The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86
ôi vừa tung tăng cầm hộp cơm đi vừa hát, tiện hỏi đường đến nơi. Tới nơi, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ nguy nga tráng lệ của nó. Một tòa nhà cao tầng đến nỗi tôi cũng chẳng biết nó cao đến tầng bao nhiêu, bề ngoài được bao phủ là những lớp kính trong suốt, có thể thấy được các văn phòng trong đó. Nhìn sơ qua thôi cũng biết là cần kinh phí không hề nhỏ. Tôi lon ton chạy đến gần vào định vào trong, bỗng một bác bảo vệ cao tuổi chặn tôi lại, hỏi:
- Cháu bé, cháu đến đây làm gì? Chỗ này không phải là công viên, không dành cho trẻ con chơi.
- Dạ, cháu không phải trẻ con nữa mà đến công viên chơi! _ Tôi thật thà trả lời. Dù gì tôi cũng 15 tuổi rồi, cũng đã là vợ người ta, còn bảo trẻ con gì nữa. Tôi biết mặt mình tuy có chút non nớt, lại búng ra sữa, người ta hiểu lầm là phải. Nhưng tôi không thích người ta dùng cái ánh mắt ' trẻ con chưa hiểu sự đời ' để nhìn tôi khiến tôi cảm thấy có chút gì đó bực bội.
- Vậy cháu đến đây làm gì?
- Cháu tìm chủ tịch của các người. _ Tôi nói thẳng ra luôn.
- Cậu ấy rất bận, cháu muốn để lại lời nhắn gì sao?
- Không có, cháu muốn trực tiếp gặp anh ấy. Chú có thể cho người vào nhắn với anh ấy rằng có người nhà cần gặp anh ấy. _ Tôi lạnh lùng nói, mặt vẫn ngó nghiêng.
Chờ người bảo vệ chạy vào thông báo, tôi được ông ta mời vào. Tuy nhiên lại có chút khốn khổ vì phải tìm đường, bởi lẽ ông ta không thể rời đi được để chỉ đường cho tôi. Khổ sở lắm mới tới được đến tầng cao nhất của tòa nhà, cũng là phòng chủ tịch, tôi không khách khí mà tự nhiên bước vào. Rồi lại có kẻ ngăn cản, sao bọn này cứ thích làm kỳ đà cản mũi thế nhỉ? Người cản tôi là một nữ thư kí trẻ trung và trông rất chi là hotsexy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã không thấy ưa cô ta rồi: quần áo thì thiếu vải, chả nhẽ công ty không trả đủ lương cho nhân viên để cô ta nghèo đến nỗi phải thiếu chỗ này, thừa chỗ kia thế sao? Nhìn cô ta, chỗ nào tôi cũng chán ghét, đặc biệt là cái bộ dạng khiêu dâm ấy, muốn quyến rũ chồng tôi chắc, trâu già đòi gặm cỏ non sao? Thế mà không biết xem xét đối tượng là ai nữa. Tôi trong lòng thầm khinh bỉ cô ta, đánh giá lại từ trên đầu tới chân một lần nữa, vẫn không có chút thiện cảm mà càng nhìn lại càng ghét. Cô ta đung đưa cái mông cong tớn của mình õng ẹo đi đến, rồi không nói không rằng mắng xa xả vào mặt tôi khiến tôi ngỡ ngàng:
- Cô là ai? Lại đến tìm chủ tịch chúng tôi hả? Hôm nay chủ tịch không có hứng thú muốn tiếp đón mấy cô đâu, chủ tịch chúng tôi bận lắm. Nếu cô muốn câu dẫn ngài ấy thì phải chờ hôm khác, hôm nay thì không được. Hay cô đến đây muốn lấy tiền bồi thưởng? Bao nhiêu để tôi còn gọi điện để lấy? _ Giọng điệu rất ra dáng một bà vợ đang chỉ trích nhân tình mà tôi lại được coi là cô nhân tình thấp kém đó. Cô ta đúng thật là, không có mắt nhìn hay sao? Tôi rõ ràng ràng là một đứa trẻ con, sao cô ta không biết điều mà ngậm cái mồm thối của ả lại rồi quan sát cho kĩ, chả nhẽ mắt ả bị mù rồi sao? Đúng là cái loại nhân viên đáng ghét, tôi không ngờ trong công ty lại đào tạo ra cái loại người coi thường người khác như thế này.
- Chị à, chị có thể ngừng được rồi đấy. _ Tôi bịt lỗ tai nói. Thế nhưng cô ta vẫn không quan tâm, cứ thế xa xả mắng vào mặt tôi, nói nhiều đến nỗi nước bọt văng hết lên mặt tôi ả cũng chả thèm để ý. Tuy nhiên, từ trong miệng cô ta, tôi moi được không ít tin tốt về chuyện trước kia của Kỳ: nào là hắn đào hoa thế nào, nhiều bạn gái ra sao rồi hào phóng cỡ nào với bạn gái. Trong lòng không tránh khỏi cảm giác bực tức. Tôi biết chồng tôi rất anh tuấn, trước kia chăng hoa cũng là chuyện không thể tránh khỏi nhưng khi được chính tai nghe thấy lại có một loại cảm giác nặng trĩu, có thứ gì đó chua chát cứ len lỏi trong tôi, hình như tôi đang ghen. Ghen? Tôi cũng biết ghen ư? Tôi thấy buồng cười với chính mình, con người ai mà không biết ghen chứ, kể cả người cao thượng nhất cũng có lúc ghen thôi, việc này cũng hết sức bình thường. Chờ cho cô ta nói hết những gì mình cần nói, tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi một câu:
- Chị nói xong chưa?
- Phù... Xong rồi! _ Ả lấy tay vuốt đi những giọt mồ hôi trên trán, từ nãy tới giờ cứ bắn liên thanh khiến ả tốn không ít nước bọt rồi.
- Nếu xong rồi thì tôi vào đây! _ Tôi không thèm nhìn sắc mặt ả cũng biết là ả ngạc nhiên lắm. Như ả từng kể thì trước đây Kỳ sẽ không cho phép bất kì tình nhân nào của mình được quấy rầy lúc hắn đang làm việc, nếu cần gì chỉ cần nói cho thư kí của hắn. Nếu không chịu nghe lời thì kết cục một là bị hắn không thèm nhìn đến mặt, hai là có thể sẽ không kiếm được miếng cơm. Nhưng tôi là vợ hắn, không phải tình nhân, cần gì phải tuân thủ những quý tắc đó. Bởi vì hắn luôn thương yêu cưng chiều tôi nên tôi tin chắc hắn sẽ không dám không nhìn mặt tôi, hơn nữa nếu hắn muốn tôi cũng có thể cùng hắn kiên nhẫn chơi trò chiến tranh lạnh, còn nữa, nếu hắn muốn đoạt mất miếng cơm của tôi, yên tâm, hắn vẫn sẽ phải lo cho tôi cả đời, không phải sao? Tâm trạng có chút thoải mái hơn, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào.
Trước mặt tôi bây giờ chính là một người đàn ông thật sự rất tuấn tú, tuấn tú một cách mê người. Nhìn xem bộ dáng hắn làm việc mê hoặc đến chừng nào, thảo nào hắn không cho tình nhân vào phòng là phải, tôi thấy quyết định này cảu hắn rất đúng đắn. Mỉm cười tiếp tục bước tới, rón rén ra phía sau lưng hắn, nhẹ vỗ vào vai hắn rồi ngồi sụp xuống trốn, thế nhưng không may bị hắn phát hiện, lạnh lùng hỏi:
- Đến tìm anh có việc gì không? _ Giọng điệu này của hắn làm tôi không vui chút nào. Hắn là đang dùng thái độ gì đối xử với tôi đây.
- Không có việc không được đến tìm anh à? _ Tôi giọng hờn dỗi. Lúc này Kỳ mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lạnh tanh bỗng dưng nở một nụ cười, kéo tôi tới gần, cưng chiều ôm vào lòng, dịu dàng hỏi - Bà xã anh lại giận à? Hôm nay sao tự dưng lại chạy đến đây thế?
- Em chỉ là lo anh làm việc chăm chỉ quá quên cả ăn cơm nên mang cho anh ít đồ ăn thôi mà ( giơ hộp đồ ăn ra trước mặt ), cho anh đó!
- Cảm ơn bà xã! _ Hắn nhẹ nhéo má tôi. Tôi bất mãn đẩy tay hắn ra, chuyện thư kí lúc nãy tôi còn chưa hỏi tội hắn đấy.
- Này, em hỏi anh cái này nha! _ Tôi như thăm dò ý kiến, còn Kỳ thì đang chăm chú vào mấy món ăn tôi mang đến, gắp một miếng cho vào miệng, nhàn nhã đồng ý, bộ dạng lười biếng mà hấp dẫn chết người. Tôi tiếp tục hỏi - Công ty anh... trả lương cho nhân viên thấp lắm hay sao?
- Không có, lương trung bình cũng đã cao gấp mấy lần người bình thường rồi.
- Thế sao thư kí của anh ăn mặc thiếu vải thế? _ Tôi trách móc. Bỗng " phụt " _ Kỳ vừa nghe xong phun hết ra, ho sặc sụa. Tôi ngạc nhiên quay ra vỗ vỗ ngực cho hắn, quan tâm hỏi - Sao thế?
- Không... không sao! _ Kỳ gian nan nói, vừa nói vừa ho sặc sụa - Nếu... em không thích anh có thể bảo cô ta ăn mặc kín đáo một chút...
- Không cần, tốt nhất là thay thư kí mới, mà là thư kí nam mới được. _ Tôi đưa ra đề nghị. Đúng lúc bên ngoài cửa mở, ả thư kí bước vào, nhìn thấy Kỳ đang ôm tôi trên lòng, tôi phát hiện ánh mắt ả có chút biến hóa đặc biệt, dường như là ghen tị. Cũng được, ghen tị chết ả đi, cái đồ hồ ly tinh. Ả thu hồi tầm mắt, đem bản báo cáo đưa lại cho Kỳ rồi rời đi. Tôi bất bình trước thái độ của ả, nói:
- Đấy, anh thấy chưa? Vừa cô ta nhìn em bằng cái ánh mắt thù ghét. Anh cũng giỏi quá ha, làm việc mà cũng thu hút ong bướm như thế. Anh biết không? Vừa lúc em mới đến cô ta cứ xa xả quát vào mặt em như thế này... bla... bla... _ Tôi kể hết tật xấu của ả cho Kỳ, lại còn thêm mắm thêm muối để cho ả thêm xấu hơn. Đối đầu với ai chứ đối đầu với tôi tuyệt đối không có kết cục tốt. Sau khi kể lể xong xuôi, tôi khát nước cầm cốc nước của Kỳ, không cần xin phép, tự ý tu một hơi hết sạch. Rồi bỗng nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, tôi hỏi Kỳ:
- Hôm nay là sinh nhật anh, đã có kế hoạch đi chơi gì chưa?
- Tạm thời vẫn chưa! _ Hắn trả lời. [ Từ trước tới nay anh rất ít khi đón sinh nhật, hầu như là không đón. Dịp đặc biệt này anh cũng không có thời gian để nghĩ đến, tại công việc vẫn còn rất nhiều, cư nhiên lại không nghĩ đến, hôm nay anh đã chính thức bước sang một tuổi mới. Nhìn cô háo hức như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ hạnh phúc, có lẽ rất chờ mong, trong lòng không khỏi dâng lên một dòng nước ấm. Nếu cô thích, anh sẽ cùng cô đón sinh nhật của mình, dù sao thì cũng là ngày kỉ niệm anh sinh ra. Đôi lúc anh không khỏi thất vọng trước bản tính vô tâm trẻ con của cô, mặc dù đã trở thành vợ anh nhưng tính tình vẫn không thây đổi chút nào, luôn ham chơi như vậy. Nhưng bây giờ thì anh thấy rồi, cô thực sự rất quan tâm tới anh, anh từ trước đến nay chính sinh nhật mình còn quên mất, vậy mà cô lại nhớ, đúng là khiến anh có một cách nhìn khác về cô ]
( Xong chap 86 )
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong