When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
ang đi trên đường, tôi bỗng tò mò, hỏi:
- Này, anh định đưa tôi đi đâu thế?
- Đi thì biết! _ Khải vẫn ung dung mà lái xe.
Khi tới nơi, trước mặt tôi là tòa biệt thự quen thuộc, cũng từng là cơn ác mộng của tôi. Vừa tới nơi, tôi đã thấy căng thẳng không thôi, hỏi:
- Sao anh lại đưa tôi đến đây?
- Giúp em làm quen dần thôi, dù sao cũng là người nhà cả, em lo cái gì, họ cũng đâu có ăn thịt em. _ Sau đó kéo tôi ra khỏi xe, tiếp tục ôm tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, nếu không phải cần sự giúp đỡ của hắn tôi đã đẩy hắn ra rồi cho hắn một cái bạt tai rồi.
Tôi như một con rô - bốt ngừng hoạt động mặc Khải kéo vào trong và trong đầu tôi bây giờ đang tái hiện lại mấy cảnh bọn họ sẽ sỉ nhục, hành hạ, ngược đãi tôi như thế nào, lòng bỗng thấy run sợ. Nhưng mà đã tới đây rồi thì đâu thể nào đi về tay không được, đâm lao thì phải theo lao thôi chứ biết làm gì. Cửa vừa mở, đồng loạt các ánh mắt sắc nhọn hướng hết vào tôi y như con dao găm khiến tôi lạnh cả sống lưng. Thế mà Khải vẫn nắm chặt tay kéo tôi vào trong. Tôi quan sát kĩ căn phòng khách một lượt, hôm nay không đông đúc như hồi đầu năm, chỉ có vài người giúp việc đang dọn phòng thôi. Khải ngang nhiên ôm tôi tiến vào trong sự ngạc nhiên của mọi người, tôi hơi run sợ nên đã hỏi nhỏ vào tai Khải:
- Họ có chấp nhận cho tôi ở đây không?
- Đừng lo, họ không cho phép thì tôi cho phép, nghe lời tôi, tôi đưa cô vào phòng. _ Khải trấn an
- Ừm... _ Tôi không nói gì thêm nữa bởi nói cũng chả giải quyết được cái gì. Hắn dắt tôi lên một cầu thang dài, quanh co, uốn lượn, được làm bằng đá hoa cương chất lượng cao hắn hoi, nhìn mà lác cả mắt. Lúc đi qua mấy khúc cua, bỗng nhiên chạm trán với bà Lam. Thấy tôi, bà ta chỉ trừng mắt, rồi nói với Khải:
- Khải... con...! _ bà ta chưa nói hết câu, Khải đã ngắt lời - Mẹ, con biết rồi, bảo với chú ba lát con xuống nói chuyện với mọi người sau. _ Rồi đưa tôi đi không nói thêm bất kì lời thừa thãi nào nữa.
Đến một cái phòng với phong cách đơn giản là trắng, đen kết hợp, ở giữa là cái giường rộng lớn không thua kém gì chiếc giường tân hôn của tôi với Kỳ. Góc tường có kê một cái bàn với cả tủ sách, trông y như một cái thư viên thu nhỏ. Ngoài ra phòng đó ở sát ngoài nên có một cái lan can thông ra sân thượng rộng, ở đó gió mát lùa vào, không khí trong lành thổi mát rượi. Nói chung tôi rất hài lòng về căn phòng này, dù sao mình đến ăn nhờ ở đậu nhà người ta không nói, lại được voi đòi tiên nữa thì không có được lịch sự cho lắm thì phải. Hơn nữa phòng ốc này rất sạch sẽ, lại gọn gàng, cũng cho người ta cảm giác thật gần gũi, nói chung rất hợp với yêu cầu. Tuy nhiên phòng này không có lấy một bức ảnh kỉ niệm khiến tôi có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
- Phòng ai đây?
- Phòng thằng Kỳ lúc nhỏ. _ Khải trả lời hờ hững. [ Phải biết là Kỳ từ nhỏ đã được sự ưu ái của hai vị lão nhân gia trong nhà nên rất được nuông chiều, đây cũng là trang trí theo sở thích của Kỳ ]. Tôi " À " lên một tiếng, thảo nào kiến trúc nhìn có chút quen thuộc, cũng có thể nói là nhìn vật nhớ người đi. Ở hàn Lâm Viên phòng chung của chúng tôi đều cũng theo một phong cách này, đó hình như cũng là sở thích của Kỳ. Lúc trang trí lại phòng hắn có hỏi tôi thích phòng như thế nào, màu gì để hắn còn thay đổi, cư nhiên rất nuông chiều và nghe lời tôi. Tuy nhiên tôi lại thích màu đơn giản, nhẹ nhàng một chút: màu đen, hợp lại với cái phong cách màu trắng của hắn cũng xem là thích hợp đi. Lúc đầu tôi cứ tưởng hắn thích màu trắng, ai dè lại tham lam thích luôn cả màu của tôi.
Tôi thoát ra khỏi vòng tay Khải, vẫn tiếp tục ngắm nghía và đánh giá kiến trúc căn phòng. Quả nhiên là nhìn vật nhớ người, khi nhìn căn phòng bất giác trong đầu tôi hiện lên một hình ảnh ấm áp của ai đó, kỉ niệm của chúng tôi và tôi cũng quên sạch sẽ việc vừa nãy hắn tổn thương tôi như thế nào. Rồi không biết từ đâu Khải giơ ra trước mặt tôi một bộ váy, trông có vẻ cũng khá hợp: có eo bó sát người, màu đen ( đúng màu tôi thích ), có ren dưới chân váy, hở vai, còn có hai dây vải thừa được làm cách điệu trông rất bắt mắt. Nhưng tính tôi rất ngược đời, không thích mặc váy trước mặt người lạ. Tôi theo tư tưởng, mình đẹp chỉ để chồng mình ngắm, người ngoài thì miễn bàn, muốn thấy cơ thể tôi hả, có mơ thì kiếp sau cũng chả với tới. Mang đầy bụng khó chịu nén suốt từ nãy đến giờ, tôi bực bội hỏi hắn:
- Không có quần áo à? _ Hoàn toàn là hỏi trống không, như kiểu tôi với hắn cùng vai phải lứa vậy. Thế nhưng tôi đâu có nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ cần biết mình phải phát tiết và tôi cũng không ngại giận cá chém thớt. Hơn nữa cái thớt to tướng ở ngay trước mặt, sao lại phải tìm cái khác chứ.
- Không có! _ Khải nhíu mày đáp. Tôi hung hăng giằng lấy bộ váy trong tay Khải, bực bội đi vào nhà tắm. Dù gì sống dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
[ Sau khi cô vào trong, Khải mới ung dung xuống dưới nhà, đoán chừng bọn họ chờ cũng sốt ruột lắm rồi. Hắn vừa xuống tới nơi, cô ả Thiên Nga đã đi đến nũng nịu:
- Sao anh lại đưa con nhỏ đó về nhà chứ?!
- Không phải chuyện của em. _ Khải trừng mắt, ý bảo cô ta nhiều chuyện lắm rồi đó, không nên hỏi này hỏi nọ nữa.
- Ta thấy con bé đó tốt nhất không nên giữ lại, cần làm gì thì nên làm đi, chứ nó là mầm mống tai họa, tốt nhất đem nó tống ra khỏi nhà. _ Mụ Lam ngồi đó càu nhàu
- Đại thiếu gia à, tôi nói cậu này, đứa con gái nào cậu mang từ phố Đèn Đỏ về thì tôi cũng chả nói, bây giờ cư nhiên lại mang đứa con gái kia về, cậu làm vậy rốt cuộc là muốn gì. Tôi thấy cậu đúng là khôn ba năm dại một giờ mà, cậu sẽ tự rước tai họa vào mình đấy. Tin chú Ba này đi, chú Ba đã sống hơn 70 năm cuộc đời, nhìn người không sai đâu. _ Lão Quốc cũng xen vào nhắc nhở.
- Chú Ba à, uổng công chú ở trên thương trường bao lâu nay, có mỗi mục đích nhỏ của cháu thôi mà chú không nhận ra à? Cháu là người ngu ngốc đến nỗi sẽ tự dẫn sói vào nhà hay sao? _ Khải lạnh lùng nhắc nhở, đến lúc ấy lão Quốc mới ngớ người, cuối cùng trên môi hình thành một nụ cười hết sức gian ác. Lão nói:
- Vậy cứ nghe theo lời cậu nói đi, chúng ta sẽ giữ con bé đó lại một thời gian xem xét đã!
- Chú...! _ Bà Lam tức đến nỗi không nói lên lời, còn ả Nga thì bất mãn - Ba à...!
- Con đồng ý với điều đó! _ Một câu nói lạnh lùng được vang lên từ một góc nào đó khiến bọn họ đang bàn tán cũng im lặng. Người mà từ nãy đến giờ vẫn ngồi im bất động cuối cùng cũng đưa ra một ý kiến quyết định quan trọng. Một câu nói phát ra từ miệng Vũ Thiên Hiếu khiến ả Nga tức đến nghiến răng kèn kẹt - Mày...!
- Tan họp! _ Khải nói hai từ xúc tích mà ngắn gọn khiến cho ai nấy đều không dám hó hé câu nào. Bọn họ cứ thế mà mỗi người một tâm trạng, ai biết được đằng sau còn có nguy cơ rình rập không ngừng ]
Tôi đã tắm xong từ lâu và cũng đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ. Tôi biết lí do bọn họ cho tôi ở lại là muốn thử tôi xem tôi có phải là quân cờ thích hợp cho họ lợi dụng không. Rơi vào tình trạng này, đương nhiên tôi sẵn sàng tự biến mình thành quân cờ, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Lí do họ lợi dụng tôi có lẽ bởi vì nghĩ tôi là một đứa trẻ non nớt chưa hiểu sự đời, hơn nữa còn là một đứa con gái yếu đuối nên không có sức uy hiếp lớn tới họ. Nhưng tôi muốn chơi một vố lớn với bọn họ để bọn họ có thể hiểu trẻ con cũng không nên khinh thường, đặc biệt là một đứa con gái. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, đó là câu các cụ truyền dạy, cho dù trông tôi có hiền lành ( tự nhận ) nhưng không phải dễ bắt nạt chút nào, nếu không tôi cũng sẽ không lựa chọn giúp Kỳ quản lí bang hội kia. Tôi nghĩ thầm " Muộn lợi dụng tôi, tôi sẽ cho các người cơ hội lợi dụng triệt để, chờ đến khi các người chơi xong, tôi sẽ cho các người một phát trí mạng. Cứ chờ đến cuối cùng xem ai chơi chết ai đây! " Thấy Khải đi lên, tôi rón rén chuồn về phòng mình.
------------------------------oOo----------------------------------------------Hết chương 97-------------------------------oOo----------------------------------
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong