Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Junsong
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 144 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
nh thôi ngay cái giọng buồn nôn đó đi, tôi sang đây mượn anh cái máy, thấy anh đi tắm, tôi sợ anh ra không thấy lại cuống lên đi tìm. Bây giờ tốt rồi, tôi mượn nha! _ Tôi nháy mắt với Kỳ
- Khoan đã! Lau hộ anh rồi anh ượn! _ Kỳ nói điều kiện với tôi. Tôi đành ngoan ngoãn nghe lời để được mượn máy. Tôi cầm cả cái khăn chụp vào đầu Kỳ, vò vò mái tóc ướt nhẹp khiến nó rối tung lên như một cái tổ quạ. Tuy tôi đã nhẹ tay hết mức có thể nhưng hắn vẫn kêu
- Nhẹ tay thôi!
- Nhẹ hết mức có thể rồi! Nếu không anh tự đi mà lau _ Bây giờ thì tôi bực mình thiệt rồi, tôi vứt cái khăn ra chỗ hắn. Bỗng nhiên hắn hỏi:
- Dữ liệu của anh đâu? _ Tôi làm vẻ vô ( số ) tội, nói - Tôi đâu có biết!
- Có phải em xóa không? _ Kỳ nghiêm mặt, tôi đoán chắc là dự án này quan trọng lắm nếu không sắc mặt hắn cũng không khó coi thế kia. Tôi bỗng nhiên thấy sợ nhưng vẫn cứ cứng họng, làm ra vẻ ta đây vô tội:
- Không có bằng chứng, anh vu oan cho tôi! Hức... hức...! _ Tôi chối bay chối biến, giơ đôi mắt ngân ngấn lệ lên, làm bộ mặt oan ức * Như thế thì xem anh lm` thế nào để ko mắc bẫy của chị ấy đây. Chị chơi chiêu độc thật! *
- Em thật không xóa? _ Kỳ nghi ngờ hỏi tôi, tôi gật đầu chắc chắn - Thật!
- Không sao! Dù em có xóa cũng không sao vì mấy cái dự án đó không quan trọng nữa, xóa đi cho đỡ nặng máy! _ Kỳ nói một câu thản nhiên làm tôi bực bội. " Thật sự không quan trọng sao? " _ Tôi trong lòng tự hỏi
[ Thực sự Kỳ biết là cô đã xóa nhưng vì không thể làm gì được nên nói thế để chọc tức cô. Thật sự trong mấy cái dự án mà cô xóa đều là những dự án đã tiến hành, chỉ có một đến hai cái quan trọng thôi. Nhưng nếu cô muốn chọc tức anh, tại sao anh lại không cho cô toại nguyện nhỉ? Nhìn xem, cô cũng dễ bị lừa như ai thôi. Đúng là đồ con nít dễ lừa mà! * Bao nhiêu bài học đắt giá về việc coi thường chị ấy anh đã đc chứng kiến mà vẫn ko hiểu ak? * ]
- Anh đi chết đi! _ Tôi cầm cái gối đập vào đầu Kỳ cho bõ tức
- Anh sợ anh chết rồi em sẽ thành góa phụ! _ Kỳ diễu cợt tôi
- Anh... _ Tôi tức nghẹn mà không nói thành lời, liên tiếp mấy phát đập gối vào đầu Kỳ.
Hắn ta liên tục tránh né nhưng vẫn bị tôi đập trúng. Hai đứa nô nhau tới tơi bời căn phòng, trông không khác gì bãi rác * 2 anh chị này cute wá! * Và rồi lúc tôi đang đánh thì hắn tránh và dành được cái gối nhưng không may cái khăn tắm quấn ngang eo đột nhiên tuột ra nhưng vẫn chưa rơi xuống đất * Ồh! Hay! Vui đấy! * Tôi há hốc mồm, đơ trong 3s rồi lấy lại tinh thần, hét toáng lên
- AAAA... _ Đột nhiên phát hiện tên Kỳ càng ngày càng đến gần với một nụ cười phải gọi là hết sức đểu cáng. Hắn nói với tôi bằng giọng của một con dê chính hiệu
- Xem ra ý đồ của em là muốn " ăn cơm trước kẻng " rồi!
- Tôi không có! _ Tôi thanh mình, tiện thể lấy tay che ngực với tư thế phòng bị.
Trong lúc tôi đang tìm cách tẩu thoát, chuồn ra khỏi phòng thì Kỳ vẫn nhanh hơn tôi một bước, hắn kéo tôi lại, áp sát người tôi nhưng tôi để ý lại thì khăn tắm đã được hắn quấn chặt lại từ bao giờ. Tôi cứ lùi, lùi mãi cho đến khi đụng tường. " Lần này thì quả thực hết đường rồi, vĩnh biệt cuộc đời từ đây " _ Tôi thầm khóc trong lòng, miệng đột nhiên thấy có một luồng điện xoẹt qua và rồi mắt tôi trợn lên. Cái tên này, bé xíu tuổi đầu mà bày đặt hôn với chả hít! Thật ra là Kỳ đang hôn tôi, môi hắn nóng thiêu đốt mọi ý chí cuối cùng của tôi nhưng tôi nhanh chóng lấy lại lí trí, nghĩ " mình mới quen anh ta hai ngày mà đã để hắn ăn đậu hũ, lại còn cướp đi nụ hôn đầu đời của mình nữa. Nụ hôn này lẽ ra phải thuộc về Trần Tuấn mới đúng! * lộ ra gian tình rùi kìa. kaka * " Nghĩ thế, tôi liền đẩy Kỳ ra, nói
- Sao anh thích đầu độc đầu óc non nớt của tôi thế?
- Anh không có! _ Kỳ cố cãi, tôi tiếp - Thế anh vừa làm gì? Phải đầu độc tôi anh mới thấy vui sao? Dù sao tôi mới có 14 tuổi thôi mà anh dám cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!
- Anh đang chờ, có cần thực hiện ngay và luôn không? _ Hắn tiếp tục áp sát tôi. Tôi đẩy hắn ra và vọt ra khỏi phòng.
( Xong chap 10 )
Cuối cùng cũng hoàn thành chap 10. Phù! Cuối cùng cũng đợi đc nụ hôn đầu đời của hai vị này, thật là khổ sở! Các bn có thấy nt ko? Nhưng mà vẫn thấy vui, lại thấy nữ nhân vật chính lạnh lùng và trẻ con, vô tâm wá!
Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi Hợp Đồng Hôn Nhân - Cô Dâu 14 Tuổi - Junsong