Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47
hỉ muốn đùa em chút thôi mà! Sao em lại đến đây? Lại còn nghịch mấy thứ này nữa. Đây là hằng thật, không cẩn thận mất mạng như chơi ấy chứ! _ Kỳ nói
- Tất nhiên là em biết đây là hàng thật rồi. Em đâu có ngu, bang Thiên Điểu của anh mà lại chơi hàng giả chắc người ngoài nhìn vào cười rụng răng. Mà ai cho anh bắn em hả? Em sẽ cho anh biết tay! _ Tôi nhanh cầm một khẩu súng gần đó chĩa vào Kỳ, " đoàng " một cái không cần suy nghĩ và một phát súng vừa rồi khiến tôi bắn ngược lại phía sau đến ê mông. Tôi ngớ người, tôi vừa làm gì thế này? Chỉ vì muốn trêu Kỳ một chút mà tôi lại ra tay bắn người như thế ư? Khẩu súng rơi xuống đất, tôi cảm thấy hoang mang hoảng loạn vô cùng /\
[ Kỳ cũng bất ngờ về tiếng súng vừa rồi, không ngờ cô lại ra tay nhanh chóng đến như vậy. Phát vừa nãy may mà anh nhanh trí tránh kịp, nếu không cũng mất mạng dưới tay cô rồi. Anh quay lại, nhìn phát súng vừa bắn ra, tuy có trúng hồng tâm nhưng vẫn lệch vài xăng - ti - mét. Anh đang nghi ngờ có phải là cô đã thử qua đợt luyện tập bắn súng hay không, một đứa trẻ còn chưa thử qua súng lần nào làm sao có thể bắn chuẩn như thế được. Vừa nãy lúc cô đến anh đã biết nhưng không phát giác, cứ tưởng kẻ thù nên lúc quay lại định bắn, suýt nữa thì trúng cô. May là anh nhanh tay di chuyển hướng tới nên nó mới lệch một đường lớn tới như vậy, không cô đã chết không kịp kêu dưới tay anh rồi. Thế mà cô cũng không nể tình nha, bắn lại có thể nhanh, gọn, lẹ và chuẩn tới như vậy. Nhưng anh thấy cô cũng rất có tư chất làm sát thủ nha, chỉ cần được huấn luyện kĩ càng là có thể trở thành một sát thủ tài ba ngoài sức mong đợi. Nhưng anh không muốn cô lầm đường lạc bước trong cái thế giới tối tăm của sát thủ. Đây là con đường không có lối thoát, một khi bước vào sẽ không thể trở ra. Anh không muốn một cô bé mới 14 tuổi phải dính vào xã hội đen, bị nhuộm đen, suốt ngày sống chui sống lủi, không có cuộc sống tự do an toàn. Mà cô lại là người yêu tự do đến vậy, làm sao có thể chịu đựng được cuộc sống như thế chứ? ]
- Em... Sao em có thể bắn chuẩn xác như vậy? Có phải em đã từng tập luyện không? _ Kỳ tra hỏi tôi như cảnh sát tra hỏi tội phạm. Tôi ngẩng đầu, thu lại ánh mắt đáng thương, trả lời:
- Em không có. Mà thật sao? Em có thể bắn chuẩn xác đến thế sao?
- Ừ! _ Kỳ đáp
- Đâu? Ồ! Thật kìa! Lần đầu tiên mà bắn trúng như vậy không biết lần sau còn được ăn may như thế không? _ Tôi hào hứng
- Em bắn lại thử xem! _ Kỳ nói. Tôi cầm súng, liên tiếp mấy phát nổ ra, mỗi phát khiến tôi giật mình mấy lần. Tuy nhiên, chả có phát súng nào, tôi thất vọng vứt súng ra, nói:
- Đấy! Mấy phát rồi chả trúng gì cả, thật thất vọng! Trò này chẳng vui chút nào!
- Ngoan! Trò này không vui ta đi chơi trò khác! Nha! _ Kỳ nịnh nọt.
[ Có lẽ anh đã quá đa nghi rồi, cô cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, cũng có lúc ăn may như lúc nãy. Anh đang tự trách mình, lẽ ra là không nên nghi ngờ cô mới đúng. Từ nay về sau cô sẽ trở thành vợ anh cơ mà. Mà cô cũng thật buồn cười, mấy cái thứ này đâu phải trò chơi chứ, không cần thận mất mạng như chơi chứ chả đùa ]
- Ừ, đi trượt pa - tin đi! _ Tôi rủ rê, tiện thể lôi kéo Kỳ đi luôn
Quá trình trượt pa - tin của tôi rất khó khăn, vì tôi không biết trượt nên chỉ đành bám vào Kỳ để hắn kéo đi. Mà hắn lại trượt siêu như một diễn viên trượt băng nghệ thuật vậy. Mỗi lần hắn bỏ tôi ra, tôi đều như một đứa trẻ tập đi chập chững, có khi còn bị ngã nữa. Nhưng sau dần tôi đã quen nên có thể tự trượt một mình. Công nhận trò này chơi vui thiệt. Sau khi chơi đã đời, tôi với Kỳ mới chịu về nhà.
( Xong chap 47 )
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong