, đang làm cho KK và cũng đang giúp cho chủ tịch KWT. Thế nào? – Nó tự tin nhìn.
Cô…nói thật? Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Người đàn ông nhìn nó, hỏi.
Mọi người không cần biết đâu và tốt nhất là cũng đừng nên biết. Tội chỉ có thể nói rằng: Tôi đang ở tuổi vị thành niên. – Nó nhếch môi.
Làm sao được? Dưới 18 tuổi thì làm sao được vào công ty làm cơ chứ? Vả lại mới từng ấy thì làm sao có được 2 bằng tiến sĩ? – Người phụ nữ tỏ vẻ không tin.
Tuỳ mọi người thôi. Tôi đã bảo là không nên biết mà. Thế nhé! Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi. Bây giờ thì quay trở lại làm việc nào. Ai đó vui lòng đem toàn bộ sổ sách 6 tháng đầu năm vừa qua vào phòng hộ tôi. – Nó mỉm cười rồi bước vào phòng làm việc riêng của mình.
Mọi người nhìn nó bằng một ánh mắt chán ghét. Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà cứ thích lên giọng dạy đời người khác. Để xem, nó làm việc như thế nào mà được tiến cử vào thay thế vị trưởng phòng kế toán trước đây. Không phải là đi vòng cửa sau đấy chứ? (Chị ấy mà biết mấy bác nói thế thì chuẩn bị quan tài đi!)
“Cộc…cộc…”
Mời vào! – Nó lên tiếng, mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn vào màn hình laptop trước mặt. Những con số và những đường kẻ xanh đỏ không theo một hình dạng nào dày đặc màn hình. Nó đang theo dõi giá cổ phiếu của KK hôm nay. Vì vụ làm ăn vừa qua của KK khiến nó mất ăn mất ngủ đã thành công nên giá cổ phiếu đang tăng đáng kể.
Cô gái vừa cãi nhau với nó ban nãy ôm một chồng hồ sơ dày cộm đế...n đặt lên trên bàn nó, có vẻ là rất nặng.
Nó gập laptop lại, đẩy qua một bên, mỉm cười nhìn cô gái:
Cảm ơn. Chị tên gì?
Hử? Thoại Hy. – Cô khẽ cau mày rồi cũng trả lời.
Tên đẹp đấy. Cảm ơn vì đã đem vào giúp tôi.
Không có gì. Cũng bình thường thôi. – Hy nhún vai.
À…mà tháng vừa rồi công ty bị hụt tận 300 tỷ. Lý do là gì? – Nó để hai tay lên bàn.
Tôi không biết. Khoản thu chi đều được ghi rất chi tiết trong đây. Nhưng không hiểu sao đến cuối tháng khi kiểm kê lại thì phát hiện điều đó. – Thoại Hy lắc đầu.
Chi tiết? Những bản báo cáo thu chi thế này mà được gọi là chi tiết sao? Những con số này chỉ là dự trù chứ không hoàn toàn đúng. Vẫn ghi dư dả để tránh tình trạng thiếu dần trở nên một khoản tiền lớn đấy. – Nó liếc sơ tập hồ sơ đầu tiên rồi tức giận dằn mạnh xuống bàn.
Nhưng nếu ghi sát giá quá thì nếu xảy ra sự cố gì cũng rất khó để sửa chữa. Thêm vào đó nếu thiếu bên này thì làm sao có thể lấy cái khác bù vào? Chính vì thế ghi dư một chút vẫn sẽ dễ hơn. – Thoại Hy trình bày.
Nếu đó là cách làm việc của những người không chuyên nghiệp thì tôi cũng có thể bỏ qua. Nhưng một khi đã làm ở KWT thì phải thật xứng đáng. Sửa chữa lại báo cáo khó sao? Không phải là khó mà là lười không chịu làm mới đúng. Nếu chịu bỏ chút ít thời gian ra thì mọi chuyện nhanh chóng thôi. Còn thiếu à? Tôi có bảo phải lấy cái dư bù cái thiếu sao? Thiếu thì cứ trích thêm một khoản bù vào, có gì không được? Là tại mấy người không làm mà thôi. Đừng có đổ thừa tại khó khăn hay không thể gì cả. Lúc trước, các người làm việc thế nào tôi chẳng cần biết. Tôi chỉ biết rằng bây giờ tôi là trưởng phòng, mong mọi người tôn trọng cách làm việc mới này. Chi tiết nhất có thể! Đừng bao giờ để tôi thấy một bản báo cáo dư dả như vậy nữa, sát giá vào! – Nó giận dữ.
Cô có cần phải yêu cầu một bản báo cáo như thế không? Thật sự rất khó để chi vừa đủ tiền ột dự án. – Thoại Hy nhìn nó.
Cần chứ. Tiêu chuẩn làm việc của tôi rất cao, những báo cáo phải gần như hoàn hảo và chính xác. Nếu cô và mọi người cảm thấy làm được thì ở lại, còn không thì tự động nộp đơn xin thôi việc đi! – Nó nói thẳng như tạt gáo nước lạnh vào mặt Thoại Hy.
…Vâng, tôi biết rồi. – Thaoị Hy nhìn nó, im lặng hồi lâu rồi trả lời.
Tốt! – Nó gật đầu hài lòng.
Vậy tôi xin phép ra trước.
Khoan đã! – Nó xem tiếp vài tập hồ sơ nữa.
Còn gì ạ? – Thaoị Hy nhăn mặt có vẻ khó chịu.
Cho tôi hỏi được chứ? – Nó ngước mặt lên.
… - Hy khẽ gật đầu.
Cô nghĩ sao về những người làm nội gián?Bán thông tin của công ty chúng ta cho những công ty khác? – Nó hỏi.
Dạ? – Thoại Hy khá bất ngờ trước câu hỏi.
Tôi nghĩ là mình không cần nhắc lại câu hỏi. – Nó nhếch môi.
Ưm…tôi không ưa những người như thế. Đó là những con người không có lòng tự trọng của bản thân. Sao lại phải làm nội gián để moi móc thông tin kia chứ? Nếu có đủ bản lĩnh và tài năng thì hãy tự mình đi theo những dự án quan trọng, như thế chẳng phải vừa khẳng định được tên tuổi của công ty, vừa hạ bệ được đối thủ sao? Sử dụng thủ đoạn không những hạ thấp nhân phẩm của bản thân, vừa muốn ọi người biết rằng tôi không có tài nên mới phải dùng thủ đoạn. – Thoại Hy chớp chớp mắt nói.
Tư tưởng của cô cao nhỉ? – Nó khẽ cười.
Không phải tư tưởng à là đạo đức tốt. – Thoại Hy mỉm cười đáp lại.
Chắc vậy. Nếu thế thì được rồi, tôi nhờ cô giúp một chuyện được chứ? – Nó hài lòng nhìn Thoại Hy đầy vẻ chờ mong.
… - Thoại Hy nhìn nó khó hiểu. Bản thân là một trưởng phòng kế toán có mức lương cao cùng với học thức thuộc loại giỏi, nó cần một nhân viên quèn như Thoại Hy giúp điều gì kia chứ?
Nó ngồi yên một chỗ nghiên cứu rất kĩ từng tập hồ sơ báo cáo trong sáu tháng đầu năm vừa qua. Từng con số liệu cứ nhảy múa liên tục và khắc sâu vào trong bộ não nó. Nó cần phải tìm ra được kẻ đứng sau những rắc rối của KWT những ngày tháng vừa qua!
“Brừm…brừm…”
Điện thoại nó đặt trên bàn rung lên từng hồi, tạo ra một âm thánh khó chịu. Lướt tay trên màn hình, nó nghe máy luôn mà không c...ần biết ai ở đầu dây:
“Alo…Bảo An nghe!”
“Mày à? Làm việc xong chưa?” – Giọng Vi vang lên.
“À…Vi hả? Mà mấy giờ rồi nhỉ?” – Nó lúc này mới chịu ngước đầu lên khỏi đống tài liệu.
“Dạ thưa…hơn sáu giờ rồi! Tan ca cả tiếng rồi đó chị!” – Vi bất lực với con bạn ham công tiếc việc.
“Oh…vậy hả? Tao không biết. Tại bận xem mấy cái báo cáo vài tháng trước, có quá nhiều điểm lạ. Tao đang suy nghĩ.” – Nó bóp trán.
“Chỗ tao cũng thế. Có vài bộ hồ sơ không bình thường chút nào nên tao tính gọi mày ra café để nói chuyện.”
“Vậy sao? Cũng được, mang mấy bộ hồ sơ ấy ra tiệm đi, tao tới đó ngay. Địa điểm?” – Nó nhanh chóng đứng dậy thu dọn bàn làm việc.
“Cuối đường, gần công ty, biết chứ?” – Vi trả lời.
“Rồi…ok! 20 phút nữa tao tới đó.” – Nó nói nhanh rồi cúp máy.
Cất điện thoại vào túi, nó sắp xếp lại mấy tập hồ sợ trên bàn rồi cho luôn vào túi xách, kiểm tra mọi thứ trên bàn cẩn thận một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Chào em!
Á…anh làm cái gì vậy? – Nó vừa bước ra đã bị tiếng nói của một chàng trai làm giật cả mình. Là anh chàng ban sáng đã giữ thang máy giúp nó.
Xin lỗi…tôi không nghĩ lại làm em giật mình đến vậy. – Anh chàng tỏ vẻ hối hận.
Thôi, tôi không sao! Chào anh, tôi đi trước. – Nó xua tay, lắc đầu tính bỏ đi.
Khoan đã nào. Em muốn đi đâu? Tôi chở em đi. – Anh chàng vội duổi theo nó.
Không cần đâu. Tôi có xe rồi. – Nó cườ nhẹ, bước vào thang máy.
Vậy tôi có thể biết tên em được chứ? – Anh chàng theo nó vào luôn thang máy.
Vâng…tôi là Lâm Phương Nghi. Trưởng phòng kế toán mới, còn anh? – Nó vui vẻ chìa tay ra.
À…tôi là Thái Quốc Lâm, phó tổng. – Anh chàng cũng nhanh chóng bắt tay nó.
Phó tổng? Là anh sao? Tôi có vinh dự nhỉ? – Nó cười. Một nụ cười mà khó có ai nhìn thấy được sự mỉa mai trong đó.
Không đúng, phải nói là tôi có vinh dự để nói chuyện với người đẹp mới phải. – Bản chất thật sự đã bộc lộ.
Anh cứ nói quá! – Nó giả lả ra khỏi thang máy, bước tới bên con mui trần màu trắng của mình.
Oh…xe mui trần đời mới cơ đấy? Nhà em có vẻ giàu nhỉ? – Lâm tròn xoe mắt nhìn xe nó.
Không hẳn. Thôi, tôi có việc phải đi trước. Chào anh! – Nó nhanh chóng lên xe rồi chạy thẳng đi, không thèm chờ lại lời chào của Lâm. Thật sự là, nó đang rất gấp, không thừa hơi nói chuyện với mấy tên thấy gái là mắt sáng như đèn pha ôtô!
Phanh xe trước quán café, nó vội vã tìm chỗ đỗ rồi xách túi xách bước vào quán. Đẩy cánh cửa kính, nó ngó dáo dác xung quanh tìm chỗ Bảo Vi đang ngồi thì bắt gặp hình ảnh nhỏ đang vẫy tay gọi nó.
Gật đầu, nó nhanh chóng rảo bước đi tới:
Mới trong công ty ra luôn à? – Vi hỏi.
Ừ…lo xem báo cáo nhiều quá, mày không gọi chắc tao cũng chẳng biết là tan ca lâu rồi. – Nó cười trừ.
Chậc…tham cô...ng tiếc việc như mày thì còn thời giờ đâu mà lo nghĩ đến những việc khác chứ? – Vi tặc lưỡi.
Hừ…đầu óc tao bây giờ chỉ lo cho KWT thôi chứ không phải như mày. Một Khánh, hai Khánh, ba cũng Khánh, bốn cũng Khánh nốt! Trong đầu chỉ có mỗi chữ Khánh thôi chứ tao đố mày nhét được chữ khác vào! – Nó cười khẩy.
Mày cứ nói quá. – Vi trề môi.
Tuy mày, sao cũng được! – Nó xua tay. Cãi lộn với con này cũng mệt hơi chứ cũng chẳng ích lợi gì.
Từ xa, một anh chàng phục vụ cầm cuốn menu bước tới đặt lên bàn cho nó và nhỏ, từ tốn hỏi:
Xin hỏi hai người dùng gì?
À…cho tôi một cappuccino! – Vi cười đáp trả anh phục vụ.
Ơ…vâ…vâng! – Anh phục vụ ngây đơ trước nhỏ.
Một latte. – Nó gấp cuốn menu lại đặt về vị trí cũ trên bàn.
Xin hai người chờ một lát. – Anh chàng phục vụ hấp tấp bước nhanh đi, mặt nóng bừng bừng.
Khi anh chàng phục vụ bước đi khỏi, Vi quay sang thì thấy ánh nhìn bất thường của nó. Trong đầu nhỏ lại có linh tính chẳng lành. Cuối cùng thì trong đầu con này nghĩ cái quái quỷ gì mà cười phát sợ vậy?
Mày cười gì thế? – Vi dè chừng.
Không có gì. Chỉ là tao không hiểu tại sao mà mày có tên Khánh ấy kè kè suốt ngày rồi mà với tên con trai nào mày cũng cười được như thế?
Chậc…mày cũng hiểu mà. Đó là là quy luật sinh tồn. Con gái đẹp sinh ra chẳng phải để bọn thú tính như đàn ông ngắm thì để làm gì chứ? Đáng nói hơn là khi tao muốn tiếp tục đứng vững trong giới showbiz thì càng phải có nhiều fans. Gặp ai cũng phải cười, cắn răng chịu đựng những lời lăng mạ, tao cũng quen với lối sống đó rồi. Suy cho cùng, tao đã thích nghi với việc con trai xếp hàng dài chờ phía sau. – Vi nhếch môi, khó chịu khi có nhiều người theo đuổi nhưng không thể sống thiếu những cây si trồng trước cửa nhà cũng là tại thói quen ăn sâu vào máu. Nó đã trở thành một điều hiển nhiên nên khi không có thì trở thành mất mát.
… - Nó im lặng nhìn Vi sau những câu nói của nhỏ.
Mày sao thế? Sao không nói gì? – Vi nhíu mày nhìn.
Không. Chỉ là tao đang suy nghĩ thôi. Không biết đến bao giờ, tao với mày mới có thể thoát ra khỏi những thứ được gọi là tình và tiền, là máu và nước mắt. Tao thấy mệt mỏi quá và muốn sống thật với tuổi 16 của bản thân. Ai bảo sinh ra trong một gia đình giàu có, trí thông minh tuyệt vời, sắc đẹp thiên phú là hạnh phúc chứ? Bình thường...thì sẽ có một cuộc sống bình thường, không phải đổi chát nhiều thứ, như vậy tốt hơn. – Nó khuấy khuấy ly café anh phục vụ vừa mang đến, nói.
Đừng lo…ngày ấy sắp tới rồi! Cố chịu đi An, chúng ta đã trãi qua được 3 năm thì bốn năm nữa cũng sẽ mau thôi. Năm 20 tuổi, chúng ta hoàn toàn có thể để lại Tứ ma nữ sau lưng rồi sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. – Vi an ủi nó.
Có thật là sẽ được như thế không? – Nó cúi mặt xuống, cười mỉa một cái.
Hả? – Vi nghệch mặt.
Mày thật sự nghĩ như vậy? – Nó ngước mắt lên nhìn con bạn.
… - Vi mím môi không trả lời nữa. Nhỏ hiểu ý nó.
Qúa khứ của chúng ta đã để lại một vết nhơ thì có cố gắng mấy cũng chẳng thể làm sạch được. Nếu có thể quay đầu thì ngay từ đầu chúng ta hãy làm thế…còn nếu đến tận bây giờ mà muốn làm lại thì hoàn toàn bất lực mà thôi. Bàn tay đã nhuốm máu, đã mang mùi vị hôi tanh của máu thì mãi mãi chẳng thể được như lúc đầu. Dù có bỏ lại Tứ ma nữ, cũng muộn rồi…để làm lại tất cả! – Nó cắn răng.
Dẹp đi! Có thế nào đi nữa tao cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần là từ bỏ và có thể không tiếp tục cũng được rồi. Tao không mong muốn gì hơn thế nữa. – Vi lắc đầu, đối với nhỏ thì nhỏ chỉ cần thế, không hơn.
Ừ. – Nó gật đầu.
Chuyện hồ sơ thế nào? Có gì lạ? – Vi quay lại chủ đề cần bàn tới.
À…đây này. Xem đi rồi nói cho tao biết mày thấy gì? – Nó nhanh tay rút vài tập hồ sơ từ trong túi xách ra.
Vi đón lấy từ trên tay nó, đặt xuống bàn rồi giở từng trang ra xem. Mỗi trang báo cáo, nhỏ chỉ liếc mắt qua từng con chữ vài giây rồi lại lật sang trang khác, không xem lâu. Chỉ có điều là càng xem, Vi càng nhăn mặt, đôi lông mày thanh tú từ từ dán chặt vào nhau.
Nó thấy biểu hiện trên gương mặt Vi cũng đoán ra là nhỏ đã thấy những điều bất thường nằm trong từng con số. Nó nhấp môi tách café, hỏi:
Thấy sao?
Có gì đó không ổn với những số liệu trong này. Nó…không chính xác! Chênh lệch giá thu chi thật sự rất lớn! Không thể nào xảy ra sự sai số quá mức đến vậy, trừ…trừ khi… - Nhỏ ngước mặt lên nhìn nó, có vẻ điều hiện lên trong đầu nhỏ hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của nó.
Mày hiểu ý tao đấy. Những bản báo cáo sai số chỉ toàn do một người làm mà thôi. Một người đàn ông trung niên tên Đức Toàn, Khải Đức Toàn! – Nó nhấn mạnh.
Vậy là được rồi! Thu hẹp được phạm vi tìm kiếm và chắc chỉ có hai khả năng có thể xảy ra mà thôi. – Vi gấp lại quyển hồ sơ cuối cùng.
Một là do ông ta chính là nội gián! – Nó nói.
Hai là ông ta bị lợi dụng. – Vi tiếp lời.
Nếu như ông ta bị lợi dụng có thể là do có kẻ đứng sau giật dây, ép buột ông ta phải làm thế. Hoặc là ông ta bất đắc dĩ trở thành một con rối mà không biết. Kẻ đứng sau hoàn toàn có khả năng đột nhập vào dữ liệu máy tính của người này và sửa lại báo cáo lúc ông ta chuẩn bị nộp. – Nó phân tích.
Hoàn toàn có khả năng. Mọi chuyện bước đầu suôn sẻ hơn tao nghĩ. Tao chỉ sợ đợt này bỗng dưng thay đổi quá nhiều nhân sự đã đá động đến tên nội gián, khiến hắn ta nghi ngờ và báo về cho bên Ngô Ngọc. Nếu thế thì đây hoàn toàn có thể là bẫy! – Vi thở dài thườn thượt.
Haizz…suy nghĩ nhiều quá cũng chẳng tốt lành gì. Trước mắt cứ tính cách buộc tên nội gián pải ra mặt, sau đó thì tính kế hạ Ngô Ngọc sau. – Nó ngả lưng ra sau.
Ừ…cứ vậy đi. Thôi tao về trước, có hẹn với Khánh rồi! – Vi nói, uống vội tách café.
Ừ…suốt ngày cứ dán với nhau như thế đấy. Có thèm nhớ đến ai nữa đâu? – Nó lắc đầu chán nản.
Kệ xác tao. Thôi tao đi nhá! – Vi đứng dậy.
Ừ…bữa nay tao trả cho, đi trước đi. Nhớ mở điện thoại 24/24 đấy. Có gì cần tao sẽ liên lạc. – Nó dặn dò.
Biết rồi mà. Cảm ơn. Bye! – Vi gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.
Nó nhìn theo bóng con bạn hấp tấp chạy ra cửa mà buồn cười. Lần đầu tiên nó thấy nhỏ quan tâm đến một cuộc hẹn với một đứa con trai như thế đấy. Trước giờ Vi có thèm nhớ xem đã hẹn ai đi đâu bao giờ đâu? Đến cả anh trai nhỏ cũng đã bị nhỏ cho leo cây mấy lần vì cái tội nhỏ không nhớ cơ thì thiếu gì người bị nhỏ bỏ quên? Thật sự, nó phải khâm phục Khánh. Trói chân được một ma nữ máu lạnh như Vi thì quả thật quá giỏi. (Thế anh Đăng thì sao nhỉ?)
Nó rút trong bóp ra một tớ 500.000 mới tinh phẳng phiu đặt bên dưới ly café còn uống dở của nó rồi đứng lên ra về.
“Cạch”
Nó mở cửa bước vào nhà một cách đầy mệt mỏi. Đôi mắt chợt dừng ngay phía tủ để giày một hồi mới chịu tiếp tục buốc lên phòng mình.
Đẩy cửa bước vào, nó thảy túi xách sang một bên và đi từ từ lại giường:
Anh đừng có chơi trò hù em! – Nó nói một câu rồi thả người rơi tự do xuống cái giường yêu dấu.
Sao em biết? – Hắn đứng sau cửa bất ngò trước câu nói của nó.
Dưới tủ để giàu còn c...ó giàu anh, với lại… - Nó đang nằm nhắm mắt thì ngồi bật dậy nhìn hắn.
Vả lại gì? – Hnắ tò mò.
… - Nó không nói, tay chỉ chỉ về chiếc camera nhỏ ở góc phòng như thể đó là câu trả lời.
À! – Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ thì vỡ lẽ.
Sao anh chưa về? Còn ở đây làm gì? – Nó lại nằm ngã ra giường.
Chờ em về. – Hắn bước tới gần nó.
Chờ em về để làm gì chứ? – Nó nhăn mặt.
Chỉ là muốn chờ thôi. – Hắn leo tọt lên giường nằm ôm nó.
Bỏ ra đi. Em không có dễ dãi đến mức vừa quen anh hai ba hôm là đã có thể cho anh ôm dễ dàng như vậy được. Tên biến thái! Tránh xa em ra! – Nó cố gắng đạp hắn đi.
Thôi mà…cho anh ôm chút đi! Ba năm không gặp em, anh nhớ lắm! – Hnắ vùi đầu vài tóc nó, thì thầm.
Hừ…vậy em hỏi anh một câu nhé! – Nó không vùng vẫy nữa.
Ừ!
Quan hệ của me và anh lúc trước là gì? Có tốt không? – Nó hỏi.
… - Người hắn đột nhiên cứng đờ, im lặng.
Anh sao thế? Trả lời đi! – Nó thấy hắn không nói thì quay đầu hỏi.
À…tốt! Tốt lắm chứ! – Hắn gượng cười.
Vậy sao? Vậy mối quan hệ giữa em và anh ngày đó là gì? – Nó khá nghi ngờ về thái độ của hắn. Nó thấy rõ được sự gượng gạo mà hắn đang gặp.
Thật sự thì đối với, việc điều tra về quá khứ không hề có, chỉ cần qua một cú điện thoại thì đã biết được mọi chuyện. Chỉ là mẹ nó đã cho người nguỵ trang, giấu nhẹm tất cả mọi thứ về những chuyện đã xảy ra. Mà thế thì đã sao? Đối với nó, một người được mệnh danh là Bắc ma nữ - sát thủ bậc nhất thế giới – thì việc vén tấm màn che sự thật kia quá dễ dàng. Nhưng mà…nếu mẹ nó đã cố công che đậy thì tội gì nó phải vén lên? Mẹ nó muốn tránh việc nó điều tra ra mọi thứ thì cũng được thôi. Bản thân nó sẽ tự có cách để giúp hắn làm nó nhớ lại mọi chuyện. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn qua đống giấy tờ thu thập được về quá khứ của bản thân.
Hắn đang không biết trả lời nó thế nào thì điện thoại nó đổ chuông, cứu hắn một bàn thua trông thấy. Nó ngồi bật dậy, với tay lấy túi xách rồi móc ra điện thoại, nhấn nút trả lời:
“Alo…em nghe nè chị!” – Nó vui vẻ trả lời.
“Em đang ở đâu vậy?” – Giọng Ropez khó chịu vang lên.
“Dạ? Em đang ở nhà, có gì không chị?” – Nó nhíu mày.
“Cái con bé này? Chị nhớ đã nói với em nguyên nhận chị về...đây rồi kia mà? Em không nhớ gì sao?” – Rpoez trợn ngược mắt.
“Dạ nhớ chứ. Chị thay mặt D.E.A.T.H đến để chủ trì cuộc đấu tranh giành “Chiếc ghế vàng” (Chap 18) trong giới xã hội đen. Mà có việc gì không ạ?” – Nó vẫn ngây ngốc.
“Trời ơi! Em gái ơi là em gái! Làm ơn có mặt tại Vegas ngay cho chị! Tối nay sẽ chính thức là ngày đấu đầu tiên của “Chiếc ghế vàng”. Em đã bỏ lễ khai mạc lễ thì chị không trách, nhưng đừng có mong mà bỏ thi đấu! Ngay lập tức đi!” – Ropez quát qua điện thoại rồi cúp ngay máy. Chị nói chuyện với nó một hồi nữa có nước tức ọc máu đến chết mất. Thật không chịu nổi!
Sauk hi Ropez cắt đứt liên lạc, nó vẫn chớp chớp mắt một hồi, sau đó thì ngước mặt lên nhìn cái đồng hồ treo tường. Là 8g rồi. Giờ mà thay đồ phóng như bay tới Vegas cũng phải đến gần 9g.
Đến lúc này nó mới tá hoả chạy tới ngay bên tủ đồ lục lọi. Hắn nhìn nó, mặt ngu ngơ hỏi:
Em chuẩn bị đi đâu à?
Tới bar Vegas! – Nó không trả lời mà không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Chi vậy? Cả ngày làm việc chưa mệt sao? – Hắn ngồi trên giường chống cằm nhìn nó.
Điên à? Mệt lả người đây này mà vẫn phải lết xác tới đó nếu không muốn bị Ropez phanh thây ra. Rõ chán! – Nó cáu.
Ropez? Em sợ chị hai anh đến vậy à? – Hắn chớp chớp mắt nhìn nó ngây thơ, trong khi nó như vừa mới bị cục đá rớt vào đầu.
Chị hai? Ropez là chị hai anh? Anh là em trai chị ấy? – Nó hét bay nóc nhà.
Ừm… - Hắn bịt tai, nhăn mặt.
Không phải chứ? – Nó ngẩn mặt.
Hoàng Trí Đăng với Hoàng Ngọc Hạ Nhi. Cùng họ đấy thôi? Vả lại mắt anh với mắt chị ta cũng giống nhau mà? – Hắn nghiêng đầu nhìn nó.
Nó không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn mặt mặt hắn. Nó khẽ nhíu mày. Qủa thật là mắt hắn rất giống mắt của Ropez. Cả hai đều có đôi mắt màu café tuyệt đẹp ẩn sau hàng lông mi dài rất hút hồn người đối diện. Bây giờ nó mới chợt nhận ra, mắt hắn cũng đẹp thật đấy chứ nhỉ?
Mất hết 5 phút ngắm hắn, nó mới chợt nhớ đến lời hăm he của Ropez, liền lại vội vàng chuẩn bị đồ. Hắn thấy vẻ hấp tấp của nó cũng lấy làm lạ. Có chuyện gì mà chị hắn lại gọi nó gấp thế nhỉ?
Chị ấy gọi em tới bar giờ này có việc gì gấp lắm sao?
Phải. Sắp diễn ra trận đấu giành “Chiếc ghế vàng” giữa các bang phái xã hội đen với nhau. Anh đừng nói với em là anh không biết đấy nhé! Bang an...h cũng tham gia đấy. – Nó trợn mắt nhìn hắn.
À há! Anh cũng quên mất. – Hắn thật thà thừa nhận.
Trời đất ơi! Một người quên đã đành thì thôi. Đằng này lại khiến cả một lũ quên sạch là sao? – Nó vò đầu.
Chậc…làm sao giờ? Nếu về nhà tahy đồ thì e là không kịp mất! – Hắn rối theo nó.
Nè! – Nó vớ đại trong tủ ra một cái quần jeans đen và một cái áo sơ-mi đen của con trai, thảy vào mặt hắn.
Ui…em không biết thương hoa tiếc ngọc gì à? – Hắn chu môi hờn dỗi, tay xoa xoa cái mặt vừa bị nó thẳng tay ném đồ vào.
Hoa với chả ngọc gì giờ này? Anh không phải hoa cũng chẳng phải ngọc để em thương tiếc cái gì hết. Bớt có biến thái giùm em! – Nó gắt rồi cầm bộ đồ bước vào phòng tắm.
Nó thích màu đen vào tối nay. Như vậy sẽ giúp nó thêm lạnh lùng khi ra tay. Nó mặc một cái áo thun đen dài tay cổ rộng không có hoạ tiết, kèm theo đó là một chiếc quần jeans đen bó sát, chân đi đôi giày cao gót màu đen. Ai nói là mang giày cao gót khó chạy nhảy và hoạt động kia chứ? Có thể đối người khác là vậy nhưng đối với Tứ ma nữ, mang giày cao gót đi làm nhiệm vụ là điều-đương-nhi...ên! Bởi khi đánh nhau, gót nhọn của giày giúp tụi nó khá nhiều trong việc đả thương đối thủ. Nó buột tóc gọn gàng lên, đánh nhau mà lù xù làm nó khó chịu.
Bước chân ra khỏi phòng tắm, nó nhìn thấy cái-cảnh-không-nên-thấy! Hắn vừa mặc xong cái quần, còn chưa mặc áo, body chuẩn với những đường cong săn chắc làm nó đỏ rần mặt.
Áaaaaaaaa! – Nó hét lên một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
Em… - Hắn giật mình vì tiếng la của nó, vội vàng lật đật mặc nhanh cái áo sơ-mi vào người.
Sau khi đã hoàn thành xong việc mặc áo, hắn mới từ từ tiến lại chỗ nó, nhẹ nhàng xoay người nó lại:
Anh xong rồi. Tại em ra đột ngột quá nên… - Hắn gãi đầu chữa ngượng.
Đột ngột cái gì? Em thay đồ lâu thế rồi mà ra anh vẫn chưa thay đồ xong nữa là sau? Em không ngờ anh còn chậm chạp hơn cả con gái nữa cơ đấy. – Nó nhăn mặt.
Thì…tại… - Hắn ấp a ấp úng. Cũng chả là vì sau khi nó bước vào phòng tắm, hắn còn mãi lầm bầm than trách việc nó không chịu “thương hoa tiếc ngọc” hắn nên mới thành ra như vậy.
Thôi! Thì với chả tại đến sáng mai à? Đến Vegas thôi. – Nó thở dài rồi quay lưng ra cửa.
Hắn nghe thế thì cũng chẳng thèm giải thích tiếp, bước theo sau nó. Có điều tự dưng đang đi thì nó đứng khựng lại ngay, dường như là mới nghĩ ra việc gì đó nên hắn đi theo sau suýt thì tông vào người nó.
Em sao lại đứng lại? – Hắn nhìn nó than oán.
Này…hỏi anh một câu nhé! – Nó quay người lại nhìn hắn.
…??? – Hắn thắc mắc nhìn nó.
Anh có muốn…trở thành Bắc hộ vệ không? – Nó thẳng thắn, ánh mắt kiên định nhìn vào hắn như chờ câu trả lời.
Hắn mở to con mắt ra nhìn nó. Nó vừa đề nghĩ hắn làm gì cơ chứ? Bắc hộ vệ - người luôn sát cánh với Bắc ma nữ? Hắn có nghe nhầm không?
Hotgirls Siêu Quậy Hotgirls Siêu Quậy - Cathy Trần