Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ôi đang chăm chú pha pha chế chế mấy cái dung dịch, trộn ba loại thuốc với liều lượng cực nhiều, sau đó cho vào một lon nước màu vàng * bò húc ấy ạ! *. Còn tỏi, bột ớt, các gia vị chua cay thì tôi say nhuyễn ra, để tạm sang một bên khi nào sẽ dùng đến. Sau đó xem xét dây pháo có đủ dài hay không? * mua pháo để làm gì? ăn mừng à? * Nhưng tôi bỗng thấy thiếu thiếu cái gì đó, hình như là phi tiêu. Đúng rồi, chắc chỗ Kỳ có, khi nào hỏi mượn cũng được. Còn nếu không có thì để mua sau. Rồi cầm con dao lên để chuẩn bị gọt táo, trong lòng đang rất phấn khởi vì cái kế hoạch dã man con ngan của mình. Đúng lúc này, cửa bật mở, Kỳ bước vào, tôi ngạc nhiên:
- Không phải anh đang đi làm sao?
- Em tính làm gì? Không phải định...? _ Kỳ giật phắt con dao trong tay tôi, giọng gay gắt.
- À ~! Ý anh nói là tự sát sao? Em không có ngu như vậy đâu, đời còn dài, còn nhiều thứ đáng để em chú ý hơn kìa, sao em lại nỡ ra đi chứ?
- Thế em cần mấy thứ này để làm gì? _ Kỳ giơ con dao ra
- Anh thật là... em đang định gọt táo để ăn. Tự dưng anh xông vào, thật là mất hứng mà! _ Tôi ca thán, rồi tiếp - À! Chỗ anh có phi tiêu không?
- Em hỏi đẻ làm gì? _ Kỳ hỏi
- Trả lời đi chứ, có hay là không?
- Có. Em hỏi để làm gì? _ Kỳ tiếp tục không buông tha
- Có việc cần mà! À! Tối nay anh về sớm nhé, chắc chắn có kịch hay để xem, anh cũng được tham gia nữa đó! _ Tôi nháy mắt một cách tinh ranh với Kỳ rồi đẩy hắn ra khỏi cửa, nói - Đi! Đi làm đi! Tối nay nhớ về sớm! _ Sau đó đóng sập cửa không cho Kỳ hó hé thêm câu nào * chị bá đạo quá! *
Đến chiều Kỳ về tôi đã ăn xong cơm tối, ngoan ngoãn ngồi trên giường. Khi thấy hắn đến bên, tôi nịnh bợ, lôi kéo:
- Anh còn nhớ mấy kẻ lưu manh hôm trước dám đụng tới em không? Anh có thể đưa em đi gặp chúng không?
- Em muốn gì? Không phải em nói tha cho chúng sao?
- Em đâu có nói là tha cho chúng, chỉ bảo là muốn giữ chúng lại thui. Em còn chưa chơi đã với chúng làm sao có thể dễ dàng tha cho chúng được.
- Vậy em muốn sao? _ Kỳ có vẻ khó hiểu
- Bí mật... không được bật mí. Đi mà ~! Đưa em đi! Nha
~! _ Tôi ra giọng nũng nịu mà trong lòng phát ớn
- Được rồi! Đi thôi! _ Kỳ gật đầu một cái. Trước khi bọn tôi rời đi, Kỳ gọi điện, một câu ngắn gọn nhưng súc tích - Chuẩn bị đi!
Từ bên ngoài, mấy tên vệ sĩ cũng đi theo cứ y như tôi là phạm nhân của bọn họ không bằng. Kỳ đưa tôi đến một cái biệt thự khác trông có vẻ khá vắng, bên ngoài nhìn vào thì rất bình thường, không có gì khác là nhưng đến khi vào trong thì ở bên trong toát ra một mùi vị rất kinh tởm, còn có cả sát khí ngút trời. Tôi rùng mình một cái, không khỏi cảm thấy hối hận vì mình đã nhất quyết muốn đến, nhưng đến rồi thì biết làm sao? Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi, những ngón tay đan xen nhau, tôi nhìn lên: là Kỳ, anh ta đang nhìn tôi trìu mến. Đến một căn phòng trông có vẻ khá yên tĩnh, Kỳ mở cơ quan mật, lập tức một căn phòng khác được mở ra. Lúc bước vào thấy nó không yên tĩnh như vẻ ngoài của nó, rất ồn ào, xem ra bức tường kia cách âm khá tốt. khi thấy Kỳ đến, tất cả đang náo loạn bỗng nhiên nghiêm trang y như trong quân đội, cùng tung hô 2 tiếng:
- Bang chủ!
Kỳ không nói gì, phẩy tay rồi bước lên chiếc ghế ở chính giữa phòng cũng là vị trí dành cho người cao nhất, khí thế oai phong ngồi xuống. Sau đó hắn tự dưng kéo tôi lại, để cho tôi ngồi vào lòng hắn rồi ôm tôi vào lòng. Tôi bỗng nhiên được ôm nên bị đỏ mặt, không hiểu sao tim đập nhanh hơn một nhịp. Tôi quan sát xung quanh, nơi này được trang hoàng khá đắc biệt: toàn màu đen mang theo mùi vị hắc ám. Chiếc ghế mà Kỳ đang ngồi còn được phủ một lớp lông thú chất lượng cao, sa hoa không kém các quán bar chút nào, có khi còn hơn ấy chứ. Kỳ bỗng gọi cái tên Vương Vũ, hình như là một trợ lí kiêm cánh tay đắc lực của hắn
- Mang ra đây! _ Từ từ năm kẻ được đẩy ra, Kỳ đẩy tôi xuống, nói - Tùy em xử lí!
Tôi nhếch mép một cái, đi xuống chỗ năm tên vẫn còn đang run rẩy, co rúm lại với nhau. Tôi đi vòng quanh chúng, ra vẻ nguy hiểm, hỏi:
- Mấy người nghĩ tôi sẽ ấy người hình phạt ra sao?
- Chúng tôi sai rồi, xin cô đừng làm hại chúng tôi. Chúng tôi còn mẹ già con thơ...
- Mẹ già con thơ? _ Tôi tiếp tục cái điệu cười nhếch mép đáng sợ ấy - Lúc tôi nhắc nhở mấy người thì sao không thấy các người có vẻ không để ý nhỉ? Vì vậy đến bây giờ đừng có lôi nó ra trước mặt tôi. Lúc trước là mấy người không tự lo ẹ già con thơ nhà mình, đến hôm nay thì đừng có trách tôi!
( Xong chap 29 )
Mong các bạn tiếp tục đón đọc chap sau nhé! Quả này chỉ khổ cho cái bọn dám động vào chị ấy kia thôi. Hưởng thụ được một lúc thì đau khổ cả đời chứ sao. Hehe! Chap sau sẽ có chút bạo lực nhé, mong các bạn yếu tim đừng đọc kẻo sẽ nguy hại đến tính mạng hen.
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong