Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Cathy Trần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 228 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Thuỵ Dương
áng hôm sau, tại nhà họ Trương – Anh quốc
Không khí căng thẳng bao trùm lên căn phòng khách sang trọng, lộng lẫy đầy xa hoa. Ngồi đối diện ông bà Trương cùng Bảo Vi là ông bà Triệu cùng cậu con trai quý tử - Triệu Vương Hoàng. Vẻ chững chạc và điềm đạm khiến cậu vượt xa những tưởng tượng ban đầu của Vi một cậu công tử chỉ biết vung tiền và ăn chơi. Khác xa viớ cái độ tuổi 20 c...ủa mình.
Khẽ cười khẩy, Vi dựa người ra sau ghế sofa để thoải mái hơn một chút. Cho dù Hoàng có khác xa với trí tưởng tượng của Vi đi thế nào chăng nữa thì mọi chuyện vẫn sẽ thế. Đúng như Khánh đã từng nói với Vi: “Chỉ có playboy mới hợp với playgirl mà thôi. Chỉ có họ mới thấu hiểu hết được nhau.”
- Hôm nay có mặt hai đứa ở đây, ta cũng muốn nói một chuyện. – Ông Triệu lên tiếng.
- Vâng…bác cứ nói. – Vi trả lời rất lễ phép, mặc dù gương mặt không lấy một nét biểu cảm. Lạnh tanh.
- Con không cần khách sáo thế. Có thể gọi ta là pa được rồi. – Ông Triệu cười.
- Cháu không dám, cũng không quen miệng. Vả lại nếu chưa chính thức trở thành người nhà của nhau, cháu không muốn gọi bừa. – Vi chiếu ánh mắt kiên định của mình tới người đối diện.
- Khẩu khí rất đúng của một người làm kinh doanh. Rất kiên quyết. – Bà Triệu gật nhẹ đầu.
- Cháu có thể xem đây là lời khen? – Vi khẽ nhếch môi.
- Có thể. – Bà Triệu cười.
- Con gái…đừng như vậy nữa. Ta gọi mọi người tới đây để nói rằng con và Hoàng sẽ sống chung trong một căn nhà tại Việt Nam. Ta biết con còn nhiều việc ở đó. – Ông Trương nhíu mày nhìn con gái.
- Sống chung? Không tiện. – Nhỏ trả lời thẳng thừng.
- Sao lại không? Trước không tiện thì sau cũng phải quen thôi. Sớm hay muộn vẫn phải tập làm quen với sự có mặt của đối phương. – Bà Trương không đồng tình với ý kiến con gái.
- Pama có cách gì bắt ép được con sao? – Vi khoanh tay, tỏ ý không lo sợ.
- Ta sẽ cho vệ sĩ canh gác ngôi nhà đó cẩn thận. Con không thoát được đâu. Kèm theo là mạng lưới an ninh không một kẽ hở. – Ông Trương nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói.
- Pa! Pa dám bắt nhốt con à? – Nhỏ quay sang nhìn ông.
- Ta chỉ muốn tốt cho con. – Ông Trương nhìn con gái.
- Phải, pa muốn tốt cho con nhưng con biết cái gì tốt ình. – Vi gằn giọng.
- Con gái…đừng bướng nữa. – Mẹ nhỏ cố gắng khuyên can.
- Xin lỗi…con không thể! Vệ sĩ sao? Con biết pama không dám làm liều với nhiều mạng người như thế. Bao nhiêu để có thể cản trở con? Con số 200 vẫn còn là ít. Mạng lưới an ninh không một kẻ hở? Một mối quan hệ tốt với hacker Queen (nó) và hacker East (Thảo Anh, tại cô nàng đảm bảo an toàn đường truyền thông tin của Tứ ma nữ cơ mà) thì việc thoát ra khỏi đó…QUÁ DỄ DÀNG! – Nhỏ nhàn nhạt nói, nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
- Con! – Ông Trương bất bình tĩnh trước lời nói của Vi.
- Mình… - Bà Trương nắm tay chồng.
- Con nói thẳng, con không yêu Triệu Vương Hoàng thì tuyệt đối sẽ không cưới, đường nói tới việc sống chung. – Nhỏ gắn từng tiếng.
- Vậy sao cháu còn đến lễ đính hôn làm gì? – Ông Triệu cau mày lên tiếng.
- Đó không phải lỗi ở cháu. Là mọi người tự sắp xếp và quyết định mà không thèm biết cháu thế nào. Cháu có thể bỏ lễ đính hôn đó được sao? Không phải cháu không biết gì. Thiếu mặt cháu trong buỗi lễ ấy, chẳng khác nào là đang tạo điều kiện để những tập đoàn khác lợi dụng trèo cao sao? Xin lỗi bác…tuy cháu là con gái nhưng cháu không hề thiểu năng. – Vi thẳng thắn.
- Cháu/Con… - Ông Triệu lẫn ông Trương nhìn chằm chằm nhỏ.
- Cháu xin phép đi trước. – Vi đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra cửa.
- Con dám? Gọi vệ sĩ chặn con bé lại! – Ông Trương đứng bật dậy, quát lớn.
Ngay lập tức, một hàng rào vệ sĩ chật kín được tạo ra ở ngay cửa ra vào. Mặt ai cũng đều lạnh tanh không chút biểu cảm.
- Tránh ra! – Vi gắt.
- Xin lỗi tiểu thư, lệnh ông chủ. – Một tên cúi đầu kính cẩn.
- Mọi người vẫn thích đối đầu với tôi nhỉ? Không sợ à? – Vi nhếch môi.
- Xin tiểu thư quay vào trong. Ông chủ muốn thế.
- Hừ…pa xem con gái pa ra cái gì thế? Gọi cả vệ sĩ ra chặn con sao? – Vi quay nghười, nhìn thẳng và pa mình.
Truyện được chia sẻ tại [. - Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Hãy truy cập san truyen. để đọc chương mới nhất
- Bảo Vi! Con đừng có quá quắt! – Ông Trương tức điên.
- Con xin lỗi. Không yêu thì không cưới, đó là điều tất nhiên. Sao mọi người cứ thích ép buộc con? – Vi mím môi.
- Con hiểu mà Vi. Cuộc hôn nhân này là cần thiết… - Bà Trương đang nói thì nhỏ cắt ngang:
- Cho Ngọc Bảo? Xin lỗi nhưng pama nhầm rồi. Muốn đấu với họ thì phải dùng cái đầu. Một chút cổ phần chẳng giúp ích gì đâu.
- Nhưng ta đã lớn tuổi, không thể đấu lại lão già chết tiệt ấy.
- Thì con và anh hai sẽ bảo vệ Ngọc Bảo bằng mọi giá. Pama nghĩ một mình con không thể sao? Một tay con gầy dựng Vương Hải không cần một đồng vốn, một tay con lo cho tập đoàn D.E.A.T.H với quyền hành chỉ sau Chủ tịch, một mình con tự có thể tham gia vào ngành giải trí mà không cần ai lăng-xê hay quảng cáo. Như thể chưa đủ để con khẳng định mình là ai sao? – Vi lớn tiếng.
- Con à… - Bà Trương khẩn khoản.
- Con không cần biết lý do gì nữa. Con nhất quyết không cưới. Có cản cũng vậy thôi. Còn mấy người, tránh ra! – Nhỏ kiên định.
- Chặn nó lại! – Ông Trương gắt.
- Được. Tuỳ ý pa thôi, xem họ làm gì được con. – Vi ngoan cố.
Nhỏ quay lưng tiến ra cửa, nơi có hàng rào vệ sĩ dày đặc. Một cú đấm đầy uy lực vào một một người, môt cú đá với lực không nhẹ vào ngực một người khác, một cú lên gối quá xuất sắc vào một người khác nữa. Bảo Vi không khinh nể bất cứ một ai, ra tay thẳng thừng.
Vệ sĩ cấp cao sao? Nực cười thật. Nếu như họ có thể cản được Vi thì nhỏ đã không còn là Nam ma nữ rồi. Không vượt qua được một h...àng rào vệ sĩ trên 200 người thì làm sao có thể thực hiện một phi vụ ám sát thành công? Nhiêu đây thật chẳng bõ.
- Trương Ngọc Bảo Vi…đủ rồi. Đụng tay đụng chân nhiều quá đấy. – Giọng nói lạnh nhạt đầy uy quyền phát ra từ bên ngoài làm nhỏ phải dừng tay.
Từ bên ngoài, nó tiến thẳng vào rất nhẹ nhàng. Tất cả vệ sĩ trong nhà đều kính cẩn dạt sang hai bên cúi chào. Vào tới bên trong, nó lễ phép cúi chào người lớn. Bà Trương gật đầu nhìn nó, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía con gái.
- Ở đây làm gì? – Vi liếc nó.
- Để cản mày trước khi mày giết người. Vận động thế là đủ, dừng tay lại được rồi. – Nó cười.
- … - Vi không nói, chỉ nhìn đi hướng khác. Nhỏ biết chứ, đang tức giận mà đánh nhau thì nhỏ đánh càng ngày càng mạnh tay. Thậm chí còn có thể giết người bằng tay không.
- Pama…đừng bắt ép Vi nữa. Tính nó, pama cũng hiểu. Nói là làm, tuyệt đối không làm khác. Cứ tiếp tục như vậy chỉ làm cho gia đình có mâu thuẫn mà thôi. – Nó lễ phép nói.
- Không. Ta sẽ bắt nó kết hôn bằng được. Trừ khi nó có thể dẫn người yêu nó về đây ngay lúc này. – Ông Trương quả quyết. Câu nói ấy khiến Vi chợt giật mình, quay người là nhìn pa mình.
- À…ra thế. – Nó cười cười. Hoá ra chỉ là một màn kịch đóng quá đạt. Muốn Vi dắt người yêu về ra mắt sao không nói sớm? Cứ phải làm thế này sao?
- Nếu nó không có người yêu dắt về thì đừng hòng ta huỷ hôn.
- Con… - Vi đang tính lên tiếng thì nó lại nói:
- Pama không cần chờ đâu ạ! Cậu ấy sắp tới rồi. – Nó cười.
- Sao? – Vi tròn mắt nhìn nó.
- Làm sao con biết? – Bà Trương nhìn nó hỏi.
- Con tin…cậu ta không thể nào để Vi kết hôn được. – Nó nhếch môi. Ngay sau đó là một tiếng gọi từ ngoại vọng vào:
- Bảo Vi!
Từ bên ngoài, một tên con trai mặc áo sơ-mi trắng, quần jeans bạc màu hấp tấp chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Là Khánh.
Khánh chạy ào tới, ôm lấy Vi mà không cần để ý đến những ai có mặt ở đây.
- May quá! Tìm thấy em rồi. – Khánh thở hổn hển, gương mặt vơi đi phần nào lo lắng.
- Khánh…anh…sao anh ở đây? – Vi đẩy Khánh ra, giọng run run.
- Anh sợ em phải kết hôn. – Khánh cười dịu dàng.
- Ngốc! – Vi nói, mắt đỏ hoe, ngấn nước, tay ân cần quệt đi từng giọt mồ hôi trên trán Khánh. Cái nét lạnh lùng, ương bướng, ngang ngạnh lúc nãy không còn mà thay vào đó là cái gì đó rất mềm yếu, dịu dàng chứa đầy quan tâm.
- Không sao, đừng lo. – Khánh cười trấn an, sau đó lôi nhỏ ra sau mình như kiểu che chở, lấy hết dũng khí tiến tới trước mặt pama Vi.
Dừng chân ở một khoảng cách vừa phải, Khánh lễ phép:
- Chào hai bác.
- Chào cậu. Cậu là… - Bà Trương nhìn Khánh bằng ánh mắt dò xét.
- Là bạn trai của Vi ạ. – Khánh thẳng thắn nói mà không biết rằng, câu nói ấy khiến một người đứng đằng sau tấm lưng vững chãi ấy phải rớt nước mắt vì cảm động.
- Cậu tên gì? – Ông Trương nhìn người con trai trước mặt, thầm đánh giá.
- Dạ…cháu tên Nguyễn H...oàng Anh Khánh.
- Khánh? – Bà Trương khẽ cau mày. Không phải chứ?
- Vâng. – Khánh gật đầu.
- Cậu thật sự là bạn trai con Bảo Vi? Cậu có biết là cuộc hôn nhân này rất quan trọng không? Khoảng tiền mà tập đoàn Ngọc Bảo có thể nhận nếu đồng ý tác hợp cho con bé và Vương Hoàng là rất lớn. Cậu nghĩ mình đền bù nổi? – Bà Trương lấn lướt.
- Vậy từng ấy tiền để đổi lấy hạnh phúc của Vi, bác thấy có đáng không? – Khánh nói, giọng như cười.
- Cậu…
- Hạnh phúc của Vi đáng giá hơn đồng tiền nhiều. Cháu nghĩ lẽ ra điều này hai bác phải hiểu chứ?
- … - Ông bà Trương nhìn nhau, không trả lời.
- Nếu bác muốn tiền thì được thôi. Cháu cũng có thể cho bác. 10% cổ phần của Hoàng Anh đã đủ? Cháu nghĩ là nó đã hơn 35% cố phần của Triệu Vương rồi đấy ạ. – Khánh cứng rắn nói. Thật sự nếu đem tiền nhà Khánh so với tiền nhà Vương Hoàng thì chẳng khác nào so voi với kiến cả. Gía trị cổ phần của Hoàng Anh gấp 8 lần Triệu Vương!
- 10%? Cậu lấy đâu ra số tiền ấy? Sao cậu lại có cổ phần của Hoàng Anh? Cuối cùng thì cậu là ai? – Bà Trương giật mình, ngồi “phịch” xuống ghế.
- Nếu bác xem Triệu Vương Hoàng là công tử tập đoàn đoàn Triệu Vương, thì bác cũng có thể xem cháu cậu chủ của tập đoàn Hoàng Anh. Cháu nói thế, chắc bác hiểu? Vì vậy, đừng đem Vi ra làm món hàng cho Ngọc Bảo nữa. Dù hai bác làm thể nào, cháu cũng không để yên đâu! – Khánh gằn giọng. Cu6 nói như kiềm nén sự tức giận của mình.
- Anh… - Vi kéo tay áo Khánh.
- Đi! – Khánh không trả lời nhỏ, chỉ quay lưng rồi kéo Vi theo.
Toán vệ sĩ to con bỗng dưng dạt sang hai bên, nhường đường cho cả hai đi thẳng ra khỏi cổng. Nó đứng trong nhà, nhìn thẳng ra ngoài, môi không khỏi nhếch lên đầy thích thú. Không ngờ Khánh đến bước đường cùng chỉ còn cách lấy Hoàng Anh ra đe Ngọc Bảo? Xem ra anh chàng này cũng chẳng nhiều mưu lắm kế nhỉ?
- Pama…con về nhé! – Nó quay lại cười với ông bà Trương.
- Con lường trước mọi chuyện sẽ thế này? – Bà Trương lườm nó.
- Hì…cũng không hẳn ạ. Con không nghĩ cậu ta lại dùng Hoàng Anh uy hiếp Ngọc Bảo. Xem ra IQ cao của cậu ta chỉ để chưng chứ không thể dùng để suy nghĩ. – Nó lắc nhẹ đầu.
- Con đấy nhá, Tiểu An. – Ông Trương thở hắt ra.
- Thôi mà papa. Con biết ý định của mọi người mà. Như vậy chẳng phài là đã mãn nguyện, đúng dụng ý của cả hai rồi sao? Đừng làm khó họ nữa. – Nó cười.
- Việc đó để sau hẵng nó tiếp. Ta mệt rồi. Con về đi. – Ông Trương nhăn nhó.
- Vâng, thưa pama, hai bác cháu về. – Nó cúi đầu chào mọi người.
- Ừ… - Ông bà Triệu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Nó quay người, bước đi với một dáng vẻ rất thoải mái. Khi đi đến cổng, nó ngoảnh đầu, nói to để những người trog nhà nghe thấy:
- Pama nhớ đấy! Tha cho họ đi! Để cho Bảo Vi có những giây phút hạnh phúc mà nó mong muốn trước khi mọi chuyện đến! – Nó hét xong thì ung dung bước ra ngoài, lên lên xe, phóng thẳng về biệt thự.
Khánh mở cửa xe, đẩy Vi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới vòng sang bên kia để bước vào xe. Khởi động máy, Khánh cho xe đi với vận tốc choáng ngợp. Cữ ngở rằng ai kia ngồi kế anh chàng sẽ bắt Khánh chạy chậm lại nhưng không. Nhỏ vẫn cứ ung dung ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều này khiến lửa giận trong Khánh lại ngùn ngụt.
“Kíttt…”
Tiếng thắng xe gấp làm ặt đường t...oé cả lửa. Vi mất đà xô người ra phía trước. Cũng may, nhờ phản xạ nhanh nên nhỏ đưa hai tay lên trước chống lại, không kéo là đi tong gương mặt đẹp tuyệt vời rồi. Đây có thể nói là sau vài lần ngồi xe với nó cũng có kinh nghiệm.
- Anh làm gì vậy? – Vi cau có quay sang nhìn Khánh.
- Anh chạy vượt tốc độ như thế, em không sợ?
- Anh nghĩ sao? – Vi nhếch môi.
- Những cô gái khác thì đã sợ đến hét lên, nhào vào ôm chặt cứng anh. – Khánh hậm hực.
- Xin lỗi nhé! Em không phải cái lũ tầm thường ấy. Càng không phải là một cô gái bình thường. Em là Ellie Angel! Đua xe em còn dám thì một chút tốc độ mà đã sợ sao? – Vi cười khẩy.
- Em…
- Sao nào? Có gì với em à? – Vi nghiêng đầu hỏi.
- Em còn hỏi? – Khánh cắn mạnh môi.
- Em làm gì để anh giận tới mức đó à? – Vi nói, cười như không cười.
- Em…em dám nói không? Tại sao lại tự ý trốn khỏi biệt thự để đến đó?
- Pama gọi. – Vi trả lời cộc lốc.
- Thế pama gọi là em nhất quyết phải tới à? – Khánh cãi lại.
- Chứ chẳng lẽ không?
- Em…thật hết chịu nổi mà! – Khánh vò đầu.
- Kệ anh. – Vi khoanh tay, dỗi.
- Này…giận à? – Khánh sấn lại gần, hỏi.
- Thèm à? – Vi lườm.
- Thôi mà…tại lúc đó anh hơi mất bình tĩnh một chút. Đừng có giận nhé! – Khánh mè nheo.
- Đã bảo là không rồi mà! – Vi gắt.
- Vậy thái độ em thế này là sao? – Khánh cau mày, hai tay túm chặt tay nhỏ, dồn nhỏ vào cửa xe khi hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
- Anh…làm…làm gì đấy? Bỏ ra! – Vi ngượng chín mặt, giọng nói lắp bắp, hơi thở có chút không đều.
- Biểu cảm của em thế này là sao đây? Tính khiêu khích anh à? Nói cho em biết, khả năng kiềm chế của anh thấp lắm đấy. – Khánh cười đểu.
- Anh! – Vi trừng mắt, gương mặt vẫn còn ửng hồng rất đẹp, hơi thở ngày càng loạn. Tay nhỏ cố vùng ra nhưng không được vì lực của Khánh quá mạnh, hai chân thì bị Khánh ngồi lên đến mức tê muốn không còn cảm giác.
- Yên nào! – Khánh kiềm tay chân Vi lại, tay còn lại miết nhẹ lên môi nhỏ.
- A…anh… - Vi thở càng lúc càng khó. Phần vì bị tên này ép quá mức, phần vì trong người bắt đầu nóng lên.
Đặt môi mình lên môi nhỏ, Khánh nhắm mắt lại và bắt đầu tận hưởng mặc cho ai kia vùng vẫy không chịu hợp tác. Hàm răng Vi cắn chặt, cố không để Khánh đạt được những gì Khánh muốn nhưng…dường như mọi thứ không dễ dàng như những gì lý trí muốn nhỏ làm.
Bàn tay ấm áp đang đặt trên gương mặt nhỏ bỗng từ từ lướt qua vành tai, rồi xuống cổ, men theo cánh tay đi xuống chiếc eo thon. Có cái thì... đó thật khác lạ! Người Vi khẽ run lên vì không quen với cảm giác này nhưng hình như, đó lại là cơ hội cho cái tên lợi dụng kia. Trong một giây mất cảnh giác, Vi đã để Khánh làm những gì hắn ta muốn: dùng lưỡi tách hàm răng nhỏ ra rồi tiến vào trong.
- Ưm… - Vi thở mạnh ra. Hởi thờ càng ngày càng loạn, không thể kiểm soát. Có vẻ như con tim đang cháy kia thắng lý trí rồi thì phải? Những hình thức phản kháng, chống cự dường như không còn mà thay vào đó là sự xuôi theo dần dần của nhỏ.
Tay Khánh buông tay nhỏ ra, đưa lên mân mê cái ót cao với vùng da trắng mịn màng. Hai tay nhỏ cũng vòng sang cổ hắn ta mà đáp trả. Hơi thở cả hai ngày càng gấp! Hô hấp dường như quá khó khăn.
Môi Khánh từ từ lần xuống cái cổ trắng, Vi thở một cách khó khăn, ánh mắt có chút gì đó hơi mơ màng. Một chiếc khuy áo sơ-mi của Vi bị tháo ra, tiếp theo là cái thứ hai. Đến khi cái khuy thứ ba vừa bung ra, để lộ rõ từng đường cong trên người nhỏ cùng bộ đồ nội y màu đen thì, dường như lý trí quay trở lại với Vi. Nhỏ dùng hai tay đẩy Khánh ra, gương mặt vẫn còn ửng hồng và nhịp thở có chút gấp gáp.
- Dừng…dừng lại… - Vi vừa thở, vừa nói.
- … - Khánh cũng đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, có điều, mắt không thể rời khỏi người nhỏ. (Tên này biến thái!)
- Anh nhìn cái gì thế? Đồ biến thái, lợi dụng! – Vi căn răng, mắng.
- Anh…xin lỗi… - Khánh ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác.
- Lần sau đừng có hòng mà chạm vào người em nữa. Lần này may mà em dừng kịp chứ không… - Vi lườm nguýt.
- Thì có sao đâu nào? Có gì chịu hậu quả cho em thôi. – Khánh nhún vai.
- Anh điên à? Anh mới 18, còn em thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên đấy nhé! Đừng có ăn nói bậy bạ. – Vi trừng mắt.
- Thì sao nào? Ai dám nói em? Bây giờ cho dù anh với em chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần một lời nói của người lớn thì ai dám cãi? Thế lực của Ngọc Bảo và Hoàng Anh lớn đến mức nào em còn không rõ à?
- Nhưng bây giờ vẫn chưa được. Ít nhất đến năm 18 tuổi thì chúng ta không thể làm thế.
- Tại sao?
- Thứ nhất, em vẫn chưa hạ được Ngô Ngọc. Thứ hai, em vẫn còn trên cương vị là Nam ma nữ. Mặc dù bây giờ chưa bị lộ thân phận nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có. Em không muốn liên luỵ nhiều tới anh. Vả lại nếu lỡ như…em có thai thì sẽ rất phiền phức. Em không muốn sẽ đem lại nguy hiểm cho nó. – Vi cố gắng giải thích.
- …Được…tuỳ vào em cả thôi. – Khánh cười hiền, xoa đầu nhỏ.
- Ưm…trước mắt cứ như thế. Ít nhất sẽ mất hai năm, hoặc có lẽ còn hơn thế nữa.
- Anh chờ được…yên tâm đi em.
- Vâng.
- Vậy giờ chúng ta đi đâu? – Khánh hỏi.
- Về nhà đi anh. Em có hơi mệt. – Vi cười, tay khuy lại ba cái nút áo sơ-mi của mình.
- Được thôi! Chiều ý em. – Khánh nháy mắt, nhấn ga để chiếc xe phóng đi.
11g đêm, bar Rock
Một cô gái gồi ngay quầy bar, cứ liên tục tu ừng ực chai whisky một cách vô tội vạ. Dường như có một nỗi buồn nào có mà cô gái muốn nhờ rượu gột rửa bớt đi.
Một tên con trai nhẹ nhàng bước tới khều vai cô gái. Cô gái đó vung tay làm chai rượu đặt trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan. Chất lỏng màu vàng sẫm cứ từ từ lan rộng ra, nhem nhuốc hết cả sàn gạch lạnh ngắt.
- Hức…gọi... tao…làm gì…hức… - Cô gái say khướt, vừa nói vừa nấc lên vì say, mắt mơ màng.
- Anh chàng ngồi đằng kia nhờ tôi gọi cô. – Tên con trai trả lời ta chỉ về phía bàn vip ở góc bar. Ở đó có một chàng trai đang ngồi nhâm rượu.
- À…cảm ơn…hức…anh cũng đẹp trai đấy…tối nay…đi với em đi... hức… - Cô gái kéo áo tên đó lại gần, hai gương mặt áp sát vào nhau.
- Xin lỗi…tôi…tôi không thể… - Anh chàng liên tục từ chối.
- Sao lại…hức…không? Đi với em đi…hức…mà…nha! – Cô gái vẫn tiếp tục, kéo hắn lại, đặt lên môi một nụ hôn.
- Ưm… - Chàng trai cố gắng đẩy cô gái ra, kiên quyết không chịu hợp tác.
Đến lúc này, cô gái mới tức điên lên. Cô xô thẳng tên đó ra khỏi người, mắt trừng trừng nhìn cậu đầy tức giận. Đôi môi cắn chặt muốn bật cả máu. Cô gái rít lên từng tiếng:
- Không được thì cút! Đừng tưởng tao muốn thế! Nhạt nhẽo. Chăng có tí vị nào cả. Biến khuất mắt tao. Ngay! – Cô gái tức giận, ngay sau đó là chàng trai co giò chẳng thẳng không dám ngoảnh đầu lại.
Tụt xuống khỏi chiếc ghế cao, cô gái đá một phát khiến cái ghế ngã chỏng gọng. Lửa bốc lên ngùn ngụt trên đầu rồi đây này. Không có chỗ trút nên chỉ biết ra tay với cái ghế thôi chứ sao? Thậm chí bây giờ có tên nào có nhã hứng đi gặp Diêm Vương sớm, cô cũng vui lòng cấp passport cho trên đó đi dài hạn. Uống trà đàm đạo với Diêm Vương là một thú vui của những tên ngu ngốc cơ mà? Cô cũng chẳng đành lòng để bọn chúng không toại nguyện.
Sống ở cái xã hội ngoài vòng pháp luật này, muốn sống là phải tàn nhẫn, mà tàn nhẫn là phải thẳng tay dù có phải giết người. Kẻ đó không chết thì sớm muộn cũng tới phiên bản thân mà thôi, ra tay trước vẫn hơn. Vì vậy, nơi đây không tồn tại cái thứ gọi là pháp luật. Mà không tồn tại cái thứ ấy thì đương nhiên là sẽ phải có chết choc. Không những thế mà còn rất thường xuyên.
Bước đi từng bước xiêu vẹo tới chỗ tên con trai ngồi ở bàn vip, cô gái cười khẩy, giọng mỉa mai:
- Không biết…Triệu thiếu gia có nhã hứng gì mà lại gọi tôi tới đây? Tôi nhớ là ngài đã có vợ chưa cưới rồi kia mà? Bảo Vi mà thấy ngài tới đây dây dưa với tôi thì không hay đâu.
- Hôn tên đó thích chứ? – Hoàng hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan đến chủ đề làm cô gái ngớ người.
- Hả?
...- Chẳng phải em cưỡng hôn tên đó sao?
- Anh có cần quan tâm không? Dù sao thì anh bây giờ cũng đã có vợ chưa cưới rồi. Lại là tiểu thư tập đoàn Ngọc Bảo thì chuyện chúng ta nên chấm dứt đi là vừa. Tôi không muốn dây dưa để làm khổ cả hai. – Cô gái ngoảnh mặt đi.
- Thuỵ Dương… - Hoàng kéo tay cô gái vào lòng.
- Gì nữa? Buông tôi ra! – Thuỵ Dương giẳng tay Hoàng.
- Im…nghe anh giải thích một chút không được sao? – Hoàng gắt.
- Còn gì để nói? Sao trước đó anh không nói với em chuyện anh đính hôn? Anh để em cứ y như là con rối vậy mà coi được à? Cuối cùng thì anh nói đi. Anh xem em là cái gì? Có phải bạn gái anh không mà sao chuyện gì anh cũng không nói cho em biết? – Dương hét, khóc.
- Anh không muốn em lo…
- Anh điên à? Anh không muốn em lo mà chỉ muốn em tức chết như thế này thôi chứ gì? Nếu thế thì vừa lòng anh chưa?
- Dương…ý anh không phải thế. Chỉ là nếu nói thì làm được gì chứ? Anh cũng chẳng thể đưa em về ra mắt pama anh được. – Hoang cố gắng giải thích.
- Tại sao lại không thể? Anh chưa thử thì làm sao biết là không thể? – Thuỵ Dương cắn răng.
- Anh biết. Tính pama anh quá rõ. Họ chỉ tuyệt đối đồng ý nếu như gia đình em và anh môn đăng hộ đối mà thôi. Đăng này…nếu họ biết em làm việc tại bar thì…anh tin chắc dù thế nào họ cũng ngăn cản tới cùng. Có khi còn làm khó em.
- Ha…hoá ra chỉ là do cái mác em là gái PR chứ gì? Xin lỗi anh nhé. PR thì nó cũng có cái giá của nó. Không phải PR cũng như ai nghĩ. Ai cũng cho rằng đó là những kẻ đáng khinh, thuộc tầng lớp tận cùng nơi đáy của xã hội mà có ai chịu hiểu, họ có muốn vậy? Anh thật sự nghĩ em là PR? Em làm việc trong bar…không có nghĩ em là PR! Đừng có đánh giá em qua việc nơi em làm việc. – Thuỵ Dương cười khan, nén nước mắt qua từng lời giận dữ.
- Anh không…
- Thôi đủ rồi! Em không ngờ pama anh lại thế. Trọng tiền bạc hơn hạnh phúc con trai mình thì không còn gì để nói nữa. Sao cái xã hội này, ai ai cũng thích chạy theo những thứ phù du không vĩnh viễn mà lại để lạc mất những gì là mãi mãi ở cạnh bên mình nhỉ?
- Thuỵ Dương à…đừng như thế. Rồi sẽ có cách. Anh sẽ cố thuyết phục pama từ từ. Nếu không được thì anh sẽ bỏ trốn cùng em. Anh nhất quyết không kết hôn nếu vợ anh không phải là Trương Ngọc Thuỵ Dương.
- Anh có phải trẻ con không? Anh chắc anh bỏ trốn được chứ? Anh nghĩ pama anh là ai mà không có khả năng lần ra được nơi anh đang sống, nơi anh làm việc và người đang ở cùng anh?
- Em… - Hoàng cứng họng. Qủa thật, những điều đó đối với pama anh thì quá dễ.
Thuỵ Dương cũng chẳng nói gì nữa, chỉ ngã người ra sau ghế rồi nhắm mắt lại. Thở dài…
Phòng Vip1
Bốn cô gái đang ngồi đùa giỡn, nhâm nhi rượu trong căn phòng sáng ánh đèn vàng. Sau khi gặp lại mẹ, Trang và Thảo Anh dọn sang nhà bà ở vài hôm để tâm tình. Cũng lâu lắm rồi không được gặp nhau nên ba mẹ con họ có quá nhiều chuyện để tâm sự. Đáng nói nhất là cô em Thảo My rất thích hai chị. Cũng như là hai người chị cũng rất thương cô em gái của mình. Lúc trốn tới bar để gặ...p nó và Vi, cả hai đã tính dắt Tiểu My theo nhưng lại sực nhớ là cô bé chỉ mới 12 tuổi thôi. Thế là đành ngậm ngùi mà chia tay nhau tại nhà.
- Này…ra ngoài đi. Tao muốn vận động chút. Lâu rồi không lên sàn. – Vi cười lém lỉnh.
- Thôi đi chị…tính đốt con mắt người nhìn à? Ăn mặc đã mát thì thôi chứ. Còn đứng cạnh cái cột thì thằng cha sói già nào chịu nổi? – Nó cười khẩy.
- Hơ…thì thích thế. Lâu ngày mới thoát khỏi tầm ngắm của lão Khánh, phải phóng cho đã chứ. Hắn ta đi theo, tao có cho tiền cũng chẳng dám. Lão ta không chỉ cấm không cho tao đi chơi mà có khi còn giết hết cái lũ hám gái ấy đấy chứ. – Vi trề môi.
- Ai bảo ăn chơi cho lắm vào. – Thảo Anh hất mặt.
- Ơ…cái con này? – Vi tròn mắt nhìn con bản.
- Thôi nào…chị thấy thế cũng hay. Nhảy cũng là một phương phải xả stress tốt đấy. Thế đi, chúng ta ra ngoài, lên sàn khởi động một chút cho ấm người chứ ngồi đây uống rượu hoài cũng không tốt. – Trang lên tiếng.
- Tại chị tao nói thế nên tao mới đồng ý nhá. – Thảo Anh lườm Vi.
- Tao rủ mày à? Không cần miễn cưỡng thế đâu. Haha… - Vi cười khoái chí.
- Mày…
- Thôi. Ra không thì bảo một tiếng? Chạnh choẹ nhau suốt không chán à? – Nó thở dài.
Thảo Anh và Vi đứng dậy đi ra ngoài theo Trang và nó. Tuy nhiên, vừa đi, hai cô gái vẫn cứ tiếp tục võ mồm luân phiên làm nó ong cả đầu. Thật là mệt óc!
Tiếng nhạc xập xình sôi động làm “máu nghệ sĩ” của cả bốn nổi lên. Những điệu nhảy uyển chuyển làm không biết bao nhiêu tên thèm thuồng chảy nhỏ dãi. Đặc biệt là Vi. Với thân hình chuẩn, gương mặt xinh đẹp chết người, bộ quần áo bó sát đã giúp Vi đốt cháy rất nhiều tên dại gái. Thêm vào đó, những điệu múa của nhỏ đều dán chặt với cái cột bên cạnh. Đảm bảo không ít tên sói già đều có một... ước muốn: mình là cái cột. (Một lũ biến thái toàn tập =.=”)
Nó cầm điện thoại, đứng sang một bên mà không tham gia nhảy nhót, gọi điện cho ai đó:
“Alo…” – Người ở đầu dây bên kia cau có.
“Chỉ ở đâu thế Thuỵ Dương? Em tới bar mà không thấy chị.” – Nó hỏi.
“Đang ngồi uống rượu. Tìm có việc gì không? Chị đang mệt.” – Thuỵ Dương khó chịu.
“Thôi nhá…em làm như không biết chị bực bội chuyện gì sao? Đừng tưởng em ngốc. Chị qua mặt tất cả nhưng còn em thì hơi khó đấy.” – Nó cười cười.
“Hừ…thì sao? Đừng nhắc nữa.”
“Có cần cau có thế không? Bực bội đến thế cơ à?”
“Thì ai bảo anh ta không thèm nói với chị câu nào. Nếu anh ta chịu nói trước thì mọi chuyện có thành ra thế này không? Nếu anh ta chịu nói thì người ở buỗi lễ hôm đó đã không phải Vi mà là chị rồi.” – Thuỵ Dương gắt qua điện thoại.
“Em không phải nơi để chị trút giận đâu nhé. Cũng đâu trách anh ta được? Nếu ngay từ đầu chị nói chị là ai thì anh ta đâu phải sợ pama phản đối đến thế? Suy cho cùng vẫn chỉ là lo sợ pama làm khó chị thôi.” – Nó thở dài.
“Vậy em nghĩ xem nếu chị đứng trên cương vị là một tiểu thư nhà giàu nức đố đổ vách thì anh ta liệu sẽ đến với chị thật lòng sao? Chỉ là chị muốn anh ta yêu con người chị chứ không phải vì bản thân chị là ai.”
“Em hiểu…vậy sao khi xác nhận được tình cảm của anh ta, chị lại không nói thật? Em tin với người như chị thì chỉ cần một thời gian ngắn thôi cũng đủ hiểu tình cảm ấy là như thế nào rồi kia mà?”
“Tại…chị sợ…anh ấy sẽ cho rằng chị lừa dối anh ấy.” – Thuỵ Dương cắn môi.
“Tuỳ chị…nhanh nói với anh ấy hoặc Bảo Vi sẽ phải lên xe hoa về làm vợ anh ta. Mà em nói trước là Bảo Vi không hề muốn như thế, kể cả người yêu của nó. Một mình Bảo Vi phía sau lưng đầy quyền lực mà cộng thêm một tên thiếu gia của Hoàng Anh thì chị nghĩ thử xem, việc phá hoại Triệu Vương là quá dễ. Em tin chị không muốn đâu nhỉ?” – Nó nhếch môi.
“Người yêu Bảo Vi là thiếu gia tập đoàn Hoàng Anh?” – Thuỵ Dương hét.
“Vâng…hai đứa nó quấn lấy nhau lắm đấy. Vậy nhé…năm phút nữa em sang chỗ chị. Trốn chỗ nào thì trốn chứ ngồi một góc ở bar uống rượu thế là không hay đâu. Vả lại nên đem theo tên Hoàng ấy trốn đi.” – Nó cười to rồi cúp máy. Quái thật, dạo này nó cười nhiều thế nhỉ?
--------------------
Trương Ngọc Thuỵ Dương (20t): Là chị họ của Bảo Vi, đồng thời là cũng là chị họ của Minh. Là cô tiểu thư ngông cuồng thứ hai của gia tộc Trương đầy quyền lực trên thế giới. Là một cô nàng khá bướng bỉnh, cao ngạo và có tính tự lập cao. 17 tuổi đã sống cách ly với gia đình và hoàn toàn không nhận bất kì trợ cấp nào. Tiền mà cô nhóc này sử dụng hoàn toàn là từ việc làm quản lí cho bar Rock trực thuộc bang Killing và chức phó chủ tịch hội đồng quản trị KK. Có ngoại hình ổn (Vi thế nào thì hiểu nhan sắc chị ấy nhé! Dù gì cũng có chung huyết thống mà lại), IQ: 290/300, chiều cao: 1m70. Tuy nhiên, có một vấn đề là Vi và Thuỵ Dương không hợp nhau cho lắm vì cứ hễ thấy mặt là chành choẹ nhau dù không có ý gì xấu.
Vẫy tay gọi ba đứa kia rời sàn, nó đưa tay lên miệng che cái ngáp dài. Dạo này nó khá là thiếu ngủ. Cả tuần nay phải thức đêm để hoàn thành một số dự án cho tập đoàn chứng khoán KK (tập đoàn mà nó làm chủ tịch – cũng là trụ sở Bắc). Hôm qua vừa hoàn thành là tưởng có thể đi ngủ. Ai dè tên chết tiệt đó làm nó thức trắng cả đêm vì hành động của hắn ta. Bực thật!
- Sang chỗ Thuỵ Dương đi.... – Nó đề nghị.
- Làm chi? Tao không muốn gặp mặt bà già đó. – Vi nhăn nhó, mặt méo xệch.
- Lắm chuyện cái con này? Chị mày mà suốt ngày không thèm nhìn mặt, thế là thế nào? – Thảo Anh nhắn nhó tỏ vẻ không vừa ý.
- Nhưng tao không thích bà ta.
- Không thích hay tại hai người khoái choảng nhau suốt? Nói cho đúng vào nhé. Không phải không thích mà là tính cách không hợp thôi. – Nó chẹp miệng.
- Mệt cái lũ này, sao chả được? Nói chung là tao không-muốn-nhìn-thấy-mặt-bà-ta! – Vi nhấn mạnh từng chữ.
- Giờ sao? Muốn tự đi hay là tao khinh mày tới đó? Nên nhớ là nếu mày để tao khinh thì tao dám chắc là mày không yên đâu. – Nó đe doạ.
- Thôi thôi…tao có chân tao tự đi được. Để mày khinh tao mắc công dập cái mặt xinh đẹp hái ra tiền này của tao thì chết. – Vi xua tay, mồ hôi túa ra như suối.
- Tốt. Biết điều đấy! Vả lại tao tới đó cũng cũng muốn giúp mày thoát ra khỏi cái tên Vương Hoàng gì đó.
- Mày có cách? – Thảo Anh nghiêng đầu nhìn nó.
- Nếu có cách sao không nói ngay từ đâu? Để bây giờ mọi chuyện trở nên rắc rối thế này? – Trang thở dài.
- Chậc…thì thế mới vui. Em muốn xem quyết định của Vi và hành động của Khánh trong buổi lễ.
- Mày hay nhỉ? – Vi liếc xéo.
- Thế đấy…giờ có đi không nào? Để khách quý chờ lâu thì không hay đâu.
- Khách quý? Ai? – Thảo Anh ngu ngơ.
- Triệu Vương Hoàng. – Nó nhếch môi, bước đi trước.
- … - Vi giật thót mình, chớp chớp mắt nhìn nó.
Nó không nói gì, cũng chẳng giải thích mà chỉ cười cười cho qua. Xong thì xoay người về phía góc mà Thuỵ Dương đang ngồi cùng Vương Hoàng.
Cô nhóc đang ngồi, tay cầm chai rượu tu ừng ực vào miệng như đang uống nước. Chai này đã là chai thứ ba từ chiều đến giờ rồi. Nó nhìn thấy thì lầm bầm chửi rủa. Không lẽ Dương tính tự sát bằng cái cách ngộ độc rượu này sao? Qúa nhàm…
Đi tới trước mặt Dương, cô nhóc nhìn liếc qua nó, khẽ cười rồi uống tiếp. Nó khẽ cau mày. Lơ nó à? Dễ vậy sao? Ngay lập tức, nó chẳng nói chẳng rằng, thẳn...g tay cướp lấy chai rượu uống rất tự nhiên. Thuỵ Dương trừng mắt nhìn nó, rít lên:
- Làm cái gì đấy?
- Cảm ơn vì đã mời rượu. Có điều đừng uống vô tội vạ như thế, muốn tự sát thì cũng nên chọn cái cách nào thú vị hơn là chết vì rượu. – Nó nhếch mép, đặt chai rượu xuống lại bàn.
- Không cần dạy đời thế đâu! – Thuỵ Dương hậm hực.
- Cái bà này? Ăn nói thế đấy à? – Vi cau có.
- Thế giờ muốn gì nào? Đánh tay đôi? – Thuỵ Dương cũng sừng sổ lại.
- Ngon thì nhào vô! – Vi hất mặt.
- Đừng tưởng chị mày không dám! – Thuỵ Dương xắn tay áo, toan lao vào thật.
- Thôi thôi…Dương, bình tĩnh nào em. Còn cô, Bảo Vi, cô đến đây làm gì? – Hoàng can.
- Anh đến được còn tôi thì không à? Tôi đi đâu có cần anh quản? – Vi liếc.
- Ý tôi không phải thế. Nhưng tại sao lại đến chỗ tôi ngồi. Tìm tôi à? – Hoàng lắc đầu.
- Hừ…đến đây thì tôi mới thấy anh cũng thích vào bar ngồi uống rượu. Bên cạnh còn có một cô nàng xinh đẹp chứ? Anh nên nhớ anh đã có vợ chưa cưới. – Vi cười lạnh.
- Nhưng chẳng phải cô đã nói là sẽ không kết hôn? Thế thì tôi đi với ai, yêu ai đâu cần cô quan tâm?
- Tôi mà quan tâm á? Anh ảo tưởng à? Cho dù tôi có nói thế thì đấy vẫn mới chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi. Pama chưa có quyết định gì mà? Vả lại anh với tôi mới đính hôn hôm qua, hôm nay lỡ có người thấy anh đi với một cô gái lạ thì chẳng phải đi tong thanh danh của tôi à?
- Vậy thì cô yên tâm. Tôi không để liên luỵ tới cô đâu. – Hoàng phẩy tay.
- Ok. Cảm ơn vì anh đã nói thế. Mà cho tôi hỏi, anh và bà ta có quan hệ gì vậy? – Vi gật đầu hài lòng.
- Bà ta? Có ấy à? Là người yêu của tôi. – Hoàng nhíu mày.
- À…người yêu. Người yêu? Bà già này là người yêu anh thật sao? – Vi gật gù nhưng ngay sau đó thì sock nặng.
- Bà già gì cái con này? Chênh nhau chỉ 4 tuổi thì chưa thể gọi là bà già đâu. Đừng có chọc điên người khác! – Thuỵ Dương nghiến răng.
- Thích nói đấy. Làm gì được nào? – Vi khích tướng.
- Thôi! – Thảo Anh chạy ra can.
- Hai người cứ thích chành choẹ nhau nhỉ? – Trang lắc đầu.
- Tôi không nghĩ anh lại đến đây gặp bà già này đấy? Cô ta có gì hay mà anh quấn lấy nhỉ? Suốt ngày chỉ ở bar đập phá thôi. – Vi nhếch môi.
- Cô hơi quá đáng rồi đấy. Đừng tưởng mình giàu mà khinh người khác. Tuy cô ấy không được như mấy người nhưng người ta vẫn còn rất trong sáng. – Hoàng giận dữ bênh.
- Ý anh nhà nhà bà già này nghèo sao?
- Cô thôi ngay cái kiểu quá đáng ấy đi! – Hoàng gắt.
- Anh…
- Đủ chưa vậy? – Nó liếc nhìn hai người.
- Mày thấy anh ta quát tao không? – Vi nổi điên.
- Nhưng ai bảo cô ta khinh thường Thuỵ Dương. – Hoàng cũng biện hộ.
- Thuỵ Dương à…thấy người khác cai nhau vì mình vui chứ? – Nó nhìn bà chị họ của Vi, lắc đầu.
- Vậy nãy giờ em đứng có xem con nhỏ đấy chỉ trích chị vui không? – Dương lườm.
- Một chút… - Nó nhếch môi.
- Vậy thì đừng hỏi chị vui không. – Dương phẩy tay.
- Này…mọi người quen nhau à? – Hoàng tò mò.
- Phải…tụi này biết Thuỵ Dương trước cả anh. Đặc biệt là Bảo Vi với Thuỵ Dương có một mối quan hệ rất đặc biệt. – Trang gật đầu.
- Hai người… - Hoàng nhìn hai cô gái trước mặt.
- Đừng nhìn tôi. – Vi nhăn mặt.
- Em không có gì để nói đâu. – Dương nhún vai.
- Vậy đi…giờ về nhà Thuỵ Dương chôi nhé. Chắc anh chưa ghé qua bao giờ nhỉ? – Thảo Anh cười.
- Phải, cô ấy không cho tôi ghé qua.
- Ừm…vậy mọi người đi thôi. Chắc anh sẽ bất ngờ vì căn nhà của “cô gái nhà nghèo” của anh lắm đấy! – Vi cười khẩy.
- Im miệng đi. – Thuỵ Dương lườm.
- Hừ… - Vi hậm hực quay người ra bãi đỗ xe trước. Cả bọn đứng đó nhìn chỉ biết lắc đầu chịu thua chị em nhà này. Khắc tinh với nhau đến thế là cùng.
Ra đến bãi đỗ xe, bốn đứa tụi nó đi đến bên chiếc Lexus màu đen do Trang cầm lái. Hoàng nói với Dương:
- Em lên anh chở.
- Thôi khỏi. Em có xe mà. –Thuỵ Dương cười nhẹ. Trước giờ Hoàng cứ nghĩ là Thuỵ Dương không có xe nên đi đâu anh chàng cũng chở. Giờ cô nhóc nói là mình có xe khiến Hoàng cũng hơi bất ngờ.
Dương đi tới kế chiếc BMW màu đen đời mới, mở cửa. Điều này càng khiến Hoàng b...ất ngờ hơn. Không ngờ cô nhóc lại có khả năng tậu chiếc xe “khủng” thế này. Nó thấy thế thì ngạc nhiên hỏi:
- Xe cũ của chị đâu mà thay xe mới rồi?
- Con Audi màu trắng ấy à? Cho vào viện rồi. Ba hôm trước đua xe, hỏng nặng quá. – Thuỵ Dương Nhún vai.
- Chậc…mới dùng 2 tháng… - Nó tặc lưỡi đầy vẻ tiếc rẻ.
- Nếu em thích thì cứ dùng, chị đưa chìa khoá cho. Cũng chẳng hỏng hóc gì nặng. Chỉ bị bể hết đầu xe thôi.
- Chị chạy cái kiểu gì mà xe bể hết thế? – Thảo Anh nhìn Thuỵ Dương, không tin nổi.
- Uống rượu rồi đua xe. Tông thẳng vào cột điện. May mà chẳng sao…
- Cột điện? – Năm người còn lại củng hét.
- Ừ…cũng chẳng có gì to tát.
- Ừ…cũng phải… - Vi chẹp miệng đầy vẻ mỉa mai.
- Ý gì thế con kia? – Thuỵ Dương lại sừng cộ.
- Stop here! Rỗi nhỉ? Chạm mặt là chửi lộn, không chán à? – Nó càu nhàu.
- Hừ… - Vi hậm hực.
- Thôi, sang xe chị đi luôn cho tiện. Đi nhiều xe quá nhà chị không có chỗ chứa hết. – Thuỵ Dương rủ.
- Nhà chị mà không đủ chỗ để có mỗi ba chiếc xe sao? – Nó nhếch môi.
- Hết chỗ rồi. Gara nhà tôi mấy chị chứa đầy xe rồi, còn chỗ đâu mà chứa? Có cần tôi liệt kê ra không? Con An kia là 2 chiếc Audi 1 chiếc moto, con Vi 1 con mui trần 1 con Lexus thêm 1 con moto, Thảo Anh 1 chiếc BMW, Trang 1 chiếc Camry, 1 chiếc mui trần, 1 con moto. Đếm xem bao nhiêu rồi? 7 con oto thêm 3 con moto rồi đấy. Phải chừa chỗ để chị mày để xe nữa chứ? – Dương thở hắt ra, bực bội.
- Nhiều…nhiều vậy? – Hoàng hốt hoàng. Nhà Thuỵ Dương to đến mức chứa hết từng đó ư? Thật ra gia thế Thuỵ Dương là thế nào. Nghe kể đến đây là biết không tầm thường rồi.
- Ừ…tới nhà bà già ấy anh còn giật mình hơn nhiều. – Vi phẩy tay, leo xuống khỏi xe rồi mở cửa xe Dương leo lên như chết chủ.
- Thế nào? Đi được rồi chứ? – Trang hỏi.
- Xuất phát thôi. – Dương búng tay, khởi động xe.
Hoàng đảo mắt lại một lần nữa toàn bộ căn nhà hỏi:
Đây thật sự là nhà em?
Nếu anh không nghĩ thế thì cũng chẳng sao… - Thuỵ Dương vẫn nhắm mắt trả lời.
Cuối cùng thì em là ai. Chỉ làm như hiện tại thì không thể nào có đủ tiền để ở một nơi thế này. – Hoàng như vẫn chưa tin.
Hừ… - Dương khẽ cười nhưng cũng chẳng buồn mở mắt hay giải thích. Mệt mỏi quá đỗi!
Đúng là đần độn. Nếu ai mà cũng... yêu đến mức IQ giảm sút như anh thì chắc tiêu cái thế giới này quá. – Nó lắc đầu đầy cảm thán.
Khen hay chê tôi đấy?
Đến thằng ngu còn biết là tôi đang chê anh. Đúng thật là… - Nó thở dài.
Này…cô…
Con An nó nói đúng quá còn gì? Anh không nhận thấy cái gì à? – Thảo Anh chống cằm nhìn tên con trai trước mặt.
Cái gì là cái gì? – Hoàng thộn mặt.
Ôi trời ơi? Anh có biết tên họ của bà già đấy không? – Vi tức lồng lộn lên, tay chỉ vào mặt Thuỵ Dương.
Này con bé xấc xược kia! Không có phép tắc à? Ai cho chỉ vào mặt người khác như thế? – Thuỵ Dương gắt lên.
Tôi thích thế. Chị làm gì được tôi nào bà già? – Vi hất mặt lên cãi.
Nữa rồi đấy…! – Nó kéo dài giọng.
Hừ…
Tên họ thì liên quan gì tới ở đây? – Hoàng vẫn ngẩn tò te.
Trời ơi là trời…Ngu có chừng mực thôi chứ? Tôi không nghĩ là anh ngu đến mức này! Đọc thử xem tên bà già ấy là gì? – Vi tức nổ đom dóm.
Trương Ngọc Thuỵ Dương. Rồi sao?
Giờ thì đọc đến tên tôi xem.
Trương Ngọc Bảo Vi. – Hoàng vẫn đáp mà gương mặt vẫn tỏ vẻ không hiểu.
Không thấy giống gì à? – Trang đưa lên miệng nhấp một ngụm trà nóng mà cô giúp việc vừa bưng tới rồi hỏi, miệng khẽ cười.
Không! – Hoàng đáp ngon ơ, tỉnh lụi làm cả đám muốn sùi bọt mép.
Ôi trời ơi…ông sinh ra ai mà ngu thế này hở trời? – Thảo Anh hết cách, úp mặt vào hai lòng bàn tay.
Sợ thật… - Nó lắc đầu.
Không lẽ anh không thấy có cái gì giống nhau sao? – Vi bất lực nhìn Hoàng.
Giống cái gì? – Hoàng nghệch mặt.
Anh…! – Vi hết nói nổi.
Giống nhau cái họ Trương Ngọc. Anh làm em xấu hổ chết mất. Hoàng ơi là Hoàng… - Thuỵ Dương vò vò mái tóc, chán nản nói.
Ơ…thế thì sao? – Hoàng lại tiệp tục nói một câu làm cả đám suýt té ghế.
Anh có ngu thì cũng có chưng mực một chút đi nhé. Tôi điên lên với anh rồi đấy! – Vi bực tức ném luôn ly nước cam trên bàn xuống đất làm phát ra một tiếng kêu đinh tai. Và đương nhiên là chỗ nước ấy chễm chệ trên tấm thảm của nhà Thuỵ Dương rồi.
Cái con điên này? Làm cái gì thế? Đổ hết nước cam lên thảm rồi kìa! Ôi trời ơi là trời…tấm thảm da báo mới mua của con… - Thuỵ Dương tiếc rẻ, gắt.
Chị có cần làm ghê thế không? Thì mua tấm khác! – Vi cũng bực tức không kém, gắt lại.
Điên à? Tao mới mua cách đây 2 hôm. Với lại loại này đặc biệt, tao đã phải đặt trước cả năm mới có hàng đấy con quỷ ạ! Giờ thì mày khiến tao phải thay tấm mới rồi. Đúng là xui xẻo. – Thuỵ Dương rít lên từng tiếng, gườm gườm nhìn Vi.
Thì tôi đền. Chị có cần làm quá thế không bà già? – Vi bặm môi.
Con kia! Nói ài là bà già thế hả? – Thuỵ Dương đứng phắt dậy.
Thì chị chứ ai? Thích hỏi thừa nhỉ? – Vi cũng không kém cạnh.
Thôi…dừng lại… - Thảo Anh đứng lên can, ấn hai người ngồi trở lại xuống ghế.
Nói vậy là hai người có quan hệ gì với nhau à? – Hoàng lúc này mới chợt tỉnh ra.
Cuối cùng cũng khôn ra rồi đấy nhỉ? Vâng…là chị em họ! – Nó nói mỉa, cười khẩy.
Nói cách khác, Thuỵ Dương là con cháu nhà họ Trương, là đại tiểu thư của gia tộc họ Trương còn Bảo Vi là Nhị tiểu thư. – Trang đặt tách trà nóng xuống, từ tốn nói.
Em… - Hoàng quay ngoắt qua nhìn Dương, mắt mở to.
Đừng nhìn em như thế. Anh chưa hiểu gì về em đâu. Kể cả việc em làm ở bar là gì. – Dương thở dài.
Vậy cuối cùng em làm gì?
Không phải PR mà là quản lý của Rock. – Dương chẹp miệng.
… - Hoàng không trả lời.
Cái cơ ngơi này là một tháng tiền lương phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn KK của Thuỵ Dương đó. – Nó lại tiếp, miệng nhếch lên.
Em…em làm phó chủ tịch hội đồng quản trị KK? – Hoàng trợn ngược mắt.
… - Thuỵ Dương không trả lời, thay vào đó là một cái nhún vai như kiểu: “Như những gì anh vừa nghe!” của cô nhóc.
Em…quá nhiều bí mật… - Hoàng nhìn Dương bằng một ánh mắt pha lẫn nhiều suy nghĩ.
Còn nhiều lắm! Đó mới chỉ là một ít những thứ bé nhỏ thôi. – Thuỵ Dương chẹp miệng.
Bé nhỏ? – Hoàng nhìn cô bạn gái cứ như thể sinh vật lạ. Từng ấy thứ mà còn kêu là nhỏ?
Tụi này còn nhiều thứ mà kể cả gia đình còn không biết chứ đừng nói chi tới anh việc anh hiểu hết được Thuỵ Dương. – Thảo Anh vừa nói vừa ngáp dài.
Phía sau Thuỵ Dương còn nhiều thứ kinh khủng hơn nhiều. Mới có nhiêu đó mà đã bất ngờ đến vậy thì tốt nhất anh đừng biết thêm bất cứthứ gì, kẻo lên tăng song thì tụi này chẳng đền nổi đâu.
… - Hoàng nhíu mày. Còn chuyện gì nữa sao?
Chuông điện thoại Trang đổ liên tục, cô xin phép rồi ngay lập tức chạy ra ngoài nghe. Nó nhìn theo, có chuyện gì gấp vậy sao? Đến mức khi vừa nhìn vào màn hình đã vội vã chạy đi ngay?
“Alo…cháu nghe!” – Trang cắn nhẹ môi.
“Cô chủ…có chuyện rồi…” – Một người đàn ông giọng vội vã.
“Bình tĩnh bác Jim (Quản gia nhà nó, được pa nó cử sang để giúp Trang điều hành chi nhánh của KWT ở Việt Nam). Có chuyện gì thế ạ?” – Trang trấn an bác quản gia.
“Tháng vừa rồi tại chi nhánh vẫn tiếp tục bị hụt tiền. Lần này vẫn bị ăn xén mất một khoảng chứng tỏ người gian lận trong công ty...không phải vị tổng giám đốc trước đây. Bây giờ phải làm sao đây tiểu thư?” – Giọng bác Jim gấp rút.
“Nội trong đêm nay, bác phải cho người lắp đặt một hệ thống camera không sót một kẽ hở nào trong công ty cho cháu. Nhất định là chỉ giao việc cho những người đáng tin tưởng mà thôi. Những camera đó lắp ẩn để không ai phát hiện, tiện cho việc theo dõi hành tung từng người. Bây giờ chúng ta ẫn chưa có thể xác định được ai là nghi can trong vụ này nên không chừa một ai hết!”
“Vâng…cô chủ…”
“À…mà số tiền bị ăn xén bớt là bao nhiêu? Vẫn mấy trăm triệu?”
“Không…lần này bị xén tới 300 tỉ. Món tiền khồng lồ như thế nên tôi mới phải gọi báo ngay cho tiểu thư đấy ạ!” – Jim sầu não.
“Bác nói…300 tỉ? Lão già Ngô Thái Minh dám cho thuộc hạ ăn tới 300 tỉ của công ty ta? Đây chẳng phải là lời thách thức sao?” – Trang tức giận.
“Có lẽ…lão ta muốn nói rằng KWT chẳng là gì so với lão cả.”
“Ông già đó giỡn mặt với chúng ta sao? Ông ta nghĩ mình là ai cơ chứ?” – Trang rít lên từng tiếng.
“Thưa tiểu thư, ngài chủ tịch đã biết việc này và hiện tại đang rất rối trí để tìm hướng giải quyết. Cô chủ có cách gì không?” – Jim hỏi.
“Trước mắt cứ thế cho cháu. Nhờ bác cho người đặt 8 vé máy bay về nước ngay đêm nay, chuyến 1g sáng. Ngày mai triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, cháu sẽ chính thức ra mắt với chức vụ tân tổng giám đốc. Phiền bác sắp xếp lúc 2g chiều. Cháu đã tính không lộ mặt nhưng bây giờ, lão già đó đó muốn thách thức thì cháu sẽ đấu với ông ta, xem ai thắng ai mà đắc ý đến thế.” – Trang nói với giọng kiên quyết đầy phẫn nộ.
“Vâng…tôi biết rồi.”
“Thế nhé bác. Hẹn ngày mai gặp, cháu cúp đây.” – Trang nói rồi cúp máy ngay không nghe nữa.
Kẻ thù đã hành động thì không dại gì mà phe ta ngồi yên chịu thiệt thòi. Muốn đấu tay đôi sao? Chấp. Muốn so về thủ đoạn sao? Chấp. Muốn xem ai thông mình hơn à? Để rồi xem!
Trang cầm điện thoại bước vào sảnh, nơi cả bọn đang ngồi. Bây giờ đã là 12g hơn rồi. 1g là cả bọn phải lên máy bay để kịp về nước trước khi cuộc họp hội đồng quản trị bắt đầu. Chắc có lẽ là từ đây phải đi thẳng ra sân bay mà không cần thể về biệt thự thu xếp đồ đạc quá.
Ai thế chị? – Thảo Anh ngước lên nhìn.
Bác Jim. Trong nước xảy ra việc rồi. Chúng ta phải về ngay. – Trang không nói...nhiều.
Việc gì? – Nó nhìn Trang.
Công ty gặp trục trặc. Lần này chị phải đích thân ra mặt ở chi nhánh KWT để giải quyết. Mấy đứa nhanh lên, 1g là máy bay cất cánh rồi. Chúng ta sẽ đi thẳng ra đó, không có thời gian về nhà lấy đồ đâu.
Vậy còn bốn người kia? – Vi thắc mắc.
Em gọi về nhà thông báo cho họ ra sân bay ngay lập tức cho chị. Bảo họ không cần xách theo cái gì hết. Chờ họ xếp xong hành lí chắc máy bay bay về tới nơi rồi. Nhanh! Thuỵ Dương, đưa em chìa khoá xe.
Chiếc nào? – Thuỵ Dương đứng dậy.
BMW của Thảo Anh. –Trang trả lời.
Đây…đi cẩn thận. Về đến nơi gọi cho chị hay một tiếng. Vài tháng nữa chị cũng về nước. – Thuỵ Dương thảy chùm chìa khoá cho Trang.
Cảm ơn. Bye chị, giửa gìn sức khoẻ nhé. Gặp sau. – Trang chụp lấy chùm chìa khoá, đi vội ra ngoài.
Bye chị! – Thảo Anh hôn nhẹ lên má Thuỵ Dương rồi cũng chạy ra ngoài.
Hẹn gặp lại. – Nó ôm Thuỵ Dương một cái.
Ừ…tạm biệt mấy đứa. – Thuỵ Dương gật đầu.
Cả đám nhanh chóng lấy xe rồi đi ngay. Lúc đi ngang Thuỵ Dương, Bảo Vi và cô nhóc liếc nhau muốn cháy cả nhà. Chị em nhà này là vậy, thật hết biết!
Hotgirls Siêu Quậy Hotgirls Siêu Quậy - Cathy Trần