Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
ột lát sau, tôi lại ló đầu ra, gọi Kỳ. Hắn không biết từ đâu, trả lời:
- sao vậy?
- Mang hộp em ít quần áo của anh vào đây, em quên chưa mang đồ đến rồi! _ Tại sao tôi lại nói như vậy? Vì trước hôm đám cưới mấy hôm, theo phong tục của người Việt Nam, nhà gái không được ở cùng nhà với nhà trai * đúng không mấy bạn, phần này mình cũng không biết nhiều cho lắm, ai thấy sai cho ý kiến để mình sửa nhé! * nên tôi phải về nhà. Trước lúc về đã đem hết hành lí về theo lời mẹ dặn. Sau hôm đám cưới chính là hôm nay thì có quá nhiều việc xảy ra khiến tôi không có thời gian về lấy và cũng quên khuấy đi mất. Tôi tắm gần xong thì mới phát hiện quần áo mình không có mang theo mới gọi Kỳ mang vào chứ thực tình tôi không có muốn đâu. Tôi ở trong phòng tắm chửi rủa mình mãi, lúc sau mới quyết định gọi Kỳ mượn tạm hắn vài bộ
- Không phải em không cho anh vào hay sao? _ Kỳ được thế trêu ngươi [ Tuy nói thế thôi nhưng anh vẫn tìm tạm cái áo sơ mi của mình mang cho cô, còn quần thì anh chịu, anh không có quần con gái. Dù sao thì side quần của anh đối với cô mà nói cũng rất rộng, làm sao cô có thể mặc vừa ]. " Cộc - cộc " _ Kỳ gõ cửa phòng, nói
- Mở cửa ra anh đem quần áo vào!
- Ai bảo anh phải vào đâu! Đưa đây! _ Tôi chìa một tay ra lấy quần áo mà Kỳ đem tới.
Vào trong, tôi lục ra, mặc được cái áo, nhưng đến khi tìm quần thì không thấy, tự hỏi " Sao có mỗi cái áo, quần đâu? ". Tôi hỏi vọng ra thì nhận được câu trả lời có vẻ hết sức hợp lí. tôi đành mặc tạm cái áo sơ mi vừa dài lại vừa rộng này. Nhưng còn quần thì phải tính sao? Tôi rối rắm đi đi lại lại trong phòng không biết có nên ra ngoài, dù sao tôi với Kỳ cũng đã lấy nhau rồi nhưng thực sự bọn tôi chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, làm sao có thể...? Tôi không muốn mất đi thứ quý giá nhất đâu. Trong lúc bối rối, tôi phát hiện trong phòng hắn tại sao lại có quần đùi của phụ nữ, mà rất giống cái quần của tôi bị mất từ lâu. Nhưng tôi không để ý nhiều, việc trước mắt là phải mặc quần vào đã. Thế là tôi lấy luôn cái quần đó mặc vào, quả nhiên rất là vừa. Tiếp theo tôi mở cửa, bước ra ngoài. Thấy Kỳ đang ngồi trên giường chăm chú vào màn hình laptop, tôi tra hỏi ngay:
- Có phải anh giấu phụ nữ trong nhà không?
- Có thì sao mà không có thì sao? Sao em lại hỏi vậy? _ Kỳ nghe vậy hỏi vặn lại
- Sao lại có quần đùi nữ ở trong phòng anh? _ Tôi hỏi với giọng gay gắt, nghe rất giống một bà vợ đang ghen đi tra hỏi chồng mình. Nhưng thực ra không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy hơi tức một chút với cái ý nghĩ đó * cái này không là ghen thì là cái gì? *, phần còn lại nghi ngờ Kỳ lén lấy quần của tôi thì hơn
- Đây là chứng tỏ em đang ghen sao? _ Kỳ cười cợt trêu. rồi bỗng nhiên hắn dừng lại, quan sát một lượt từ đầu đến chân tôi, trông bộ dạng dê hết sức. Hai con mắt nhìn tới nhìn lui sắp lòi ra tới nơi rồi.
- Nhìn cái gì? bộ anh chưa nhìn thấy con gái bao giờ sao? _ Tôi bực mình, hình như hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi.
- Không phải! Con gái thì anh nhìn rất nhiều, nhưng chưa thấy cô gái nào " xẹp lép " như em vậy! _ Kỳ cười đến vô lại.
[ Không phải là anh chê cô đâu, cô cũng không phải xẹp lép như anh nói, anh chỉ là muốn trêu cô chút thôi, xem biểu hiện của cô khi tức giận thực rất dễ thương nha. Vừa nãy thái độ của cô làm cho anh rất hài lòng nha, có vẻ cô ghen lên còn đáng yêu hơn so với lúc giận nữa đó. Vừa cô bước ra, quả thật anh có không tin vào mắt mình, cô bây giờ so với lúc mặc váy cưới còn đẹp hơn nhiều. Áo sơ mi to, mỏng không che hết được cơ thể cô nhưng cũng không hở cho lắm. Xuyên qua lớp áo, anh còn nhìn thấy được vòng eo thon gọn cùng thân hình mềm mại của cô, cặp đùi thon, dài, mảnh khảnh trông rất phù hợp khi cô mặc cái áo này. Tại sao ngày trước anh không phát hiện trong nhá có giấu một tiểu mĩ nhân như vậy? Nếu biết anh sẽ giấu kĩ hơn một chút để cô chỉ là của riêng anh thôi ]
- Anh thấy em mặc cái quần này cũng được, nhưng khổ nỗi áo che đi hết rồi thì mặc làm gì?
- Anh... quá đáng! _ Tôi tức không nói lên lời. Độ dày của da mặt hắn dạo này càng ngày càng tăng rồi. Tôi không thèm để ý đến hắn, quay mặt đi ra vẻ giận dội. Nhưng tôi lại thấy tò mò không biết hắn đang làm cái gì trên laptop, liền ngó vào xem, miệng hỏi - Anh đang làm gì vậy? Có cái gì không cho em chơi với!
- Đây không phải là việc có thể để cho em chơi đâu! _ Kỳ nói. Tôi lẩm bẩm - Không cho xem thì thôi, chả cần!
( Xong chap 57 )
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong