Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
úc tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, tôi thực sự rất sợ, người hơi run. Đôi mắt hắn sắc bén, sâu không thấy đáy, nhìn tôi như chỉ trực muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Tôi không dám nhúc nhích, đứng như trời trồng, mắt mở to nhìn hắn. Hắn vẫn chờ đợi câu trả lời của tôi, nhưng hình như hết kiên nhẫn, hắn quát lên:
- Nói đi chứ!
- Hức... hức... huhu... oa... oa...! _ Tôi òa lên khóc.
Trông bộ dạng hắn lúc này thật giống ông Ba Bị. Đây cũng không phải là giả bộ nha, tôi thấy hắn bây giờ thật đáng sợ. Dù sao tôi cũng chỉ mới có 14 tuổi thôi mà, có cần phải hù dọa đáng sợ như thế không? Tôi thấy hắn so với ba tôi còn đáng sợ hơn. Mà dù sao khóc thật hay khóc giả chỉ cần hù dọa được hắn là tốt rồi. Người ta nói " người đàn ông tốt là người không để cô gái mình yêu rơi lệ " mà hắn lại nói hắn yêu tôi, để tôi thử hắn một chút. Nếu hắn yêu tôi thật thì hắn phải biết cách dỗ tôi nín rồi. [ Tự nhiên cô lại khóc làm anh cảm thấy bối rối, chắc bộ dạng này cảu anh đã hù dọa cô rồi! * đúng là như thế đó * Thực ra anh cũng không muốn hù dọa để cô chạy mất đâu. Cứ như mấy ngày trước làm anh ăn không ngon ngủ không yên, như thế anh sao chịu nổi. Nếu như lần này cô mà bỏ đi nữa anh chắc chắn có muốn tìm cũng tìm không thấy, anh thực sự rất sợ chuyện đó lại tái diễn một lần nữa, anh chắc chắn không sống nổi mất. Mặt anh dịu lại: ]
- Ngoan! Đừng khóc nữa. Nói anh nghe vì sao em lại trốn?
- Là anh! Chính anh khi dễ em! Anh bảo ba nhốt em, không cho em ra ngoài, em không muốn sống một cuộc sống không có tự do như thế nữa, em muốn được sống một cuộc sống bình thường thôi, tại sao ai cũng không để em được sống một cuộc sống như thế? Oa... oa... _ Tôi rống to hơn cái loa dè của mình
- Ngoan! Em nín đi! Biết tại sao ba nhốt em không? Là vì em không chịu nghe lời đó!
- Nhưng chuyện này là hạnh phúc cả đời người ta đó! Làm sao có thể nói nghe lời là nghe lời được chứ?
- Nhưng bây giờ em trở về không sợ bị nhốt nữa sao?
- Tất nhiên là không sợ rồi! Lần này em trở về cũng đâu muốn bị nhốt nữa. Chỉ cần đồng ý là được chứ gì? _ Tôi bất mãn nói
- Em... đồng ý? _ Kỳ hỏi lại, nhận được cái gật đầu đầy miễn cưỡng của tôi, Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười thật tươi, cười như chưa bao giờ được cười vậy.
- Bạn em đâu?
- Họ vẫn an toàn!
- Anh không làm gì họ đấy chứ? _ Tôi nghi ngờ hỏi
- Gọi họ đến đây! _ Kỳ sai một tên thuộc hạ đứng bên cạnh. Một lúc sau, hai nhỏ chạy vào, trông rất vui vẻ, không có biểu hiện gì gọi là hoảng sợ cả. Lúc thấy tôi, hai nàng ta chạy tới, xoay tôi vòng vòng, hỏi:
- Mày không sao chứ? Sao lại về đây?
- Tôi đâu có muốn về, không phải là lo cho hai nàng hay sao?
- Sao phải lo cho tụi tao? À! Mày biết không? Chồng mày đúng là một người tốt rất tốt nha! Thế mà mày không biết quý trọng. Hôm trước anh ấy mới mời hai tụi tao đóng phim diễn cảnh bị bắt cóc đó, chắc mày cũng xem rồi nhỉ? Đạt không? _ Hai đứa hào hứng kể
- Ôi trời! _ Tôi ca thán, thấy mình đúng alf ngu thật ngu nha, đúng là khôn ba năm dại một giờ mà. Tôi tiếp tục mắng - Mày có biết hai đứa tụi bây hại tao thê thảm lắm hay không? Ở đấy mà đóng mới chả kịch. Hừ! Đúng là cái lũ phản bạn. Bây giờ vì tụi bây mà tao phải lên xe hoa về nhà chồng đây nè!
- Hì! Chúc mừng nha! Cung hỉ! Cung hỉ! _ Trúc vỗ tay cười tươi rói làm tôi hết sức bực mình. Không biết bây giờ đứa nào mới là bạn mình nữa. Đúng là cõng rắn cắn gà nhà, nuôi ong tay áo mà, cái lũ nối giáo cho giặc, dẫn giặc vào nhà, lũ phản bạn.
[ Còn Kỳ thì đang vui vẻ hí hửng vì quyết định của cô. Cô đồng ý thì còn gì bằng. Mà định sẵn tháng này tổ chức lễ đính hôn luôn, may là không phải vì việc cô bỏ trốn mà thay đổi. Anh thức sự rất hồi hộp, mong muốn đến ngày có thể nhìn thấy cô mặc váy cưới đứng trước mặt anh, lúc ấy sẽ hạnh phúc biết bao. ]
Ngay hôm sau, tôi và Kỳ được triệu tập trở về gia đình gặp mặt hai nhà để bàn chuyện hôn sự, chắc lại do cái tên Kỳ chết tiệt bép xép lung tung rồi. Mà một sự thật tôi không thể ngờ là ngay tuần sau đã làm lễ rồi, sao mà nhanh dzữ vậy? Thế là tuần sau tôi phải lên xe hoa rồi!
( Xong chap 36 )
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong