A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
au khi trở về từ Thiên Điểu, tôi không ngừng suy tính xem làm sao để mà ăn nói với Kỳ, dù sao tôi cũng phải cho hắn một lời giải thích hợp lí, tôi không muốn vì chuyện này mà dẫn đến một hiểu lầm ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai. Tôi thật sự rất bối rồi không biết phải làm sao để nói rõ chuyện này, chỉ sợ Kỳ nghe xong sẽ nổi cơn thịnh nộ mà đưa tôi lên giàn đao chém đầu thị chúng quá. Tôi biết rõ tính Kỳ, về mấy cái việc ' hồng hạnh vượt tường ' (*) này hắn nhất định không cho phép. Nhưng tôi chịu thôi, ai bảo tên Thiên ra cái điều kiện oái oăm như thế làm gì. Tôi ở trong phòng cứ đi đi lại lại, suy đến suy đi mà vẫn không tìm được câu trả lời. Chuyện này dù gì sớm muộn Kỳ cũng sẽ biết, chi bằng thành thật một chút sẽ được khoan hồng nhỉ. Thế nhưng biểu hiện của Kỳ lại cách xa dự đoán của tôi. Hắn không những không nổi giận mà còn ngang nhiên tán dương tôi về việc đó. Chỉ là về cái điều kiện kia thì hắn nói rằng hắn sẽ không cấm tôi giao lưu bạn bè nhưng quan trọng là sẽ không vượt quá giới hạn, hơn nữa còn mạnh miệng tuyên bố nếu tôi dám vượt tường hắn sẽ làm cho tôi chết rất khó coi a. Vì thế cuốc sống cứ như vậy mà trôi qua, tôi với Kỳ tình cảm vẫn mặn nồng, tôi vẫn đi học như bình thường, rồi cũng thường xuyên điều hành bang hội. Thỉnh thoảng Thiên và Huy cũng đến trường, mục đích của Huy rất rõ ràng: Bảo Châu. Xem ra chuyện tình của cô nàng thành công ngoài sức mong đợi. Còn Thiên, tôi biết rất rõ hắn đến là để đón tôi nhưng xem ra lại không đúng thời Kỳ cũng ở đó. Cả hai ngang nhiên tranh giành ở ngay trước cổng trường học làm rấy lên một đợt xôn xao lớn. Chỉ là tôi lúc nào cũng cố tình lấy Trúc làm lá chắn để tránh mặt Thiên bởi vì tôi không muốn đối mặt với hắn. Đương nhiên tôi đã nhận lời hắn sẽ mở cửa trái tim nhưng cái này khó à nghen, tôi không làm trái được tình cảm của mình. Tôi biết có lẽ Thiên sẽ rất giận vì việc này nhưng tôi không muốn hắn suốt ngày cứ đi theo tôi mãi. Đôi lúc tôi cũng nói thẳng với hắn nhưng hắn vẫn kiên trì muốn chờ, tôi cũng hết cách, không thể lung lay được ý chí quyết tâm của hắn. Nhưng rồi hắn cũng sẽ chán thôi, nào có người đàn ông nào sẽ mãi đứng chờ một người phụ nữ không yêu mình cơ chứ. Tôi chỉ mong ngày đó sớm đến, Thiên sẽ chết tâm với tôi để cho tôi đỡ khổ một chút. Chuyện lại không theo ý tôi muốn, tôi càng tránh mặt Thiên hắn lại càng đến tìm tôi khiến tôi thực sự bối rối. Có lần cả ba chàng trai ưu tú ( Thiên, Kỳ, Huy ) cùng xuất hiện trước cổng khiến cho rất nhiều người bàn ra tán vào, hơn nữa còn bạo gan đến chụp hình xin chữ kí, tiện thể " ăn đậu hũ " zai đẹp. Vì thế cứ mỗi lần tan tầm lại là một giờ cao điểm, trước cổng trật ních người chen chen chúc chúc mãi mới len ra khỏi cái đám đông hỗn độn ấy, thật phiền chết mà. Để tránh gây thêm nhiều tai nạn không đáng có cho người đi đường, tôi đề nghị bọn họ đỗ xe cách cổng trường mười mét.
Dạo gần đây bên Khải vẫn chưa có động tĩnh gì khiến tôi lo lắng có khi nào mình chẳng may bị nghi ngờ rồi không. Nhưng tôi không lo ình nhiều lắm mà lại nghi ngại nhiều hơn là Tiểu Ánh và bà nội, không biết bọn họ được đối xử ra sao? Sẽ bị mấy kẻ mất nhân tính đó hành hạ như thế nào? Tôi vẫn chưa gặp bà nội, thực muốn thử gặp một lần. Kỳ đã mang bản " hợp đổng chuyển tài sản " giả do tôi yêu cầu đến, chỉ chờ con cá lớn cắn câu là dùng đến thôi. Từ khi sinh nhật Kỳ tới nay là đã sắp đến Valentine rồi, tôi thực rất mong sẽ được tặng một món quà ý nghĩa vào ngày đó, dù gì đó cũng là năm đầu tiên tôi đón Lễ tình nhân cũng với người mình yêu. Quả không để tôi phải thất vọng, hôm đó Kỳ nghỉ việc buổi sáng để đưa tôi đi chơi, còn mua trang sức. Tôi cũng không quan tâm lắm tới mấy chuyện trang sức vì ở nhà tôi còn một đống chưa dùng đến kia kìa. Nhưng lần này lại khác, hắn đề nghị tôi mua khuyên tai đôi, chỉ đeo có mỗi chiếc, mỗi người một chiếc, tôi thấy cái ý kiến này cũng không tồi nên mặc hắn quyết định. Chọn xong chúng tôi lại có một bữa trưa vui vẻ và ấm áp trong căn nhà yêu dấu, tuy không được thịnh soạn và lãng mạn cho lắm nhưng nó làm cho tôi có cảm giác được yêu thương che trở và có một mái ấm hạnh phúc. Nhưng do công việc dạo gần đây có lẽ quá bận ( chắc không phải có gian tình với ả nào ở phố Đèn Đỏ chứ? ) nên ngay chiều hắn đã phải nhanh chóng đến công ty, bỏ mặc tôi một mình ở nhà chán muốn chết. Cứ lăn qua lộn lại, hết đọc truyện lại xem sách báo, mở tivi, tôi không còn thú vui nào khác. Được một lúc, đang tính rủ Thanh Trúc đi chơi Valentine độc thân thì bỗng điên thoại reo, là số của Khải, tôi biết nhưng cố tình phớt lờ, hỏi:
- Alo, ai vậy?
+ Mèo nhỏ, mới mấy tháng không gặp mà đã quên anh nhanh vậy ư? _ Bên kia vang lên một giọng đùa cợt ngọt ngào, nhưng khi tôi nghe vào thi ghê tởm muốn chết.
- Này, ai ở bên đó, đừng có bày đặt nói linh tinh, tôi cúp máy đây, thần kinh! _ Tôi giả vờ nghiêm túc, nói, còn cố tình chửi cho hắn một trận, đã mồm thiệt!
+ Đừng đừng đừng, là anh - Khải đây, không nhận ra anh sao? Công nhận miệng lưỡi em cũng sắc quá chứ. _ Khải tiếp tục bộ dạng không đứng đắn, trêu đùa. [ Hắn vẫn còn chưa nhận ra được là cô giả bộ hay thật lòng. Xem ra cô gái này cũng thú vị đó chứ, không giống với những cô gái trước đây của hắn, làm cho hắn có một cảm giác... muốn chinh phục. Lúc đầu mới nhìn thấy cô, hắn cứ tưởng cô là một cô gái ưu tú mới có sức hút đối với thằng em họ hắn ( Kỳ ) như vậy, ai dè cũng chỉ giống những kẻ khác, ưa nịnh nọt, lại tham tiền, hắn thấy đúng là Kỳ có mắt như mù mới lấy cô về làm vợ. Nhưng như thế cũng tốt, càng tiện cho hắn lợi dụng lấy lại tài sản vốn thuộc về mình. Trước hết hắn phải cho cô trúng tiếng sét ái tình của mình đã, sau đó tiếp tục lợi dụng cô để thu tài sản về ].
- A, em xin lỗi, em không nhận ra, cứ tưởng thằng " C-HÓ, THẦN KINH, DÂM TẶC, BIẾN THÁI " nào định nháy máy chứ. _ Tôi cố ý nhấn mạnh mấy từ kia mục đích là để chửi hắn cho thỏa mãn cái miệng đang buồn bực của mình.
+ Hôm nay có hứng đi chơi với anh không? _ Khải giở giọng tán tỉnh
- Dạ, em... _ Tôi hơi do dự, nếu để Kỳ biết liệu hắn có nổi cơn lôi đình hay không? Dù sao đây cũng là thời cơ tốt để tiếp cận với con cá lớn.
+ Đừng suốt ngày ru rú trong nhà làm cô vợ ngoan hiền như vậy, lâu lâu ra ngoài giải tỏa tâm tình chút đi, dù gì có lẽ giờ thằng Kỳ đang ở công ty, không biết được đâu. Cứ thế nhé, quán cafe Tâm Tình đường abc... _ Khải nói xong cúp máy. Tôi cũng cúp máy và sửa soạn chút ít rồi đi đến điểm hẹn.
[ Lại nói Khải là một công tử mà lại chỉ mời cô đến quán cafe mà không phải bar bởi hắn sợ mình lộ liễu quá, lòi ra cái xấu về sau sẽ khó có thể tản đổ cô nên chọn tạm địa điểm mời cô ra. Dù gì hắn cũng muốn thử cảm giác làm một chàng trai đàng hoàng tử tế một lần, chứ ngày trước hắn cưa gái, mấy cô ả đó toàn phải nghe theo lời hắn, cũng không dám mở lời thở than. Nhưng đối với cô thì không thể qua loa thế được, dù gì cô là một đứa con gái nhà lành, hơn nữa lại là em dâu, nếu như chẳng may để thằng chồng nó phát hiện thì có mất cả vốn lẫn lời.] Trên đường đi, tôi đang tự hỏi tên Khải kia sao lại chọn đúng lễ tình nhân mời tôi đi cafe, không lẽ nhanh như vậy mà đã cắn câu? Nếu thế thật thì đúng là quá tệ hại, tôi lại không muốn chơi cùng với một tên dễ dàng bị cưa đổ như hắn đâu. Từ khi có ông chồng giàu có đẹp trai, mắt chọn người của tôi ngày càng khắt khe, ít ra muốn lọt vào mắt xanh của tôi cũng phải bằng 1/2 của Kỳ, không thì cũng phải giống Thiên, một đối thủ như Khải, còn không bằng một tên tép diu vô danh tiểu tốt Huy kia. Tôi trong lòng thầm thở than, thật là chán, lại không có đối thủ nào ình chơi vui một chút, chứ cái tên Khải kia, nhìn mà ngán lắm rồi. Tới nơi, thấy bóng dáng quen thuộc đang được gái bu đầy xung quanh, xác nhận là Khải, tôi mới bước đến. Lúc tôi đến trước mặt hắn, chỉ thấy cái cảnh không vừa mắt chút nào: hắn hai nách kẹp hai cô, lại còn không khách khí thơm má bọn họ, xem bộ dạng rất là hưởng thụ. Đúng là cái kẻ lăng nhăng đánh chết cũng không chừa, may sao hắn không phải khẩu vị của tôi, chứ không thì tôi đã lôi hắn ra dạy dỗ một phen rồi. Lúc hắn thấy tôi, giống như có tật giật mình, vội vàng đuổi máy cô gái kia đi, khuôn mặt chân chó mỉm cười lấy lòng. Tôi ngồi xuống, mặc kệ các ánh mắt hình viên đạn từ tứ phía bắn đến.
- Anh cứ tưởng em không tới. _ Khải nói
- Được một công tử như anh đây mời em chả nhẽ lại dám không đến sao? Em có vẻ rất vinh dự khi được hưởng điều đó. _ Tôi mỉa mai đáp lại
- Ấy, đừng nói như thế, hẹn được em mới là vinh dự của anh đó. _ Khải giở giọng tán tỉnh, hơn nữa còn làm bộ liếc mắt đưa tình khiến toàn thân tôi nổi da gà, trong lòng ớn lạnh, dạ dày đang cuộn lên từng cơn chuẩn bị tuôn trào vì câu nói đó. Lúc tôi cúi xuống để trấn tĩnh lại tránh không làm mình thất thố mà nôn ra trước mặt hắn, đột nhiên một bó hoa hồng đỏ thắm không biết chui từ đâu ra bất ngờ đưa trước mắt tôi khiến tôi sững sờ trong giây lát. Khải cứ như một chàng trai tặng quà cho bạn gái mình, nói:
- Hôm nay là Valentine, anh có chút quà tặng cho em, mong em đừng chê!
- Em đâu có dám chê, nhưng ngày Lễ tình nhân mà thiếu chocoleate thì thật là thiếu lãng mạn! _ Tôi phát biểu một câu làm khuôn mặt tươi cười kia bỗng xám ngắt. " Thành công a, đòi hỏi đi, hắn có tiền mà! " trong lòng tôi cực hả hê khi nhìn thấy cái gương mặt khó chịu kia " tiêu tiền của ngươi nè, tiêu cho hết tiền của ngươi để ngươi ra đường mà ăn xin, cái đồ tham lam! ". Tôi không phải là kẻ thích ăn socola cho lắm, hay nói đúng hơn là ghét socola bởi vì nó lúc thì quá ngọt, lúc lại quá đắng khiến tôi khó chịu khi ăn, chứ nếu tôi mà thích cho dù tôi đòi hỏi cỡ nào Kỳ cũng sẽ cho tôi ăn thỏa thích a. [ Một câu đã thành công đánh vào tâm trạng vốn đang rất hưng phấn, tràn đầy lòng tin của Khải khiến hắn có chút hụt hẫng. Cô gái này thật lạ, thông thường đi với con trai thì phải biết e thẹn dịu dàng, đây cô lại không khách khí mà chỉnh hắn giữa chốn đông người khiến hắn không còn chút mặt mũi nào nữa, hơn nữa còn được voi đòi Hai Bà Trưng. Tuy nhiên tính cách thẳng thắn này của cô lại cộng thêm một điểm khiến hắn có thêm tinh thần, quyết tâm chinh phục bằng được cô. ]
- Chocolate, tất nhiên là có rồi, bây giờ anh dẫn em đi mua, em thích cái nào anh liền mua cho em cái đấy!
- Em không cần nữa, lát về bảo Kỳ mua bù! _ Tôi lại thẳng thắn từ chối, thái độ quay ngoắt 360 độ khiến mặt Khải vừa nãy còn chút hồng hào bây giờ hoàn toàn đen như đít nôi toàn nhọ nhồi. Nhìn thấy hắn như thế, tâm trạng tôi phải gọi là hả hê, cực kì thoải mái. Bật mí một chút tôi là kẻ thích cười trên sự đau khổ của người khác lắm.
- Hay bây giờ chúng ta đi chỗ nào chơi một chút. _ Khải không bỏ cuộc, tiếp tục rủ rê lôi kéo. Tôi không từ chối nữa, sảng khoái đồng ý, dù sao ngồi lì một chỗ như thế này tôi chỉ sợ về sau mình sẽ bị trĩ, phải vẫn động một tí cho khỏe gân cốt mới được, dù gì thì tôi biết hắn tạm thời sẽ không dám làm gì tôi đâu. Sau khi nhận được lời đồng ý của tôi, Khải liền móc ví lấy thẻ Vip vứt cho nhân viên của quán, ra vẻ một quý ông hào phóng, xong kéo tôi đi. Tuy nhiên chỗ mà Khải dẫn đi quá nhàm chán, toàn là mấy cái chỗ tôi và Kỳ đã đi chơi qua cả chục lần, chơi đến mức ngán không còn muốn chơi nữa. Nhưng không muốn làm cho cuộc vui mất hứng, tôi phải cô gắng duy trì nụ cười cứng ngắt trên mặt đến hết giờ. May sao Khải có việc phải về sớm, chứ không hắn cũng sớm bị tôi tìm cách đã đi cho đỡ mệt.
[ Nhưng cô lại không biết rằng có một người đang ghen bóng ghen gió ở công ty kia kìa. Đó là do lúc cô sơ suất đã bị anh gắn máy theo dõi ngay bên người mà không biết. Anh thấy cô đi cùng tên Khải, trên trán ba vạch hắc tuyến đã giăng đầy, lông mày trau lại đến mức có thể kẹp chết một con muỗi. Rõ ràng anh đã cảnh cáo cô không được đến gần cái con người nguy hiểm đó, thế mà cô vẫn cứ lao đầu vào, không hiểu cô xem lời nói của anh để ở đâu nữa. Hay vốn dĩ cô đã bị Khải thu hút quên luôn cả lời anh nói rồi cũng nên. Nghĩ tới đây, lửa giận trong người ngày càng tăng lên không cách nào kiểm soát được khiến anh suýt nữa có ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu, may sao lí trí đã chiến thắng, anh kiềm chế đển nỗi nổi gân xanh đầy người. Nguyên nhân việc khiến cho anh cố nhận nhịn là vì không muốn để cô biết anh có ý theo dõi cô, một kẻ cuồng tự do như cô không muốn kẻ khác kiểm soát cuộc sống của mình, nếu cô mà biết không nổi sùng lên với anh mới là lạ đấy. Và kết quả của việc này chính là dẫn đến một cuộc cãi vã không đáng có khiến cho tình cảm rạn nứt, mà nếu rạn nứt rồi thì mấy kẻ kia không phải có càng nhiều cơ hội thừa nước đục thả câu cướp cô đi hay sao? Anh còn lâu mới có thể để ấy kẻ đó được đắc ý như thế ]. Khải vốn định đưa tôi về nhưng tôi từ chối, vì muốn ở trong mắt hắn giữ lại chút hình tượng của một cô gái biết điều, Khải vì thế không nằng nặc đòi đưa tôi đi nữa, trực tiếp lái con Limosine rời đi, vì thế tôi phải tự đi bộ trở về, càng tốt, càng khỏe chân, lại giảm được vài kí. Bây giờ mới có hơn ba giờ chiều, còn rất sớm, tôi không muốn về nhà chút nào, liền thay đổi ý định muốn tản bộ. Tôi tha thẩn dạo quanh các khu phố gần đấy, ngắm nhìn những bông hoa tươi nở rộ trong quành hàng của các chị bên đường. Hôm nay là Valentine, đương nhiên hoa cũng muốn chứng tỏ mình đáng được yêu mà khoe sắc khắp nơi, nhìn vào có chút chói mắt. Nhìn mấy chàng trai đi cùng bạn gái cũng mua hoa để tặng, hai người ngọt ngào khiến người khác có phần ghen tị. Nhìn lại bó hoa trong tay mình, rặc rỡ và đẹp đẽ biết bao. Nhưng đáng tiếc chỉ giờ đến sáng mai nó sẽ héo úa. Tôi sở dĩ không vứt cái bó hoa này đi một phần vì tiếc một phần vì muốn mang về chọc tức Kỳ cho vui, thế là tôi vẫn cầm theo từ nãy đến giờ. Đang đi trên đường tự dưng có một con Lincoln chặn ngay trước mặt và gần như muốn đâm vào tôi làm tôi sợ suýt lên cơn đột quỵ. Một người con trai với vẻ hống hách, bá đạo, hơi thở tràn đầy nguy hiểm nhưng nhìn vào vẫn khiến cho người ta không khỏi cảm thán vì vẻ đẹp của hắn, hắn mặc một bộ thể thao thoải mái, lại đeo kính râm trông rất lịch sự bước xuống, kẻ đó không ai khác chính là Thiên. Tôi thấy hắn thì bực mình chạy đến, không kiêng nể mắng:
- Này! Anh có biết là vừa rồi suýt đâm vào tôi hay không? Đi xe không có mắt à? _ Nói rồi xoa xoa ngực tự trấn an. Đáp lại tôi lại là một bó hồng đỏ thắm giơ trước mặt làm tôi há hốc. Cà lăm không nổi một câu:
- Cái... cái... anh... định... tặng... cho...
- Đúng, cho em! _ Thiên rất khí phách mà khẳng định
- Sao cho tôi? _ Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn. Ngày Lễ tình nhân mà tặng hoa hồng đương nhiên là để tỏ tình rồi! Tự mắng mình ngu ngốc một lượt mới đưa tay ra nhận lấy bó hồng to bự chảng kia. Mà cũng kì lạ thật, ngày hôm nay tôi nhạn được hai bó hoa hồng rồi, mấy cái người kia không biết làm cái gì đặc sắc hơn sao? Ngày này mà cứ tặng hoa hồng hoài, phát ngán, hơn nữa lại tốn tiền nữa chứ. Thay bằng tặng hoa bọn họ cũng có thể tặng tiền cho tôi mà.
- Đi thôi, tôi đưa em đến một nơi. _ Rồi không cần chờ tôi đồng ý, Thiên đã tự ý lôi xềnh xệch tôi rồi ấn vào trong con xe đắt tiền của hắn, khởi động máy xong rời đi. Điều làm tôi bực mình nhất chính là hành động ngông cuồng của hắn lúc bắt tài xế riêng phải phóng nhanh hết tốc độ, đôi lúc còn lạng lách đánh võng trên đường khiến cho người đi đường ai ai cũng không khỏi la hét. Cả một đoạn đường dường như rất nhộn nhịp, lại đúng buổi tan tầm khiến giao thông ách tắc, còn khiến tôi ngồi trong xe nhiều phen khiếp đảm, kinh hồn bạt vía vì cú phi xe ngoạn mục của bọn họ, trong lòng thầm cảm thán " Người lắm tiền lúc nào cũng bá đạo như vậy. "
(*) hồng hạnh vượt tường: thành ngữ dùng để nói về việc người phụ nữ đi ngoại tình
-------------------------------oOo------------------------------- Hết chap 92 ---------------------------------oOo---------------------------------
Sorry mấy bạn độc giả, tại vì mấy hôm trước máy hỏng lên không post được chap mới, hôm nay mình xin post bù: 6 trang liền nhé. Vì mình không có nhiều thời gian để post hai chap cùng một lúc nên post chung vào một chap luôn, tiện thể mình gửi lời tạm biệt chân thành nhất tới các bạn. Vì đã vào năm học mới, tác giả rất có thể sẽ bận việc học mà không thể post chap mới được nên xin các bạn thông cảm. Hẹn gặp lại vào năm sau, hoặc rất có thể sớm thôi mỗi tháng tác giả post một chap cho các bạn đọc thỏa nỗi mong chờ. Say goodbye, see you again, love you so much!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong