Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
ược. ( Quay sang Long ) Lần này nể mặt bà xã, tao tha ày. Về nói với cô ả Tú Oanh kia nếu dám gây khó dễ cho bà xã tao một lần nữa thì đừng trách tao không thương tình đối với con gái _ Kỳ nói rồi buông Long ra, ôm tôi dời đi.
- Vâng... vâng... em biết! _ Long vẫn ở đằng sau lầm bầm rồi bỗng " bụp " _ Tên Long rú lên thảm thiết rồi lăn ra ngất xỉu. Tôi vừa kịp hoàn hồn mới biết vừa tên Long do quá dại dột muốn xông vào đánh lén Kỳ bị hắn đạp ột phát lăn ra ngất xỉu
- Hừ, quá đáng lắm rồi, cô ta nghĩ mình là ai mà dám... _ Kỳ bực mình quát lên, hai con mắt đỏ ngàu khát máu làm tôi phát sợ phải lui lại một bước. Lo sợ Kỳ phát hỏa mà giết người ở đây, tôi xoa xoa ngực Kỳ, cười hì hì nịnh nọt
- Bớt giận! Bớt giận ha! Giận quá không tốt cho sức khỏe đâu. Hihi!
- Em... Hừ...! Bị bọn chúng đánh như thế mà không thấy tức giận à? _ Kỳ hỏi tôi
- Chấp làm gì mấy cái kẻ không có óc chứ. Chắc do cô ta ghen tị với em vì cưới được ông chồng vừa giàu có lại đẹp trai như anh đó! _ Tôi nịnh bợ
- Miệng còn dẻo hơn kẹo kéo _ Kỳ nhéo mũi tôi cưng chiều
- A, lão già đáng ghét, hôm nay anh không phải đi làm sao? _ Tôi bỗng nhớ ra nên hỏi, chỉ thấy Kỳ lừ mắt nhìn tôi, tôi ngây ngô nhìn lại hắn không hiểu mình lại chọc giận hắn cái gì nữa.
- Anh mới 16 tuổi thôi, làm gì mà già đến mức phải để em gọi bằng lão già chứ? _ Kỳ chậm rãi giải thích, không quên biểu hiện dùng ánh mắt để đe dọa người ta
- Dù sao anh cũng hơn em 2 tuổi thì coi là già hơn em, không gọi lão già thì gọi là gì chứ? _ Tôi mặc cả cãi lại
- Gọi ông xã! _ Kỳ ra lệnh, tôi trố mắt nhìn, kiên quyết phản đối - Không, nghe sến lắm!
- Hỏi một câu, gọi hay không? _ Kỳ trừng mắt khiến tôi khiếp sợ. Trông lúc này hắn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Để cầu hòa, tôi lại nở nụ cười và dùng giọng ngọt như mía lùi của mình để nịnh nọt hắn - Thôi, hay gọi bằng Kỳ đi, gọi ông xã buồn nôn lắm.
- Anh thích nghe gọi ông xã hơn. Gọi không? _ Kỳ nhìn tôi với ánh mắt gian xảo, không biết hắn đang mưu tính cái gì nữa. Tôi hốt hoảng nói:
- Được, em gọi! Ông xã ~~! _ Tôi nói xong lè lưỡi với hắn
- Tốt! Nói " em yêu anh "! _ Kỳ lại tiếp tục được voi đòi " Hai Bà Trưng ". Tôi bĩu môi tỏ vẻ bất mãn - Không nói được câu đó!
- Nói hay không? _ Kỳ nhếch mép một cách gian xảo. Tôi ngửi thấy mùi âm mưu rồi đó nha. Lần này thì còn lâu tôi mới nói câu đó, nghe còn buồn nôn hơn cả cái câu " ông xã " kia. " Yêu anh á? Chờ kiếp sau nhá! Nằm mơ giữa ban ngày! " _ Trong lòng tôi nhủ thầm.
- KHÔNG - LÀ - KHÔNG! _ Tôi kiên quyết
- Nếu em không nói, anh sẽ cho toàn trường biết đêm tân hôn chúng ta làm gì._ Kỳ bá đạo
- Anh... Bịa đặt! _ Tôi tức đến nghẹn họng, lấy đâu ra cái kiểu " nói hưu nói vượn " đó chứ. Kỳ tiếp tục uy hiếp tôi - Anh hỏi lại lần nữa, nói hay không? Nếu không mai cả trường em sẽ loan tin đồn về đêm tân hôn của chúng ta đấy.
- Anh... Được! Em yêu anh! _ Tôi lí nhí nói. Đến nước này thì tôi làm sao có thể không nói được đây, mấy cái thứ đen tối kia mà từ miệng hắn truyền ra ngoài dù có phải sự thật hay không nó đều là tin bất lợi hết
- Hả? Em nói cái gì? Nhỏ quá, anh chưa nghe rõ, nói lại xem nào! _ Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, cố ra vẻ ta đây
- Anh... _ Tôi tức lắm rồi đấy, nhưng cố nhịn xuống, vì một tương lai tươi sáng. Tôi dồn hết sự bực tức vào trong câu nói, rống lên - Được! Anh nghe cho kĩ, chỉ một lần này thôi! EM YÊU ANHHHHHHHHHH! _ Sau tiếng hét của tôi, đồng loạt tất cả những kẻ nhiều chuyện gần đó đều trố mắt ra nhìn khiến tôi không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống thôi.
- Tốt, bà xã ngoan, ông xã cũng yêu em mà! _ Kỳ cười ha hả rồi ôm chầm lấy tôi. Trong lòng Kỳ, tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức dán cái mồm của hắn lại bằng keo con chó, ấy nhầm, keo con voi năm linh hai
Trong suốt tiết học, cả bọn trong lớp cứ xì xèo bàn tán như mấy con muỗi vo ve bên tai khiến tôi bực mình không thể tập trung được. Tại ai mà tôi lại ra nông nỗi này chứ? Nhắc đến hắn, máu nóng trong người tôi lại sôi sục, mà hắn lại không ở đây mới tức chứ. Không ở đây càng tốt, tôi đỡ phải nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của hắn, chỉ càng khiến tôi thêm tức giận thôi. Giờ ra chơi, tôi bước ra ngoài trong vô thức, đột nhiên lại nhớ đến Tuấn, tôi muốn xem cậu ta dạo này sống ra sao? Sống có tốt hay không? Có phải đã quên tôi rồi hay không? Đương nhiên rồi, bây giờ người ta có người đẹp ở bên cạnh, cần gì nghĩ đến một kẻ xấu xí như tôi. Ý nghĩ này có chút khiến tôi hụt hẫng. Quên đi, bây giờ tôi đã là vợ người ta, cũng phải biết làm tròn phụ đạo, còn đi tìm tình cũ làm cái gì cơ chứ? Bước chân đã dừng trước cửa lớp hắn nhưng trong lòng vẫn do dự không muốn vào. Tôi biết mình không thể hối hận được nữa, quyết định là do mình lựa chọn, có hối hận hay không thì cùng không quan trọng vì nó đã quá muộn màng. Thế là tôi cố gắng hít một hơi để lấy dũng khí chuẩn bị cất bước... bỏ đi vì tôi biết mình cũng đâu có còn xứng với Tuấn. Nhưng sao trong lòng vẫn đau đến thế, vẫn thổn thức không nguôi, bước chân bước đi nặng trịch như đeo chì. Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng nói quen thuộc _ là của Tuấn, tôi giật mình quay lại. Trong phút chốc bốn mắt chạm nhau, không khí có phần ảm đạm. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp Tuấn trong hoàn cảnh bất ngờ như thế này khiến tôi không biết nói gì. Một lúc sau, tiếng của Tuấn cất lên phá tan dòng suy nghĩ miên man của tôi:
- Cậu đến đây để làm gì?
( Xong chap 66 )
Các bạn thử đoán xem tiếp theo Nguyệt sẽ nói gì? Sẽ làm gì? Có níu kéo tình yêu thương đối với Trần Tuấn hay không? Liệu hai người này sẽ có được kết quả hay vẫn chỉ là " người lạ từng yêu "? Cùng tác giả đón đọc chap sau nhé! Hihi!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong