An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96
ôi bật khóc xông ra khỏi nhà. Dù sao tôi cũng có lòng tự tôn của riêng mình chứ, ai lại như bọn họ mặt dày đuổi không đi. Tôi cứ chạy, bộ dạng trông tả tơi đến thảm hại. Tôi hận hắn nhưng tôi vẫn biết lỗi của mình, đây là do tôi tự chuốc lấy, không thể trách hắn được. Hắn cũng chỉ là phản ứng theo tính cách của một người bình thường thôi. Cũng may là hắn biết ghen ấy chứ không hắn mà im lặng là tôi biết mình hết cơ hôi luôn rồi.
Khi ra khỏi nhà, tôi không biết phải đi đâu, bèn nhớ tới Khải, dù gì hắn là người buộc chuông trong chuyện này thì hắn phải chịu trách nhiệm cung cấp nơi ở ột kẻ lang thang không nhà như tôi. Sau một lần kết nối, bên kia cuối cùng cũng đã có tiếng trả lời:
+ Alo!
- Alo... Huhu.... Anh Khải, là em - Như Nguyệt đây. Huhu... _ Tôi uất ức rống lên trong điện thoại
+ Ừ, em sao thế? Thằng Kỳ có làm gì em không? _ Khải quan tâm hỏi, tôi thấy thế càng uất ức khóc to hơn, giọng nghẹn ngào - Ảnh... ảnh... đuổi em ra khỏi nhà rồi! Huhu...
Đây là một việc khó tưởng tượng nhất mà từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến, ai ngờ lại xảy ra trên người mình chứ.
+ Hả? _ Khải có vẻ ngạc nhiên.
- Bây giờ em không biết phải làm sao nữa, cũng không biết phải đi đâu bây giờ. Người thì không mang theo tiền, nếu trở về nhà sẽ bị bố mẹ mắng, huhu... em lo lắm! Em sợ lắm! Anh Khải, mau nghĩ cách giúp em đi! _ Tôi lo lắng.
+ Ở yên đó chờ anh, anh tới đón em. À, em đang ở đâu?
- Em vẫn đang ở trước cổng. _ Tôi nói rồi cúp máy, Khải cũng cúp máy luôn.
Không để tôi phải đợi lâu, chỉ 15 phút sau, con xe Volkswagen quen thuộc đã đến và đỗ xịch trước mặt. Khải vẫn như một quý ông lịch lãm bước xuống, đến bên tôi. Thấy tôi, hắn hoảng hốt:
- Sao em lại thành ra như thế này? _ Giờ đây hình ảnh của tôi và Khải rất đối lập nhau. Khải càng lịch lãm, đẹp trai bao nhiêu thì tôi lại càng nhếch nhác và xấu xí bấy nhiêu
-..... _ Im lặng là cách duy nhất tôi có thể làm lúc này. Chuyện nhà mình lại muốn đi phô bày trước bàn dân thiên hạ để người ta cười cho à?
- Có phải thằng Kỳ...? _ Khải đoán. Tôi chỉ biết gật đầu, nước mắt lưng tròng. Quả thực bây giờ tôi nghĩ bộ dạng của mình hết sức thảm hại, soi vào cái gương trên xe Khải, tôi thấy mình thật kinh dị: người ngợm nhem nhuốc, mặt mùi bẩn thỉu, lấm lem, lại còn ươn ướt bết bết do vừa mới khóc xong, mắt sưng mọng lên, đầu tóc bù xù, rối thành từng cục, xõa xượi, quần áo rách rưới không khác gì một con ăn xin, tôi đã phải cố túm chặt lấy cổ áo để không bị lộ hết ra bên ngoài. Tay chân vẫn còn vài vết bầm do Kỳ để lại, chân chạy vội không mang dép nên bị xước tới mức gần như bật máu, đau rát, khó chịu vô cùng. Giờ phút này trông tôi không khác gì một con ma - nơ - canh trong phim kinh dị.
- Cái thằng súc sinh đó, để anh cho nó một trận.
- Khoan! _ Tôi cố níu cái kẻ vừa hại tôi thành ra nông nỗi này lại, nếu không cái bản mặt hằm hằm kia nhất định sẽ xông vào lôi cho bằng được Kỳ ra ngoài hỏi cho ra nhẽ. Hơn nữa nhất định sẽ có một trận ẩu đả kịch liệt ở đây.
- Đã đến mức này em còn bênh vực cho nó ư? Em xem em kìa... thật hết nói nổi! _ Khải cau mày nhìn tôi
- Em... em...! _ Tôi khó xử nhìn hắn. Hắn bỗng vò đầu khiến nó vừa đang mượt bây giờ đã biến thành một cái tổ quạ, đáp - Được rồi, đi thôi!
Khải cầm chiếc áo khoác đen từ trong xe khoác vào người tôi, sau đó ôm vai tôi đưa vào trong xe, thế nhưng tôi lại rất cảnh giác, bèn nghi ngờ hỏi:
- Đi đâu thế?
- Tìm chỗ ở cho em chứ đâu?
- Cảm... cảm ơn! _ Tôi rụt rè nói. Dù hắn có là ai thì dù sao hắn cũng là người giúp mình, cảm ơn là điều tất yếu mà người có đạo lí cần phải làm. Xe từ từ khời động và lăn bánh rời đi, tôi ngó lại đằng sau nhìn căn biệt thự càng ngày càng khuất xa dần, trong lòng tự nhủ " Không có em anh phải sống tốt, biết chưa? " đây là câu tôi muốn nhắn gửi tơi Kỳ nhưng cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng. Vừa tôi chờ mong lắm việc Kỳ sẽ đuổi theo, sẽ xông ra đánh một trận tơi bời với Khải. Nhưng không, hắn vẫn không chút động tĩnh làm tôi mất mát vô cùng, trong lòng cực kì chua xót. Dù sao thì tôi cũng hiểu, sau bao điều sai trái tôi làm với hắn, hắn có thể vẫn đối tốt với tôi như ngày nào sao? Hắn vẫn tiếp tục yêu thương tôi sao? Căn nhà kia có còn chào đón tôi trở về chứ? Dẫu biết không thể nhưng vẫn không thể nguôi hi vọng.
[ Nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng anh dâng lên cảm giác cực kì đau khổ, cực kì mất mát, nhưng có thể làm gì được chứ, người thì cũng đã đi rồi, làm sao mà níu kéo được. Việc này có lẽ người nhà cô còn chưa biết, thôi kệ, họ không biết cũng tốt, anh sẽ có thêm thời gian để làm hòa với cô. Thế nhưng khi nhìn cô rời đi cùng Khải, trong lòng anh có một cảm giác rất lạ. Níu kéo ư? Anh bỗng nhiên cười khẩy, cười vì sự ngu ngốc của mình, một nụ cười mang theo chút diễu cợt và coi thường. Phụ nữ ấy hả? Đều giống nhau thôi, ăn cây táo dào cây sung, đã có chồng còn muốn một chân đạp hai thuyền. Họ là những con người tham lam, sẽ không biết điểm dừng đâu. Còn anh tự trách vì mình là một người đàn ông ngu ngốc, đã biết cô phản bội mà còn muốn níu kéo. Cũng chỉ có thể nói anh đã gặp phải quả báo của đời mình, đây chính là kết cục của việc chơi đùa với tình yêu. Anh hận bản thân anh đúng là có ắt như mù, lại coi cô khác với bao người con gái khác, còn ngu ngốc dâng hiến trái tim mình ột kẻ vô tâm đến vô tình như cô. ]
----------------------------oOo-------------------------------------- Hết chương 96 --------------------------------------oOo--------------------------------------------
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong