Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
a... ba trở nên độc ác như vậy từ khi nào? Tại sao ba lại có thế lực lớn như vậy?
- Mày không cần biết! _ Ba tôi trả lời nhẹ như không. [ Thực ra ông cũng rất đau lòng khi phải ép con gái mình đến đường cùng như vậy nhưng ông không còn cách nào khác, để bảo vệ cô, ông chấp nhận hy sinh danh dự. Thực ra ông nói vậy để dọa cô thôi chứ ông chưa bao giờ muốn làm hại người khác. Chuyện Tuấn bị đánh là do ba Kỳ làm, ông Thành thông báo cho ông Hùng. Vì muốn cô đồng ý nên ông nói là ông làm để cảnh cáo cô ]
- Nếu ba mà dám động đến cậu ấy lần nữa con sẽ bỏ đi đấy! Còn nếu ba dám làm hại đến tính mạng của cậu ấy thì cũng chờ nhặt xác con đi là vừa. Con nói được sẽ làm được! * ôi! chị quyết tâm đến vậy ư? khâm phục... quả thực khâm phục... * _ Tôi đe dọa. Đến nước này rồi thì tôi không e ngại gì nữa, để đảm bảo không liên lụy đến người vô tội và cũng là người mà tôi yêu quý.
- Mày dám!... _ Ba tôi gằn giọng. [ Cô thật là khiến ông tức chết mà. Yêu thằng đấy sâu đậm như vậy thì cũng không nên ngu ngốc lấy tính mạng ra đe dọa chứ * là do chị bị mấy ng` ép đến độ phải làm như thế thôi *. Haizz... cái tính bướng bỉnh khi nào mới khiến người khác bớt lo ]
- Ba cứ thử đi xem con có dám hay không! _ Tôi với giọng quả quyết.
- Ông Thành! Cho người ra đây! _ Ba tôi gọi vọng vào. Lập tức mấy người áo đen to lớn xuất hiện cùng với bác Thành bước ra một cách uy nghiêm.
- Sao ông gọi tôi ra đây làm gì? _ Bác Thành ngồi cạnh ba tôi, hỏi
- Cho tôi mượn người của ông một chút! _ Ba tôi nói. Sau khi được bác Thành đồng ý, ba tôi sai mấy người áo đen tiến đến gần tôi.
- Ba! Ba định làm gì? _ Tôi run sợ lùi về phía sau, hỏi
- Đưa cái Nguyệt về, nhốt nó không cho ra ngoài đến khi nào nó chịu tỉnh ngộ đồng ý mới thôi! _ Ba tôi sai bọn người áo đen
- Ba! Ba không thể đối xử với con như vậy! Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra! Tôi không đi! _ Tôi la hét om sòm và được bọn người vệ sĩ áo đen đưa ra ngoài, nhét vào trong xe, phi thẳng đi.
[ Còn lại ông Hùng và ông Thành, ông Thành hỏi:
- Có phải ông đối với nó hơi quá đáng, dù gì nó cũng là trẻ con, đợi mấy năm nữa cũng được, hoặc hủy hôn đi!...
- Không trẻ con gì hết, nó cũng 14 tuổi rồi, cũng hiểu sự đời rồi. Với lại ông biết tình hình của chúng ta, tôi tin thằng Kỳ nó mới có thể bảo vệ cho con gái của tôi!
- Vậy... thôi được rồi!... Tôi sẽ không xen vào nữa, tùy ông xử lí! Nhưng đừng quá đáng với con bé, không đến lúc nó lại làm liều thì tôi sẽ cảm thấy hối hận lắm!
- Cảm ơn ông! _ Ông Hùng nhìn ông Thành với vẻ rất cảm kích ]
Tôi được bọn vệ sĩ đưa trở lại Hàn Lâm Viên * là biệt thự của anh Kỳ ấy ạ! xin lỗi em nêu tên hơi muộn, mong mọi người thông cảm *, nhốt vào trong phòng và khóa cửa, tôi gọi khàn cả cổ, đập cửa bôm bốp mà không có ai chịu mở cửa, xem ra lần này ba thực sự quyết tâm rồi! Haizz... Tôi cảm tưởng mình bị biến thành món đồ để cho người ta trao đổi. Mà tôi sẽ không đập cửa nữa, phải giữ sức để nghĩ cách thoát khỏi đây. Tôi xem xét căn phòng một lượt, không có chỗ nào có lỗ thoát hiểm, phải nghĩ cách khác thôi. " A! Nghĩ ra rồi! " _ Tôi reo lên vui sướng, tự thưởng ình một lời khen
- Chú vệ sĩ bên ngoài ơi ~~! Chú có thể lấy cho cháu cái laptop trong phòng của anh Kỳ không? _ Tôi nói vọng ra với giọng ngọt sớt
- Xin lỗi tiểu thư, tôi chỉ được lệnh canh gác! _ Bên ngoài có tiếng đáp trả.
- Nhưng ở đây chán lắm! Mà chán sẽ sinh ra tự kỉ. Không phải chú muốn đám cưới của cậu chủ có cô dâu bị bệnh tâm thần chứ? * ui! cái lí do của chị thật là củ chuối, nhưng rất có lí ( vỗ tay ) * _ Tôi dụ dỗ.
Lại nghe tiếng bước chân rời đi, trong lòng tôi không biết có bao nhiêu vui mừng phấn khởi. Và rồi quả nhiên, một lúc sau, có tiếng khóa kêu và " cạch " _ cửa mở. Tôi cầm một bình hoa trên bàn đập một phát vào đầu ông vệ sĩ vừa vào, lòng tự nhủ " xin lỗi chú nhé, tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi, đừng trách tôi! Có trách hãy trách ông chủ mấy người ép người quá đáng thôi ". " Choang " một tiếng, lọ hoa vỡ tan tành. Thực sự tôi không muốn đập đồ đâu nhưng trong phòng không có gì hữu dụng hơn đành dùng tạm. Và rồi ngay sau đó, một đám vệ sĩ lục đục chạy lên, tôi trốn sau cánh cửa, theo dõi tình hình. Khi thấy có thời cơ tốt có thể thuận lợi thoát thân, nhân cơ hội bọn họ còn lộn xộn, tôi nhanh chân phóng ra ngoài thoát thân. Nhưng kế hoạch hoàn hảo của tôi sẽ thành công nếu không bị một tên vệ sĩ phát hiện, thế là họ ráo riết truy đuổi tôi, tôi bỏ chạy thục mạng như kẻ thiếu nợ bị người ta đuổi giết hoặc tệ hơn là giống tội phạm bỏ trốn bị cảnh sát truy nã. Tôi sợ hãi vừa chạy vừa tìm chỗ núp, là cái bụi cây rậm rạp trong khuôn viên của Hàn Lâm Viên. Lần này thực sự phải cảm ơn chúng rất nhiều, nếu tôi có cơ hội thoát khỏi đây, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chúng thật tươi tốt * có làm đc ko chị, em sợ rằng đến lúc ấy rồi chị lại quên béng mất thì... toi *. Bây giờ, tình hình trong Hàn Lâm Viên quả thực rất ồn ào, náo nhiệt như mở hội, phải nói là tôi chính là hung thủ gây ra vụ náo loạn này. Tôi sợ hãi vừa trốn vừa đề phòng không khác nào một tên ăn trộm. Một lát sau, lại có thêm một tốp nữa đi vào ( chắc khoảng hơn 20 người ), e rằng tình hình này không ổn, rất có thể sẽ có biến. Quả này tôi e là trốn không nổi nữa rồi. Nhưng tôi quyết định trốn là phải trốn đến cùng, quyết không bỏ cuộc, cho dù có phải chiến đấu đến sức cùng lực kiệt đi chăng nữa tôi nhất quyết không đầu hàng.
Trải qua hơn 2h` náo loạn, tìm kiếm và truy bắt, cuối cùng bọn họ cũng tìm được tôi và bắt nhốt tôi trở lại * ui! một đứa con nít đã cần đến 2h`, thế một kẻ lớn ranh ma như chị thì cần bao nhiêu thời gian đây? * Số tôi sao mà khổ thế! Đến khoảng 6h` tối, bọn họ mang thức ăn vào cho tôi. Để đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như lần trước, bọn họ cho theo vào khoảng hơn 10 người canh gác * ng` lớn ng` ta chỉ cần 5 ng` là đủ, đây chị lại cần hơn 10 ng`, quả thật rất siêu, bái phục, bái phục *. Lúc đầu tôi có ý định tuyệt thực nhưng ngay sau đó, bụng tôi réo inh ỏi kháng nghị. Không còn cách nào khác tôi đành phải ăn thôi, lòng thầm nghĩ " tội gì tự hành hạ mình, ở đây đâu phải ngày một ngày hai, phải ăn để còn giữ sức nghĩ cách đối phó với bọn họ thoát ra khỏi đây chứ * chịu chị, trong hoàn cảnh này mà còn nghĩ đc nh` như vậy * "
( Xong chap 23 )
Lại sắp đến đoạn HOT HOT nữa rồi, cơ mà thấy chap này chị nghịch quá! M` cũng mún đc như thế. Chap sau sẽ có đoạn anh Kỳ biến thành soái ca siêu cấp. Hehe!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong