Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 95
ừa nãy lúc tôi kéo tay Khải cũng là cố tình đùa hắn thôi, tiện thể câu dẫn hắn luôn. Chỉ khoảng 5 phút sau, Khải trở về với hai chai C2 lạnh, của tôi một chai còn của hắn một chai. Lúc đưa đồ cho tôi, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt. Nụ xười của hắn có lẽ đối với các cô gái khác thì rất đẹp mắt, là ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm nhưng đối với tôi nó thực sự rất chói mắt, rất khó ưa. Nó đâu có giống với nụ cười tươi rói, vui vẻ, hồn nhiên, không chuộc lợi của Tuấn; đâu có giống nụ cười dịu dàng, ấm áp, dôi lúc mang nét tinh ranh của Kỳ; cũng chả giống nụ cười lạnh, cười nhếch mép hoàn hảo tuyệt mĩ của Thiên. Nó chỉ giống như một nụ cười giả tạo để lấy lòng người khác. Tôi cũng phải thừa nhận mình đôi khi cũng giả tạo, nhưng giả tạo ở đây nhằm che đi những cảm xúc u uất trong lòng chứ tôi không muốn tính toán mưu toan với bất kì một ai cả. Dù sao nụ cười giả tạo trong tôi là tự khi sinh ra đã có nhưng nó theo một ý nghĩa riêng " cười để cổ vũ bản thân mình; cười để che đi những ưu phiền lo lắng; cười nhằm che giấu nỗi đau thầm kín trong lòng; cười để quên đi sự buồn bực; cười để khích lệ bản thân;... Và đặc biệt cười để làm ình vui hơn, tránh bị strees và áp lực trong cái xã hội đầy ảo tưởng, tham vọng và mệt mỏi này ". Chứ không như hắn " cười " chỉ để lấy lòng người khác; cười để che đậy đi dòng máu xấu xa, tham lam, mưu mô, xảo quyệt và tàn độc đang chảy trong người. Hay hắn cười là để tán tỉnh người khác, cười là để âm mưu gì đó ình. Tôi nhận thấy " một thứ gì đó dù có chói lóa, đẹp mắt đến đâu nhưng cốt lõi bên trong đã xấu, thối nát, đen tối thì cuối cùng nó cũng chỉ là một thứ đồ bỏ đi mà thôi. Ngược lại như vậy với những thứ tốt đẹp kia, thứ xấu mà bên trong tốt thì nó là một thứ đồ tốt không gì sánh bằng, giống như câu nói ' gần mực thì đen gần đèn thì sáng ' thôi. Kẻ lưu manh vẫn mãi là kẻ lưu manh, chả gì có thể thay đổi "
Bỗng có một cánh tay huơ huơ trước mặt tôi kéo tôi về thực tại, thoát ra khỏi suy nghĩ mông lung. Tôi quay ra mỉm cười với Khải, hắn hỏi:
- Sao? Đang nghĩ gì thế?
- Không có gì! _ Tôi phủ nhận ngay
- Có phải em đang nghĩ đến việc làm thế nào để ăn vụng không bị phát hiện không?
- Em không có ý định ăn vụng đâu. _ Nói gì thì nói, tôi là một đứa con gái có nhân phẩm, có đạo đức, ai lại làm ra những chuyện lén lút sau lưng như thế chứ. Tôi mở chai nước, đưa lên miệng tu.
- Hay là em có ý đồ xấu xa nào đó với anh mà không dám nói hả? _ Khải trêu ghẹo. " Phụt " tôi vừa uống được chút nước thì lại phun hết ra, ho sặc sụa. Hắn có thể đừng nói những lời kinh người như thế được hay không? Tôi mà có ý đồ xấu xa nào đó với hắn thì ông chồng Kỳ kia của tôi đã phát hỏa mà thiến hắn từ đời nào rồi, còn mơ tưởng ngồi đây mà trêu hoa ghẹo nguyệt với tôi. Khại thấy tôi bị sặc nước thì vội cúi xuống vỗ lưng cho tôi, quan tâm hỏi han. Bởi khoảng cách khá gần nên tôi có thể chiêm ngưỡng được hết gương mặt tuấn tú trước mắt này. Tôi khựng lại một hồi, khuôn mặt đã bắt đầu nóng ran, cứ như kiểu đang có gian tình vậy. Tình cảnh này người ta không nghĩ đến đó thì cũng khó. Mặt Khải kề gần mặt tôi làm cho tôi có cảm giác mập mờ vô cùng, dường như là cảm thấy hắn cố ý.
Tôi sau vài phút ngẩn người thì cũng tìm lại được hồn phách vừa thất lạc. Vừa định thu hồi tầm mắt thì đúng lúc đụng phải một dáng người cao lớn trên đầu. Tôi không biết bằng cách nào mà Kỳ lại có thể bất thình lình xuất hiện ở đây và vào lúc này được. Hắn cứ nhẹ nhàng đến không một tiếng động có chút khiến tôi giật mình, cũng có thể do tôi quá chăm chú vào Khải mà không để ý đến sự có mặt của hắn. Tuy nhiên dù vì lí do gì thì vào lúc này lòng bàn tay tôi đã đổ mồ hôi, cứ như kiểu là bị bắt gian tại giường vậy. Kỳ bây giờ đang nhìn tôi bằng một khuôn mặt hết sức khó chịu, mặt đen như đít nồi và tôi nhìn thấy dòng chữ " nếu còn dám dan díu với hắn nữa anh sẽ giết em " trong đôi mắt hắn. Tôi vội vàng bật ra khỏi vòng tay Khải, tuy nhiên hắn lại nhanh hơn đưa tay ôm lấy ngang hông tôi. Tình cảnh này khiến tôi khóc không được mà cười cũng chẳng xong
- Thế nào, đi phá hư chuyện tốt của người khác là việc mà cậu vẫn thường làm sao? _ Khải với ánh mắt " ta đây không sợ chết " mà trừng trừng nhìn Kỳ
- Đi theo anh! _ Kỳ kéo tôi từ trong lòng của Khải ra, lôi đi mà không thèm nhìn khuôn mặt đểu giả kia lấy một cái. Tôi chỉ lặng lẽ để Kỳ kéo đi chứ nếu mà dùng dằng tôi chắc chắn sẽ bị Kỳ băm thành vạn mảnh ngay tại chỗ này mất.
Hắn lôi tôi rồi không thương tình nhét vào trong, sau đó bảo tài xế lái xe rời đi. Chiếc xe cứ chạy bon bon trên đường, không khí trong xe càng ngày càng trở nên nặng nề. Ngồi trong xe tôi cứ cảm tưởng mình đang ngồi trong hầm băng vậy, tuy nhiên lại không dám hó hé câu nào. Đùa lúc nào thì đùa chứ đùa lúc này chính là đùa với lửa đó, mà lửa này chắc chắn có thể đốt cháy tôi được.
Về đến nhà, hắn không thương tiếc đem tôi vác lên phòng định bụng " dạy dỗ " một phen đây mà. Sau khi vào phòng, hắn hất " bịch " một phát rất mạnh khiến tôi ngã ập xuống giường. Cũng may là có cái giường chứ không xương của tôi chắc gãy vụn mất. Mặc dù ngã xuống giường nhưng tôi vẫn cảm thấy lưng mình đau ê ẩm. Mà cái tên này không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao? Dù sao tôi cũng là vợ hắn mà, làm gì thì cũng phải nhẹ tay thôi chứ. Tôi còn đang thầm trách móc hắn trong lòng thì một bóng đen nhanh chóng vụt đến và đè lên người khiến tôi có chút khó thở. Tôi sợ hãi dẫy dụa, mặc dù biết mình đấu không lại với sức hắn nhưng đây chính là phản xạ tự nhiên của con người. Hắn cứ kẹp chắt lấy tôi bằng cái móng vuốt ma quỷ đó khiến tôi rất hoang mang và hoảng loạn.
[ Giờ phút này anh thực sự mất hết lí trí rồi, cũng đang mất dẫn kiểm soát. Trong lòng anh luôn tự hỏi " Liệu cô có còn nhớ mình là vợ anh không? Nếu biết tại sao vẫn còn muốn ăn vụng? ". Rõ ràng cô nói anh phải tin tưởng cô nhưng việc tự mình mắt thấy tai nghe nó chân thật đến mức nào, bảo anh phải tin cô làm sao đây? Cô gái nhỏ này quả thực quá to gan rồi, bây giờ anh mà không cho cô một trận chắc cô sẽ không nhớ mình đã là vợ anh. Mà việc để cho cô có thể nhìn rõ lại thân phận của mình, đó chính là " cô trở thành ' NGƯỜI ' của anh.] Tôi sợ hãi la hét, thế nhưng cái tên kia ngày càng giống như con thú hoang đang tức giận, lập tức cùm kẹp lấy tôi. Tôi vừa né tránh vừa chửi bới:
- Kỳ, anh điên rồi, buông em ra! Nghe em giải thích, anh...! _ Tôi chưa nói xong đã bị hắn " xoạc " một cái, tức thì cái cổ áo bị rách bươm, tơi tả, tuột cả cúc. Hắn tức giận gầm lên - Đúng là tôi bị điên mới để cho cô lừa gạt đến giờ, bây giờ cô nên nhìn rõ xem cô rốt cuộc là vợ của ai, NGƯỜI của ai?
Hắn cúi xuống định hôn lên môi tôi lại bị tôi né tránh. hắn càng điên cuồng giữ chặt gáy tôi, dùng môi mình chèn ép môi tôi. Răng môi lẫn lộn khiến miệng tôi bị đau, vội cắn cho hắn một cái. Thế nhưng vết thương nhỏ này cũng không làm hắn nao núng, lại càng điên cuồng hơn, mùi máu tanh cùng nước bọt hòa vào nhau khiến tôi khó chịu nhưng không trốn được. Hắn hết hôn môi lại hôn xuống cổ, dùng răng gặm cắn. Bây giờ không thể dùng từ " hôn " để miêu tả hành động của hắn lúc này, phải gọi là trừng phạt mới đúng. Tay hắn không an phận luồn lách vào trong người tôi khiến tôi nổi da gà. Biết mình không trốn được, tôi liền nằm im bất động, bị động chịu đựng sự điên cuồng của hắn. Tôi ứa nước mắt, trong lòng bỗng cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, tuy nhiên vẫn không ngừng cổ vũ bản thân. Không phải tôi đã đạt được mục đích là muốn hắn ghen rồi sao, đây vẫn cứ là cơ hội tốt nhất. Thế nhưng vì chuyện này mà phải trả cái giá đắt như vậy liệu tôi có lựa chọn đúng hay không? Liệu có công bằng với bản thân tôi hay không? Tôi vẫn khóc, tuyệt vọng nhìn hắn đang hoành hoành trên người mình, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đoạt đi quần áo của tôi một cách thô bạo. Từng mảnh vải nhẹ nhàng rơi xuống đất cứ như báo cho tôi giờ khắc " lên thớt " của tôi đang đến gần. Đang lúc tuyệt vọng bỗng nhiên trong đầu tôi lại nảy ra một ý, tôi có thể lợi dụng lúc hắn không để phòng mà thoát thân mà. Vì vậy tôi co chân đạp vào ngay điểm yếu dưới hạ thân của hắn không một chút lưu tình mặc dù cú đá này sẽ có hại cho hắn rất nhiều. Nhưng tôi mặc kệ, tôi đâu thể suy nghĩ được nhiều như thế. Kỳ đau đớn rú lên một tiếng rất thảm thiết, lợi dụng lúc này tôi liền đẩy hắn ra. Hắn nằm vật sang bên cạnh tôi, mặt nhăn nhó đau đớn mà ôm cái thứ " của quý " vừa bị tôi đạp phải. Thoát được, tôi nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, nhìn hắn. Tôi bặm môi, nước mắt vẫn chảy ra, tôi nhẹ nhàng thút thít. Hắn dự tợn quát lên:
- Khóc cái nỗi gì, người nên khóc là tôi mới đúng. Khốn kiếp, tôi có gì không phải với cô mà cô lại cắm sừng lên đầu tôi như vậy?
- Em...! _ Tôi nghẹn giọng không nói. Giờ phút này nhìn hắn, những lời lẽ vừa định giải thích bỗng tan biến hết như bong bóng xà phòng. Sự việc ngày càng trở nên rắc rối rồi đây, hiểu lầm ngày càng nghiêm trọng. Thế nhưng đâu phải lỗi do tôi đâu chứ.
- CÔ CÚT, CÚT ĐI! CON MẸ NÓ TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ NỮA, CÔ CÚT RA KHỎI NHÀ CHO TÔI! MAU! _ Kỳ phẫn nộ gầm lên.
---------------------------------oOo---------------------------------- Hết chap 95 ---------------------------------oOo--------------------------
Hôm nay tác giả lại trở lại và có lẽ thực sự lợi hại hơn xưa. Viết đến cái đoạn này mà thấy thương xót cho nự chính. Tuy nhiên thương xót thì làm được gì nhỉ, nự chính tự làm tự chịu thôi. Mong cô nữ chính này sẽ sớm vượt qua được kiếp nạn, Amen!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong