Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85
nh vừa đi đâu vậy? _ Tôi bỗng hỏi
- Anh đi thăm bà nội. _ Kỳ trả lời
- Sức khỏe bà thế nào?
- Vẫn vậy, không có tiến triển gì cả. _ Kỳ lắc đầu chán nản
- Đừng lo, khi trở về em sẽ chú ý tới bà nhiều hơn.
- Em vẫn còn muốn quay về đó? Không biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ em sao? _ Kỳ lo lắng nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi có chút đau.
- Đừng lo, em sẽ tự biết bảo vệ mình mà. _ Tôi cũng nắm lấy tay Kỳ.
Hai chúng tôi cùng nhau trở về nhà đúng vào tầm trưa, vì là ngày Tết nên người giúp việc nghỉ rồi, tôi đành tự tay vào bếp vậy. Mở tủ ra, bên trong còn có một ít nguyên liệu, tôi lấy ra làm đồ ăn. Dù sao hôm nay việc trở về nhà giữa chừng cũng là nằm ngoài dự kiến của tôi nên vẫn chưa chuẩn bị trước đồ ăn, đành ăn tạm chút ít đồ nào đó vậy. Tôi lấy đồ trong tủ ra, cho lên bếp nấu. Bên ngoài, tôi nghe tiếng xả nước, chắc Kỳ đang tắm. Trời mùa đông lạnh như thế, hắn có cần cứ ôm khư khư cái căn bệnh thích sạch sẽ đó không? Ở bẩn một ngày thì chết được sao? Tôi vừa nấu vừa ngân nga khúc ca ngày Tết, chợt một bàn tay ấm áp vòng qua eo tôi khiến tôi giật mình. Không biết Kỳ đến từ khi nào, khuôn mặt hắn đang tựa vào vai tôi, hơi thở nam tính cứ phả vào tai tôi khiến tôi có chút khó chịu.
- Đang làm món gì thế? _ Hắn nhẹ nhàng hỏi tôi, bên trong lời nói lộ rõ vẻ hạnh phúc. Tôi cười cười, quả thực rất là hạnh phúc, tôi trả lời
- Chỉ là một ít canh thôi, cũng không phải món gì cầu kì. _ Rồi vòng lại ôm lấy cổ hắn, nhưng khi thấy tóc hắn vẫn còn ướt, nhỏ từng giọt xuống ướt hết vai áo, vì lo cho sức khỏe của hắn, tôi liền đẩy hắn ra, nhắc nhở - Anh mau đi lau tóc đi, còn để thế nữa bị cảm bây giờ, em nấu xong rồi ăn cơm! _ Hắn không nói gì thêm, ngoan ngoãn lên phòng lau tóc.
Sau vài phút chuẩn bị xong, tôi bê thức ăn ra bàn rồi gọi hắn vẫn đang ở trên phòng xuống. Cả hai cùng ăn một bữa cơm Tất niên thật vui vẻ. Buổi chiều Kỳ lại đưa tôi về bên ngoại chúc Tết mọi người, thật là vui quá đỗi vì năm nay không bỏ lỡ phong bao lì xì nào cả. Sau cả một buổi chiều đi khắp nơi tới mức chân muốn đứt lìa, tôi lại trở về căn biệt thự của mình. Ngồi được một lúc, tôi bỗng dưng nhớ ra mình vẫn đang cầm số điện thoại của Khải, vội lấy ra định chơi một chút. Tôi bấm dãy số, ai ngờ gọi được. Cuộc gọi vừa kết nối, đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp lại hơi khàn khàn mà có gì đó rất mờ ám khiến tôi bất giác đỏ mặt. Tôi nói:
- Chào anh, còn nhớ em chứ? Như Nguyệt đây! _ Tôi cười nói, đưa một ngón tay lên miệng ý bảo Kỳ giữ im lặng.
+ Ừ, có chuyện gì không? _ Khải giọng có chút lạnh nhạt
- Không phải anh bảo em về thì phone cho anh còn gì? Nếu làm phiền thì em cúp máy đây. _ Tôi giả vờ làm nũng mà trong lòng đến phát nổi da gà.
+ Ấy, đừng, anh không có ý đó. Em gọi mà thằng Kỳ không nói gì sao? _ Khải hỏi như thăm dò. À ha, đây là cái kiểu vụng trộm mà còn sợ chồng người ta phát hiện đây mà, bây giờ tôi mới hiểu được cảm giác đó. Nhưng tôi có tính là vụng trộm không nhỉ khi chồng tôi đang ở ngay bên cạnh, hắn cũng chả thèm nói gì. Tôi nhếch miệng cười nhìn sang Kỳ, ánh mắt lúc này của hắn nói cho tôi biết hắn có vẻ đang rất khó chịu khi thấy tôi nói chuyện với Khải. Hắn ôm lấy tôi, hung hăng cắn một cái vào vai tôi khiến tôi nhăn mặt nhưng không kêu lên.
- Anh ấy ngủ rồi nên không biết. _ Tôi vẫn giữ giọng tự nhiên mà nói dối không chớp mắt.
+ Ồ, thế hả? Ngày mai có thể đi chơi với anh không? _ Còn chưa quen nhau đến một ngày, anh ta đã lên giọng rủ rê tán tỉnh, quả không hổ danh là " sát gái " a.
- Không được, ngày mai em phải ở nhà ăn Tết với anh ấy, không sẽ bị nghi ngờ. Để khi nào có dịp em trốn được sẽ phone cho anh. _ Tôi tiếp tục chơi trò lạt mềm buộc chặt.
+ Ừ, thế cũng được. Qua Tết nhớ phải phone cho anh đấy!
- Dạ, em biết rồi. Bây giờ anh ấy tỉnh rồi, em cúp máy đây, bye bye anh!
+ Ừ, bye em, ngủ sớm đi. _ Khải nói xong rồi cúp máy. Tôi quay ra thấy mặt Kỳ đã đen sì toàn sát khí, vội vàng lấy nước tạt vào bằng cách ninh nọt hắn, không mình chết thê thảm như thế nào còn không biết đấy.
- Chồng em lại ghen nữa hả? Đừng lo, em không bị mắc mưu của hắn đâu, chỉ là đóng kịch một chút cho vui thôi mà!
- Đóng kịch có đến nỗi ngọt ngào như vậy hay không?
- Thôi mà, em bồi thường cho anh là được. _ Tôi nói rồi hôn lên má hắn một cái, ai ngờ lại càng là lợi thế để hắn chiếm tiện nghi.
Tôi cùng Kỳ vượt qua một dịp Tết an lành và bình an. Qua Tết rồi nhưng bên Khải vẫn không chút động tĩnh làm tôi có chút chán chường tuy nhiên vẫn không bỏ cuộc. Tôi chọn cách " ôm cây đợi thỏ " cũng không dám manh động, tôi muốn để cho hắn tự mình tìm đến cửa, lúc ấy coi như là có thể thành công tiếp cận hắn rồi. Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Kỳ rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra món quà gì thích hợp để tặng cho hắn. Những thứ dùng tiền mua được kia quả là quá sa sỉ, đối với hắn không là gì hết, cái tôi cần thật sự là một món quà từ tấm lòng, nhưng tôi lại không khéo tay nên không biết làm gì cho phải. Trải qua mấy ngày suy nghĩ nát cả óc, tôi thật phiền não chết mất. Vì dạo trước bận quá không gọi được cho Bảo Châu và Thanh Trúc nên hôm sinh nhật hắn tôi đã rủ bọn họ đi shopping chọn quà cùng tôi. Vào trong các quán shopping, nhiều thứ đẹp nhìn đến phê cả người, lòi cả mắt, rất khó để lựa chọn một món quà như ý mà vẫn thể hiện được tấm lòng. Tôi do dự nhìn đi nhìn lại mấy món đồ, chả có món nào phù hợp cả, chỉ toàn những món mà con gái thích thôi, hắn có thể thích sao?
- Này, mày định tặng cho hắn cái gì thế? _ Bảo Châu tò mò hỏi tôi
- Hả? Tao cũng không biết nữa. _ Tôi thật thà trả lời
- Thế ổng thích gì?
- Tao không biết! _ Tôi trả lời rất thẳng thắn khiến biểu tình trên mặt Bảo Châu ngạc nhiên tột cùng. Tất nhiên rồi, tuy rằng hắn là chồng tôi nhưng mới cưới nhau được hơn 4 tháng, tôi làm sao mà biết được hắn thích gì để mà tặng cơ chứ. Nhưng lời nói ra lại thấy mình có chút gì đó rất vô tâm. Hắn ngày nào cũng ở cạnh tôi, thương yêu chiều chuộng tôi, luôn hiểu mọi sở thích của tôi, vậy mà tôi lại chả hiểu chút gì về hắn cả. Nếu đổi lại tôi mà là hắn chắc sẽ thấy thất vọng lắm. Tuy nhiên bây giờ cũng không còn thời gian để mà hỏi hắn nữa, tôi muốn cho hắn là một món quà bất ngờ nào đó. ( sao không tự biến mình thành quà mà tặng chứ. )
Tôi với hai nhỏ chia nhau ra, mỗi người một ngả, hẹn một giờ sau gặp mặt. Tôi đi lòng vòng, xem qua rất nhiều thứ đồ bắt mắt nhưng vẫn không ưng được. Dù gì đi nữa, chọn quà cho ông xã cũng không thể chọn qua loa được. Mất hơn nửa tiếng mà tôi vẫn không chọn được một món quà thích hợp, tôi bắt đầu phát cáu. Hậm hực đi qua đi lại mấy gian hàng, bỗng nhiên tôi phát hiện một thứ đã thu hút tôi từ ngay cái nhìn đâu tiên. Nó trông rất giản dị, chỉ là một cái bình trong suốt giống như cái bể cá thu nhỏ, bên trên có nắp đậy không biết để làm cái gì. Tôi không hiểu mắt mình có vấn đề hay không mà lại đi thích một thứ bình thường như thế. Tôi không biết Kỳ sẽ dùng nó để làm cái gì, có tác dụng gì nhưng nói chung tôi rất thích nó. Không nghĩ được nhiều, tôi quyết định mua nó không chút do dự, dù gì nó cũng là thứ mà tôi thích từ ngay cái nhìn đầu tiên. Lúc ra tập trung ở đại sảnh, ba đứa liền khoe quà mua được. Bảo Châu mua một hộp nhạc có hình đôi chim uyên ương ( chủ yếu là muốn tặng cả hai người đó mà ), Thanh Trúc lại chọn một đôi ngọc có thể ghép lại được với nhau. Đến lượt tôi, tôi đưa đồ ra, Thanh Trúc ngạc nhiên hỏi:
- Mày tặng ổng cái này để làm gì?
- Tao cũng không biết nữa, thích thì mua thôi. _ Tôi trả lời qua loa giấu đi sự ngại ngùng của mình trong lòng
- Cái hộp này cũng đẹp thật, nhưng ngoài để đựng sao hay hạc giấy ra thì còn lời ích gì nữa đâu. _ Bảo Châu vuốt vuốt cằm
- Ừ ha! _ Tôi bỗng reo lên một cách vui sướng nhưng rồi mặt lại ỉu xì - Chắc anh ấy sẽ không làm mấy thứ đó đâu, anh ấy làm gì có nhiều thời gian như vậy. _ Đúng là như thế, thời gian ngoài ở công ty đến hơn nửa ngày ra thì cũng chỉ là suốt ngày bám dính lấy tôi, làm gì có tâm tư nào mà ngồi làm mấy thứ linh tinh chả có lợi lộc gì đấy.
- Thôi, không còn nhiều thời gian mà chọn lại quà đâu, về thôi. _ Bảo Châu nhìn đồng hồ rồi nói. Thế là chúng tôi lại cùng nhau trở về để chuẩn bị sinh nhật cho hắn vào buổi chiều. Khi tôi về đến nhà, mới có hơn 10 giờ trưa, tôi bảo dì Lan chuẩn bị hộ tôi ít đồ ăn để tôi mang đến công ty cho hắn. Dù sao tôi cũng chưa bao giờ đặt chân đến đó nên muốn đến xem thử.
( Xong chap 85 )
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong