Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
úc ba tôi ra ngoài, tôi mở mắt ra, cười trộm, cuối cùng thì ba cũng phải bại dưới tay con gái ba thôi. Tôi thấy dịch truyền nước bên cạnh vẫn đang chảy, thế mà ba không mảy may nghi ngờ. Thực ra tôi không muốn cắm kim truyền dịch vào người nên đã buộc sẵn miếng vải lên tay và cắm kim vào đó. Cứ thế kim sẽ truyền dịch vào miếng vải chứ không truyền vào cơ thể tôi nhưng mọi người vẫn không thể nghi ngờ. Bỗng nhiên cửa tiếp tục bật mở, tôi đang vui mừng phấn khởi bỗng chốc phải thu lại cảm xúc, vẻ mặt buồn rầu. Kỳ đi đến bên, thở dài não nề nhìn tôi.
[ Thực ra anh đang kí giấy tờ trong công ty thì nhận được tin này, vội vàng giao phó công việc cho thư kí xử lí rồi nhanh chóng chạy đến đây. Rõ ràng mấy hôm trước cô còn vui vẻ cười đùa nói sẽ không làm chuyện ngu ngốc, kết quả là sao? Vừa mới lơ đãng một vài ngày cô đã tự tìm cái chết, chẳng nhẽ lấy anh cô phải chịu uất ức lớn như thế sao? Vừa vào phòng bệnh, nhìn cô tiều tụy như vậy trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu, chỉ ước người nằm kia là mình. Bây giờ hối hận muốn chết, tại sao anh lại không phát hiện điều dị thường ở cô mà hôm nay bỏ một ngày ở nhà chơi với cô chứ? * nếuanh mà ở nhà là tan nát cái kế hoạch của chị ấy rồi * ]
- Chả nhẽ lấy tôi làm em uất ức như thế sao? _ Kỳ hỏi tôi
- Đúng! _ Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ mặc dù tôi biết câu trả lời này có thể làm Kỳ bị tổn thương, cũng là do tôi bất đắc dĩ thôi
- Cho dù có bất mãn em cũng nên nói chứ? Tại sao em lại làm chuyện dại dột như vậy? Em không đau lòng nhưng anh sẽ rất khó chịu đó!
- Anh khó chịu? Hừ! Nực cười! Anh yêu tôi sao? Anh đau lòng sao? Hết lần này đến lần khác nói câu này, anh không biết chán à? Anh yêu tôi mà không chịu để ý đến cảm nhận của tôi hay sao? Anh yêu tôi mà hết lần này đến lần khác tổn thương tôi? Giờ anh lại đến đây nói đau lòng với tôi, còn ý nghĩa gì? Bao lần tôi cầu xin anh bảo ba thả tôi ra nhưng anh không làm vậy, anh cứ mặc cho họ nhốt tôi, vậy mà bảo yêu tôi gì chứ? Cái thứ tình yêu ích kỷ đó của anh, tôi không cần! Anh tưởng anh nhốt được tôi thì có thể chiếm được trái tim tôi hay sao? Anh có lẽ sai lầm rồi đó! Đừng để tôi khinh bỉ anh thêm nữa! Đi đi! Mang cái bộ mặt giả dối của anh đi mà trưng cho kẻ khác! _ Bởi vì tôi là người rất yêu tự do, hơn nữa từ khi sinh ra đã có cái tính bướng bỉnh cứng đầu ăn sâu vào máu, người ta càng ngang ngược với tôi thì tôi lại càng ngang hơn, xem cuối cùng ai sẽ thắng? Sau khi kết thúc câu nói, nước mắt tôi không tự chủ được tuôn rơi, tôi uất ức nấc nhẹ.
- Anh xin lỗi! _ Kỳ nói bằng một giọng bất lực, sau đó kéo tôi ôm vào lòng. Tôi không phản kháng, cũng không chống cự vì sợ rằng sẽ làm hỏng kế hoạch mà tôi khó khăn lắm mới thành công được một nửa. Với lại tôi biết mình cũng không đủ sức nên cho dù có muốn dẫy dụa hay phản kháng lại cũng không thể.
Sau đó Kỳ ra về để mình tôi trong bệnh viện. Cũng may là anh ta biết điều, không đòi ở lại bệnh viện chăm sóc tôi. Tôi quyết định sẽ trốn đi ngay trong đêm, nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện, tuy điều đó có chút nguy hiểm nhưng là phương pháp thành công nhất trong mọi phương pháp, tỉ lệ thành công lên tới 85% * có 85% mà cũng liều, chị can đảm thật đấy *, đây cũng là thời cơ tốt nhất rồi. Nhân lúc mọi người còn đang ngủ, tôi lén trốn ra bằng cửa phụ và thành công lẻn đi, bỏ trốn, vừa đi lại phải vừa đề phòng không chẳng may gặp phải mấy cái lũ " đầu ma mặt quỷ " mấy hôm trước hoặc gặp phải đám vệ sĩ của ba tôi. Tuy nhiên cuộc đào tẩu của tôi khá thành công, có mấy tên vệ sĩ ở trước cổng bệnh viện bị tôi gây tiếng ồn khiến chúng bỏ đi hết rồi. Tôi bỏ chạy đến nhà Bảo Châu: người bạn thân cũng là người gần nhà ba mẹ tôi nhất. Tại sao tôi lại chọn địa điểm này? Người ta nói " nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc chắn họ sẽ không ngờ tôi ở đây mà cho người tìm tôi, mà nếu có thì Bảo Châu cũng là người biết giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không tiết lộ tôi. Tôi biết muộn thế này gia đình Bảo Châu đã đi ngủ, không nên làm phiền nhưng tôi cùng đường rồi, nếu không được ở lại hôm nay tôi phải ngủ đầu đường xó chợ mất. Tôi gọi cửa làm con chó sủa ầm lên mặc dù tôi không muốn chút nào. Có tiếng người làu bàu bước ra, tiếp theo là tiếng mở cửa và hình ảnh cao lớn của bố Châu đập ngay vào mắt hù tôi suýt hét ầm lên
- Muộn thế này đến đây tìm ai? _ Với giọng lạnh lùng làm tôi sợ hãi.
- Dạ! Cháu đến tìm Châu, cháu muốn nói với bạn ấy chút chuyện! _ Tôi ngập ngừng. Tôi cũng đoán được phần nào suy nghĩ của bác ấy, một đứa con gái hư hỏng suốt ngày chỉ biết cãi nhau với bố mẹ rồi bỏ sang nhà bạn trú nhờ, nhưng có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi cơ chứ, một đứa con gái vì bị ép hôn mà không dám mưu cầu hạnh phúc ình. Đúng lúc Châu bước ra, tôi giải thích đôi ba câu cho nhỏ hiểu rồi nhỏ lại tiếp tục giải thích cho ba mẹ. Đến cuối cùng, nhờ sự cứng đầu của nhỏ tôi mới được các bác miễn cưỡng chấp nhận cho ở nhờ. Vì không muốn để Châu khó xử nên ngay sau đó tôi gọi điện cho Trúc xem có thể đến nhờ vài hôm, sau đó chạy sang nhà nhỏ. Trước khi đi tôi đã dặn Châu không được nói với ba mẹ tôi, sau đó tạm biệt hai bác để sang nhà Trúc.
( Xong chap 32 )
Hôm nay mới chính thức được nghỉ hè nên mình post hai chap cho các bạn đọc thỏa thích, cũng sắp đến cái bản Hợp đồng kia rồi, các bạn đợi lâu nhưng xin thông cảm ình nhé!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong