Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
ôi hùng hổ mở cửa phòng, đi vào và quăng người lên chiếc giường êm ái. Nhớ lại tư vị của nụ hôn vừa nãy, mặt tôi bất giác lại đỏ lên. " Lâm Như Nguyệt, mày từ khi nào trở nên háo sắc như vậy? " _ Tôi tự nhắc nhở mình nhưng khi nhớ đến hình ảnh mà hắn đang ôm hôn với mấy ả kia, tôi lại cảm thấy ghê tởm muốn ói. Miệng hắn vừa hôn ả lại quay hôn tôi khiến tôi cảm tưởng mình vừa hôn gián tiếp mấy ả " ngực bự - não ngắn " kia thông qua mồm hắn.. Nghĩ thế, tôi đã phải vào đánh răng thật sạch mới dám lên giường đi ngủ. Bước lên giường, tôi lại không sao ngủ được, mang theo lòng hậm hực " hắn không tới giải thích hay sao? ". Tôi trằn trọc mãi đến lúc 11 giờ 30' mới thiu thiu ngủ được một chút. Trong lúc mơ màng, tôi thấy người mình nhẹ tênh, lâng lâng như đang bay, còn có một cái gối ấm áp giữ chặt lấy tôi. Và rồi sau đó, cảm giác rất kì lạ, một khối mềm mềm ấm ấm bao phủ lấy người tôi. Còn có cái gì đó rất to lớn, rắn chắc bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của tôi. Ngửi thấy mùi hương và cảm giác quen thuộc, như tìm được bến đỗ an toàn, tôi liền an tâm đi vào giấc ngủ.
[ Đó là do anh nhớ cô quá mới chạy sang phòng, thấy cô rồi thì không nỡ rời đi, muốn vào ngủ cùng lại sợ mai cô thức giấc sẽ trách anh. Không đành lòng, anh mới bế cô về phòng. Lúc đặt cô xuống, có vẻ cô còn ngủ rất say. Ôm cô trong lòng như ôm một cục bông ấm áp, mềm mại, anh cảm thấy yên tâm hơn. Cô gái nhỏ này cứ làm anh lo lắng suốt, thế mà không chịu hiểu tâm tư của anh, dám cả gan ' vượt rào '. May mắn thay anh là một kẻ biết kiềm chế chứ không gặp phải kẻ khác trong cơn tức giận đã cho cô tiêu đời luôn rồi. Thế mà cô còn không biết tốt xấu đòi chia phòng với anh. Nhìn xem lúc cô ngủ, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ biết nghe lời, lại còn cọ cọ mấy cái, ôm lấy anh mà ngủ, như thế mới tốt làm sao. Anh chỉ mong cô cũng hiền lành như lúc ngủ vậy. Tuy nhiên nếu cô quá hiền lành anh sẽ không vì thế mà lấy cô, cô gái nhỏ của anh phải nổi loạn mới tốt. Nhìn cô ngủ, anh cảm thấy thực sự hạnh phúc, ôm cô rồi cùng nhau chìm vào giấc mơ ngọt ngào. ] Sáng, tôi cựa mình thức dậy, dụi dụi mắt, thở ra một hơi, sảng khoái nói:
- Thật thoải mái! _ Đang định vươn vai xuống giường để chuẩn bị đi học thì phát hiện có một cánh tay quen thuộc ngang nhiên ôm lấy eo mình, người nằm bên thì vẫn đang say giấc nồng. Tôi vẫn theo thói quen cũ kéo cái tay không biết an phận đó ra, chuẩn bị bước xuống giường thì đột nhiên nhớ ra hôm qua tôi còn giận hắn mà chia phòng, hôm nay lại phát hiện hắn ở đây, đúng là kì lạ à nha. Rõ ràng đây là phòng tân hôn của chúng tôi, sao tôi lại có thể từ phòng bên bò sang đây được? Không lẽ tôi bị mộng du? Không đúng, từ trước đến nay tôi chưa có tiền sử về bệnh mộng du. Thấy lạ, tôi bèn lay hắn dậy. Bị người đánh thức giữa chừng, hắn không cam lòng mà lèm bèm bằng cái giọng ngái ngủ:
- Có chuyện gì sao?
- Anh dậy mau! Nói đi, sao em lại ở đây? _ Tôi nghiêm mặt lạnh lùng tra khảo
- Em ở đây làm sao anh biết được. Đừng nói với anh em nghĩ anh bế em về phòng đó nha.
- Không phải sao? _ Tôi thắc mắc
- Đường nhiên rồi! Em có chân thì tự em bò về, anh hơi sức đâu mà tìm sang đó chứ. Có lẽ em bị mộng du rồi.
- Thật sao? _ Tôi gãi gãi đầu khó hiểu, chứng mộng du của tôi bắt đầu từ bao giờ vậy nhỉ? [ Anh nhìn cô ngốc nghếch mà cười thầm, cô là cô gái dễ lừa nhất, ngây thơ nhất mà anh từng gặp đó. Nhưng chỉ những chuyện này mới dễ dàng lừa cô vậy thôi chứ mấy cái chuyện đời thường kia cô tinh tường lắm đó ]
- Ừ, thật! _ Kỳ gật đầu chắc nịnh làm tôi lại càng nghi ngờ về căn bệnh của mình. Sau vài phút ngốc nghếch suy xét xem quá trình mình mộng du như thế nào nhưng vẫn không tìm được kết quả, tôi uất ức lườm Kỳ một cái rồi xuống giường. Trước khi đi để lại một câu:
- Lần này em sẽ không tính toán với anh nhưng để em biết anh dám giở trò thì anh chết chắc.
- Biết rồi thưa bà xã đại nhân. _ Hắn giơ tay lên trán như trong quân đội, hô to một tiếng rồi cười hì hì, cái bản mặt trông phát ghét
Tôi đến trường vẫn là con Audi đó. Hôm nay công ty có nhiều việc nên Kỳ không thể ở lại với tôi được, mà tôi cũng đâu có cần hắn suốt ngày bám dính lấy tôi đâu cơ chứ, tôi muốn có chút không gian riêng tự do ình, tôi cần bầu trời tự do. Vào trong lớp, chưa gì nhỏ Bảo Châu đã sơn sơn nhảy ngay ra chỗ tôi, hỏi với giọng tra khảo:
- Nói, có phải mày thích Huy? _ Giọng đúng chất một bà vợ đang ghen
- Sao mày lại hỏi vậy? _ tôi ngạc nhiên với thái độ kì lạ của nhỏ. Lâu nay tôi không để ý một cái là lại loạn cái gì rồi
- Sao hôm qua mày lại tình tứ với ảnh thế? _ Bảo Châu lườm tôi. Sau một hồi suy xét và tôi đã nhận ra ý đồ của nhỏ, liền hô lên ngạc nhiên:
- Hả? Hahaha! À há, tao biết tỏng ý của mày rồi nhá! Thích ảnh rồi hả? _ Tôi cười lớn. Lời vừa nói ra đã bị Bảo Châu lao đến bịt miệng, mặt ngó nghiêng rất đề phòng, nói nhỏ vào tai tôi:
- Suỵt, bé mồm thôi. Tao không muốn để mọi người nghe thấy đâu.
( Xong chap 72 )
Hôm nay tác giả ra sớm để mọi người đỡ mất công chờ nhé!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong