Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82
uả thực mấy tháng nay không được về nhà, có chút nhớ nhà quá. Cũng tại không có thời gian chứ không tôi sẽ đi đi về về suốt ngày cho xem. Sau đó tôi cùng mẹ vào bếp nấu ăn. Trong bữa ăn, cả nhà ngồi trò chuyện vui vẻ, mẹ tôi hỏi:
- Khi nào con định đi tiếp?
- Con vừa mới về, mẹ đã định đuổi con đi rồi. Mồng một con định đi, mồng hai con về thăm mẹ sau. _ Tôi xụ mặt, đưa ra quyết định
- Được rồi! _ Mẹ tôi trả lời sau đó quay ra nói chuyện với ba mẹ chồng tôi.Tôi vẫn cảm thấy bực tức, quay ra Kỳ, nói - Thế là năm nay chả thu được đồng tiền mồng tuổi nào rồi.
- Không phải anh cho em rất nhiều tiền sao? _ Kỳ thắc mắc
- Anh chả biết gì cả, anh sống trong sung sướng quen rồi, đâu hiểu được ý nghĩa của tiền mồng tuổi đối với những đứa trẻ bình thường như bọn em. Tiền mồng tuổi không chỉ là tiền mà nó còn chứa cả tấm lòng của người đưa nó nữa đấy.
Đúng là như thế, chỉ những người như bọn trẻ chúng tôi mới hiểu được ý nghĩa của đồng tiền mồng tuổi. Bình thường thì không nói, tiền vẫn là tiền, vẫn là cái thứ chỉ là giấy mà làm cho bao nhiêu kẻ lộ ra lòng tham không đáy, một thứ tiền tầm thường luôn thu hút kẻ khác. Còn trong dịp Tết, nó lại biến thành một món quà ý nghĩa đối với trẻ nhỏ, nó là niềm vui, là niềm hạnh phúc, sự sung sướng của chúng tôi, cũng là tấm lòng của những người lớn để cầu mong đứa trẻ lớn lên được khỏe mạnh. Tuy chỉ ít ỏi không đáng là bao nhưng nó đã khiến cho những đứa trẻ như chúng tôi hạnh phúc đến nhường nào. ( có ai không vui khi được nhận tiền mồng tuổi không nhỉ? ). [ Nghe cô nói anh lại bắt đầu liên tưởng tới những phong bao lì xì đỏ thắm mà ngày trước anh cũng một thời được nhận, quả thật có chút vui vẻ khó nói thành lời. Những thứ này đối với anh đều rất xa xỉ. Cô nói cũng đúng, từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, cũng quen với việc sài tiền nhưng không phải là không biết ý nghĩa của nó. Đáng thương thay, tuổi thơ của anh lại không giống những đứa trẻ khác, trưởng thành sớm nên những cái cảm giác vui vẻ đó đã sớm quên rồi. ]. Cứ như thế, tôi chỉ được ở cạnh ba mẹ có bốn ngày ngắn ngủi, còn ba mẹ chồng tôi ngay hôm sau đã đi rồi. Nhưng thật bốn ngày này tôi rất vui, cảm giác như được trở lại cuộc sống trước kia của tôi vậy. Trong bốn ngày, tôi đã giúp ba mẹ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để chuẩn bị đón Tết rồi. Thực ra trước trông ba tôi nghiêm khắc thế thôi chứ trong gia đình ba là người yêu thương nuông chiều tôi nhất đó. Ngay từ nhỏ tôi đã được ba cho đi du lịch khắp nơi, lại còn được mua rất nhiều đồ chơi cho nữa, chỉ cần là thứ gì tôi thích mà không vượt quá giới hạn ba đều sẽ đáp ứng. Phải nói là cuộc sống ngày nhỏ của tôi sướng như tiên, giống như một con búp bê trong lồng kính, được người người yêu mến, bảo quản. Nhưng thế thì đã sao, dù gì con búp bê đó có được bảo quản tốt như thế nào đi chăng nữa nó cũng chỉ là một thứ đồ để trang trí, chả có ích lợi gì. Tôi không muốn mình giống như con búp bê ấy, chỉ như cái bình hoa di động sống dựa vào người khác, tôi thực sự muốn làm một việc gì đó có ích để giúp đỡ mọi người, và bây giờ tôi đã tìm được rồi.
Thời gian cũng trôi qua thật nhanh, mai là đã đến mồng một Tết rồi, tôi lại sắp phải đi, thật là tiếc quá. Nhớ mấy cái năm ăn Tết ở nhà, ngồi quây quần bên mâm cơm Tất niên đoàn tụ cùng gia đình thật hạnh phúc biết bao. Bây giờ hồi tưởng lại, tôi mới cảm thấy những thứ đó thực sự là đáng trân quý. Đêm nay là đêm Giao thừa, tôi muốn đi đón pháo hoa với người mình yêu nên trước 12 giờ đêm liền lôi kéo Kỳ ra ngoài đứng đợi. Kỳ cũng rất chịu nghe lời, cùng tôi đợi pháo hoa đêm Giao thừa. Thời khắc từng bông pháo hoa sặc sỡ nở rộ trên bầu trời đêm báo hiệu đã qua một năm mới, lòng tôi lại có cảm giác nao nao khó nói thành lời, một cảm giác xúc động. Một giọt nước mắt bỗng lăn xuống nơi bờ mi, tôi không hiểu vì sao mình lại khóc, chỉ là tôi muốn khóc thôi, một khoảnh khắc thiêng liêng tuyệt đẹp. Kỳ đang nắm chặt lấy tay tôi rồi bỗng đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt đó, sau đó quàng tay qua vai kéo tôi vào lòng để tôi cảm nhận được hơi ấm của hắn trong mùa đông lạnh lẽo này, cùng tôi ngắm cảnh sắc lúc Giao thừa thiêng liêng. Sau khoảnh khắc đó, tôi cùng Kỳ về nhà, bên ngoài vẫn nổ " rầm rầm " mấy tiếng pháo hoa. Nhẹ nhàng đặt mông xuống, tôi thở hắt ra một hơi, có lúc cuộc sống thật mệt mỏi, nó khiến ta muốn trốn tránh tất cả, muốn biến mất trong tích tắc nhưng có lúc nó lại ly kỳ khiến ta bị thu hút và xoáy sâu vào trong đó. Cuộc sống con người cứ như một bàn tròn luôn xoay quanh tất cả, nó làm cho người ta mệt mỏi vô cùng, một cuộc sống vô nghĩa. Thời khắc này, tôi cũng muốn giống như những bông pháo hoa trên bầu trời đêm kia, sau khi nổ lên sẽ hòa mình và biến mất trong chớp nhoáng. Pháo hoa ấy à, nó tuy đẹp nhưng cũng chỉ tồn tại trong chớp nhoáng rồi lại biến mất, nhưng nó khiến người ta vui vẻ, tại sao vậy? Có phải con người cũng giống nó, chỉ như thú vui tiêu khiển cho người khác hay không? Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ miên man, một bàn tay với hơi ấm quen thuộc vòng qua người, một thân ảnh cao lớn xuất hiện sau lưng. Kỳ tựa cằm vào đầu tôi, cùng ôm tôi vào lòng, ân cần hỏi:
- Lại thấy buồn à? _ Tôi không nói gì, chỉ gật đầu một cái, tiếp tục nhìn lên bầu trời sắc sỡ với màn pháo hoa rộn ràng mà lại chìm trong suy nghĩ miên man.
Sáng hôm sau, trước khi rời đi, tôi luyến tiếc nhìn lại căn nhà đã gắn bó với tôi suốt hơn 10 năm trời, sau đó bị Kỳ lôi lên xe. Xe chạy hơn một tiếng, lòng vòng qua nhiều con đường khác nhau như mê cung mới tới nơi. Đó là một căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy, trên cổng có viết dòng chữ " Vũ Gia ", tôi biết mình đã đến nơi nhưng vẫn không muốn bước vào. Tôi biết đây là một gia đình lớn, hay nói đúng hơn là một gia tộc, tôi không hiểu tại sao mình lại may mắn đến nỗi lấy được nhị thiếu gia của nhà họ Vũ nữa. Nhìn mấy tên tượng người ( bảo vệ ấy ) bằng da bằng thịt lạnh lùng đứng gác ở cổng, tư thế nghiêm trang và oai vệ khiến tôi bất giác nuốt nước bọt cái " ực ". Tôi có phần hơi nhụt chí, nhưng đã đến đây rồi, tôi sẽ không cho phép bản thân mình hối hận, hơn nữa trong từ điển của tôi không có hai từ " bỏ cuộc ". Mở cửa xe, bước xuống có chút trì hoãn thời gian, tôi cố gắng điều chỉnh sao cho dáng vẻ của mình phải thật lạnh lùng, cao ngạo. Bọn họ ngày trước bắt nạt chồng tôi, bây giờ tôi đến đây để cho họ một trận. Nhưng tôi đã nói là tôi có chút do dự và nhụt chí, định kéo Kỳ ra về. Có lẽ Kỳ cũng nhận ra được cử chỉ lạ lùng của tôi, liền nắm lấy tay tôi, tiếp thêm cho tôi chút sức mạnh. Tôi hít sâu một hơi tự cổ vũ sĩ khí, theo Kỳ vào trong. Vào trong rồi tôi mới phát giác ra mùi vị sát khí bao trùm căn biệt thự này, sống lưng tôi chợt lạnh, cứ như đi xuống địa ngục, tôi bất giác theo bản năng nắm chặt lấy tay Kỳ. Đi đến đâu cũng là sát khí khiến tôi toàn thân run rẩy, sợ hãi núp sau lưng Kỳ. Không phải là tôi nhát gan đâu, chỉ tại nó quá sức tưởng tượng của tôi thôi.
Cửa vừa mở, tôi cùng Kỳ bước vào trong nhà, tôi thấy có rất nhiều người, ồn ào mà náo nhiệt, đúng là một gia tộc lớn mà, chỉ một bữa tiệc ăn Tết nhỏ thôi mà cũng có nhiều người đến như vậy, hơn nữa trong đại sảnh rộng như vậy bày khoảng chục mâm cơm với rất nhiều khách khứa ngồi đông nghịt. Tuy nhiên tôi vẫn không khỏi cảm thấy đáng sợ, cảm giác như có kẻ đang theo dõi và bắn những ánh mắt soi mói sắc bén đến phía tôi, tôi lại không nhịn được nuốt thêm vài ngụm nước bọt, toàn thân lạnh đến run người. Khi tôi theo Kỳ đến đại sảnh, tất cả đang quây quần bên mâm cơm đều quay ra nhìn tôi như một vật thể lạ, ánh mắt sắc bén bắn đến như muốn xuyên thủng tôi. Bọn họ cứ soi mói cứ như là chưa gặp qua người bao giờ vậy, chắc họ cũng bất ngờ quá chứ vì bọn tôi đâu có báo trước đâu. Nhưng tôi đâu thể để lộ ra điểm yếu của mình, cũng như sẽ không chịu để mình lép vế, nhất quyết sẽ không cho họ thấy việc tôi đang sợ họ, nên tôi đã cố gắng ngẩng cao đầu cao ngạo nhìn lại bọn họ. Tuy nhiên không thể cứ đứng đấy như con thú trong buổi triển lãm cho họ ngắm được nên lúc tôi định kéo Kỳ đi thì có một bà thím khoảng hơn 40 tuổi bước ra khỏi chỗ, tiến về phía chúng tôi, nở một nụ cười kì dị:
- Nhị thiếu gia, hôm nay cơn gió " độc " nào đã đưa cậu về đây vậy? Có phải cậu lại muốn lấy cái gì đi không? _ Bà ta vừa gặp đã lên giọng mỉa mai cay nghiệt
- Đây là nhà tôi, chả nhẽ tôi không được về sao? Hôm nay tôi về là để ăn Tết, không có bụng dạ nào mà tính toán như mấy người. _ Kỳ trừng mắt, giọng có vẻ rất kiềm chế, thế nhưng tay hắn lại siết tay tôi chặt đến nỗi khiến tôi đau sắp khóc. Vì muốn rút cái tay ra, tôi đã phải dùng rất nhiều sức, cũng may cơn hỏa lực của hắn cũng đã giảm bớt đi nên hắn cũng tự ý thức được việc làm của mình, vội buông lỏng tay.
- Mày... _ Bà ta tức đến mức không nói thành lời. Rồi nhìn lướt qua Kỳ, thấy tôi, mụ tiếp tục mỉa:
- Ái chà chà, không biết đứa nào ở phố Đèn Đỏ mà lại may mắn đến mức được Nhị thiếu gia nhìn trúng mà đưa về nhà đây. _ Theo thái độ và giọng điệu nãy giờ của bà ta tôi đoán đến 90% bà ta là mụ Lam - mụ cáo già của nhà họ Vũ mà Kỳ kể. Tôi nhìn bà ta bằng ánh mắt khinh bỉ, mà nếu trong lòng tôi đã ghét thì tôi sao có thể để ình chịu thiệt thòi. Không chịu nép vế, tôi lên tiếng thay Kỳ:
- Cháu chào bác! Chắc bác chưa biết cháu là ai. Bây giờ cháu xin phép tự giới thiệu cháu là con dâu của nhà họ Vũ được cưới hỏi đàng hoàng. Còn cô nào ở phố Đèn Đỏ thì cháu không biết, cháu nghĩ bác quen. Khi nào bác gặp nhớ giới thiệu để cháu quen thử nhé! _ Tôi nói như kiểu mụ ta với mấy ả phố Đèn Đỏ ' Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ' (*) vậy.
(*) Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: nghĩa đen là trâu xứng với trâu,ngựa xứng với ngựa. Nghĩa bóng ở đây là để ám chỉ mụ Lam cũng giống với mấy ả ở phố Đèn Đỏ.
- Mày... Con nhỏ hỗn xược! _ Bà ta tức đến xám mặt, liền chửi tôi.
- Vợ tôi không đến lượt bà quản đâu! _ Kỳ đứng ra bênh vực tôi. Tôi ở đằng sau không biết phép tắc mà lè lưỡi trêu bà ta, đối với loại người này, không nhất thiết tôi phải lễ phép, như thế sẽ rất mất mặt tôi
- Mày...! Loạn, loạn hết rồi! _ Bà ta cà lăm, thở phì phò nói. " Hừ, tức chết bà luôn đi. Để bà sống mà hại người nhìn thật chướng mắt ".
- Nhị thiếu à, ta nói cháu mấy năm nay mới về một lần, có cần phải cau có như thế hay không? Nào, lại đây dùng tiệc với mọi người. _ Đó là giọng nói của một lão già khoảng tầm 50 tuổi. Ông ta cầm ly rượu vang đỏ đang từ từ tiến về phía tôi, trông bộ dạng ông ta có vài phần kì bí. Tôi vẫn chưa thực sự đoán được người này là kẻ nào thì lời nói tiếp theo của ông ta đã khiến tôi biết rõ:
- Nào, cháu tới đây, ta có chút chuyện cần bàn. _ Ánh mắt nhìn rất gian xảo và tôi biết thừa đó là chuyện gì, lại cái tài sản đó chứ gì. Bây giờ thì tôi thực sự tin trên đời có người còn tham lam hơn cả người anh trong câu truyện " Cây Khế " rồi, động tí là lại nhắc đến tiền. Ông ta chính là lão Quốc chứ còn ai vào đây? Ông ta tiến tới kéo Kỳ ra một góc, thấy Kỳ vẫn nắm tay tôi, ông ta có vẻ không hài lòng, liền nói - Chuyện đàn ông tốt nhất không nên để phụ nữ xen vào.
Nghe ông ta nói thế, Kỳ liền dẫn tôi ra một cái bàn nào đó khuất bóng rồi để tôi ngồi xuống, dặn dò " Ngồi đây chờ anh, đừng chạy lung tung, lát nữa anh về. ", sau đó liền rời đi. Tôi nhìn theo bóng Kỳ đến chỗ lão Quốc, vừa theo dõi vừa với tay tìm cái thứ gì ăn được ở trên bàn. Trên bàn bày la liệt toàn món ăn, tôi nhìn mà cũng không biết chọn món nào, đành gắp tạm món gì đó bỏ vào bát cho đỡ trống trơn. Bên cạnh một người bồi bàn cầm chai rượu uy nghiêm đứng và chuẩn bị rót cho tôi. Khi tôi quay lại thì hắn đã rót mất rồi chứ tôi cũng không muốn uống rượu, rất hại gan. Thế là tôi đành nghỉ uống nước vậy, chứ ai đời lại tìm cái cốc khác mà uống nước ngọt à? Tôi iếng ăn lên miệng, nhàn nhã nhai, quay ra tiếp tục theo dõi động tĩnh của hai người kia thì chỉ thấy mình lão Quốc, còn Kỳ đi đâu không biết. Trong lúc tôi đang ngơ ngác và cảm thấy sợ hãi không biết nên làm gì thì có một tên trông có vẻ tử tế bước tới gần. Tôi như một kẻ lang thang được người ta ột cái bánh, vui mừng, thầm nhủ " vị cứu tinh đến rồi! ". Tên đó bước đến gần, trên môi nở một nụ cười chói lóa, tự mình giới thiệu:
- Chào em, anh là Vũ Thiên Khải - anh trai của Thiên Kỳ! _ Trong phút chốc tôi ngây người, nhớ lại những lời Kỳ nói, tên này trông tử tế nhưng mồm mép rất dẻo, nay được chứng kiến, quả là danh bất hư truyền, hắn tuyệt đối sẽ không phải người tốt đẹp gì, tôi nhất định phải khéo léo đối đáp kẻo bị hắn phát hiện ra điều không hay thì toi.
- Vâng, chào anh! Em là Lâm Như Nguyệt, rất vui được gặp. _ Tôi mỉm cười, giả vờ ngây thơ trả lời nhưng trong lòng đang không ngừng khỉnh bỉ kẻ đối diện kia. Tôi thừa nhận mình không phải kẻ ngây thơ gì nhưng nếu tôi mà không như thế chắc sẽ chả nhìn ra được bộ mặt xấu xa của mấy người này mà để cho chúng lợi dụng rồi ( chụy không dễ chơi đâu à nghen! ). Sau đó tôi quan sát lại hắn một lần nữa, thấy tên này mặc một bộ vét cao cấp trông rất bảnh, dáng người nghiêm trang mà đạo mạo, cả người tỏa ra một loại khí gì đó bức người. Mái tóc dựng lên trông như cái chào mào, nhuộm xanh nhuộm đỏ trông rất lóa mắt, tôi nhìn mà chỉ muốn một phát cắt phăng nó đi. Khuôn mặt anh tuấn tiêu soái mê người, là công cụ chuyên gia lừa tình phụ nữ ngây thơ ( trừ tôi ). Hai mắt sắc bén với cặp lông mày cánh kiếm luôn có những cái nháy mắt chết người đốn tim các cô gái. Tuy nhiên nổi bật nhất trên khuôn mặt anh ta vẫn là nụ cười tươi vô cùng chói lóa - một thứ vũ khí lợi hại có thể hạ gục bất kì cô gái nào, tuy nhiên lọt vào mắt tôi chả đáng một đồng.
- Em là vợ Thiên Kỳ? _ Khải nghi ngờ hỏi
- Dạ! _ Tôi thật thà trả lời.
- Em cũng là chọn đúng người thiệt nha, không ngờ mắt nhìn của em lại tốt đến vậy! _ Một câu khen mà vào tai tôi lại thấy mỉa mai thậm tệ. Anh muốn mỉa mai tôi đúng không? Hay là anh muốn hiểu theo một nghĩa nào đó? Tôi ngây người trước câu nói của hắn, cố gắng phân tích từng chữ một để tìm ra ngụ ý thâm sâu trong lời nói ấy và rồi cũng nhận ra được một điều, đối mặt với mấy kẻ gian xảo mồm mép thế này tôi chỉ có thể lép vế một chút, nhưng không sao... vì tôi đã hiểu cái ngụ ý đấy rồi.
- Anh ấy nhiều tiền, lại đẹp trai, có tài, ai mà không thích. _ Tôi giả vờ ngây thơ như con nai tơ chưa hiểu sự đời, cười cười đáp. Dù gì đây cũng chính là sự thật, hắn mọi thứ đều tốt nếu không muốn nói là hoàn hảo, là mẫu người ai ai cũng mơ ước, chỉ những kẻ nào mắt mù mới không chọn hắn, nhưng đáng tiếc, tôi chính là kẻ mắt mù ấy. Tuy nhiên tôi không thể nói ra những lời thô bỉ này trước mặt cái kẻ gian xảo kia.
( Xong chap 82 )
Sorry các độc giả iu quý, để các bạn chờ lâu rồi đúng không? Mình xin tạ lỗi trước tiên bằng... chap 82, bởi hôm qua mình có chút việc riêng đột suất nên không thể post chap được, vô cùng xin lỗi, chap này mình cố tình post dài hơn để làm quà tạ lỗi, mong các bạn lượng thứ sự chậm trễ này. Cảm ơn nhiều!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong