Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 492 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:04:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Cô Mang Thai, Thế Nhưng Anh Lại Không Cần Cô
au khô nước mắt, Phương Thê vẫn chưa mở cửa, chỉ lên tiếng gọi yếu ớt, "Trụ."
"Ừ." Doãn Văn Trụ khẽ lên tiếng.
Cách một cánh cửa, tiếng nói của anh có mấy phần không rõ.
"Lời nói tiếp theo của em, anh có thể không tin, nhưng mà em vẫn phải nói."
Phương Thê dừng một chút nói.
Cô không thừa nhận hai người, một là người bạn tốt nhất của anh, một là người đàn bà của anh.
Tuy rằng cô nói là sự thật, nhưng theo ý anh chắc nghĩ cô chỉ vì ghen tỵ thôi.
Hai người kia, diễn kỹ cũng quá hoàn mỹ.
Nếu như bọn họ không phải cố ý ở trước mặt cô biểu hiện ra bộ mặt chân thật, có thể cô cũng không nhìn ra.
Trên lý trí Phương Thê có thể hiểu được Doãn Văn Trụ.
Dù sao cũng là người bạn thân, hơn nữa cô vừa nói chính là hai người.
Nếu như là cô ở vào vị trí như anh, cũng không tin.
Cô không biết mục đích của bọn họ rốt cuộc là cái gì, có lẽ chính là muốn cho Doãn Văn Trụ cảm thấy cô cố tình gây sự, hay có lẽ bọn họ cho rằng cô không dám đi tố cáo bọn họ cho Doãn Văn Trụ biết.
Nhưng cho kết quả ra sao, cô đều muốn nói ra.
Cho dù anh thật sự hiểu lầm cô, cô cũng không quan tâm.
Cuối cùng không nhịn nổi anh bị hại và thương tổn.
Doãn Văn Trụ không nói gì, Phương Thê liền từ tốn nói về chuyện năm đó của Hạ Sơ, còn có bản tính chân thật của cô, và những lời của Quý Thư.
Sau khi nói xong, Doãn Văn Trụ rất lâu
Phương Thê cảm thấy hô hấp mình có chút dồn dập.
Cuối cùng anh cũng không tin cô sao?
Qua hồi lâu, Phương Thê mới nghe Doãn Văn Trụ hỏi: "Thê Thê, Quý Thư nói em và Quý Thư đã xảy ra quan hệ."
Nghe vậy, Phương Thê không khỏi có chút cắn răng nghiến lợi.
Người đàn ông đó rốt cuộc muốn làm gì?
Nhưng cô tin chắc rằng, giữa bọn họ căn bản không có xảy ra cái gì.
Anh ta muốn khiến Doãn Văn Trụ hiểu lầm cô, cho tới khi anh không tin cô thì sao?
"Mặc kệ anh tin hay không, em chỉ nói một câu, không có."
Phương Thê từng chữ từng câu mà nói.
Doãn Văn Trụ không trả lời, không nói tin hay không tin cô..., cũng không nói gì sau khi đã nghe cô kể.
Nhưng anh không có lập tức bác bỏ cô..., đây có tính là một kết quả tốt không?
"Em chỉ không muốn thấy anh bị hại."
Cô không muốn có chỗ hiểu lầm, cũng không muốn đối với người trong lòng có điều lừa gạt.
Lời còn chưa dứt, cô còn chưa kịp chờ Doãn Văn Trụ trả lời, bên kia liền truyền đến tiếng của Hạ Sơ, còn mang theo vài phần khoảng cách.
"Trụ, tại sao anh lại ngồi ở chỗ đó?"
Sau đó là Doãn Văn Trụ đứng dậy, tiếng rời đi, và loáng thoáng tiếng nói.
"Hạ Sơ, em tốt nhất nên nghỉ ngơi, anh có việc đi công ty."
Phương Thê ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, cho đến tất cả bình yên lại.
Cô cứ ngồi như vậy, cũng không biết đã ngồi bao lâu, lúc lấy lại tinh thần, điện thoại di động không ngừng vang lên.
Đứng dậy, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, là một số xa lạ.
Bấm nút trả lời, bên trong truyền đến giọng ôn hòa của Quý Thư.
"Chị dâu, có muốn ra ngoài uống ly cà phê không?"
"Không."
Nghĩ đến anh ta nói những lời trái sự thật với Doãn Văn Trụ, Phương Thê nói từ chối có chút cắn răng nghiện lợi
"Chị dâu, tâm tình như vậy không tốt, xem ra là Trụ không tin chị rồi."
Giọng nói của Quý Thư mang theo mấy phần giễu cợt.
"Mặc kệ chuyện của anh."
Phương Thê muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng câu nói tiếp theo của Quý Thư đã khiến cô dừng động tác lại.
"Vốn còn muốn cho chị dâu xem một ít hình."
"Hình gì?"
Phương Thê trong đầu của mơ hồ có loại dự cảm xấu.
"Đi ra đi, em cho chị xem, rất đặc sắc đó."
Quý Thư không có trực tiếp trả lời, chỉ là thản nhiên cười nói.
Cuối cùng Phương Thê vẫn đáp ứng Quý Thư, đổi bộ quần áo, rồi ra cửa.
Lúc đi tới cầu thang, cô đụng phải Hạ Sơ.
Hạ Sơ liếc cô một cái, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
"Cô thua."
Một câu nói chứng tỏ sự tự tin.
Phương Thê không để ý đến cô ta, một mạch ra cửa.
Đi tới nơi đã hẹn với Quý Thư, anh ta đã sớm chờ ở nơi đó.
Phương Thê ngồi xuống, trực tiếp mở miệng nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Chị dâu, hung như vậy làm gì? Em chỉ là muốn cho chị theo em thôi, Doãn Văn Trụ có cái gì tốt, ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất của không cho chị."
Quý Thư với nụ cười thản nhiên và thêm phần vô tội.
"Không bao giờ."
Cô làm sao có thể ở chung một chỗ với anh ta.
Hơn nữa những lời của anh ta căn bản không phải thật lòng.
Quý Thư đem một cái túi bỏ trước mặt Phương Thê.
"Chị dâu, bên trong rất đặc sắc đó."
Phương Thê cầm lấy túi, từ bên trong rút những
Vừa nhìn, mặt lập tức liền trầm xuống.
Cô không nghĩ tới anh ta lại chụp những bức hình như vậy.
Thấy hình, là ai cũng sẽ hiểu lầm.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Phương Thê cảm thấy vô lực.
Vì sao phải hao tổn tâm cơ như thế, rốt cuộc có cừu hận gì?
Thật chỉ là ghét thôi sao?
"Được rồi, chị dâu nếu không muốn ở chung với em, như vậy hãy để em suy nghĩ muốn chị dâu làm gì đi. Nghĩ được em sẽ gọi điện thoại cho chị."
Quý Thư tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Phương Thê nói.
Phương Thê đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Quý Thư gọi lại, "Chị dâu, những hình này đưa cho chị, bên em còn nữa đó."
Phương Thê tức giận cầm lấy hình, xoay người rời đi.
Một bước sai, tất cả đều sai.
Nếu như ngày đó không uống rượu, tất cả đều này sẽ không xảy ra.
Những hình này, không thể nghi ngờ chính là một chứng cứ phạm tội.
Cho dù giữa bọn họ thật sự không có xảy ra cái gì, nhưng có những thứ này, giống như thật sự xảy ra chuyện không nên xảy ra.
Những ngày tiếp theo này, Doãn Văn Trụ lúc nào cũng đi sớm về trễ, giữa hai người dường như chưa gặp mặt
Mà Quý Thư luôn vô tình hay cố ý gọi cô gặp mặt.
Có lúc, đến đó, thế nhưng anh ta lại nói là, chỉ là muốn nhìn cô, thật ra thì cũng không có nghĩ đến rốt cuộc muốn cô làm gì.
Hôm nay cũng thế.
Anh tựa vào nơi đó, cười nhìn cô, "Chị dâu, chẳng qua là bảo chị ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi."
Một lần, hai lần, ba lần, nhiều lần như vậy.
Phương Thê đã không còn nhẫn nại nữa, cô đứng lên, lạnh lùng nói: "Tùy anh muốn xử lý những bức hình này, về sau tôi sẽ không đi ra ngoài nữa."
Tiếp tục như vậy nữa, mọi thứ chỉ biết vĩnh viễn không dừng lại.
Hình bị nhìn đến thì đã có sao?
Dù sao đối mặt ánh mắt người ngoài, cô luôn luôn rất bình tĩnh.
Cho dù thật sự bị tản ra ngoài, mất thể diện cũng không chỉ một mình cô.
Quý Thư ở Thành phố H cũng là có chút danh tiếng, cho nên cô không tin anh thật không chú ý danh tiếng của mình lan rộng ra ngoài.
Nhiều nhất chính là đưa cho Doãn Văn Trụ xem đi.
Thật ra thì lúc ban đầu, cô sợ đến cũng chính là cái này.
Một ngày kia, cô cứ khăng khăng là không có.
Thế nhưng chút hình kia lại như là chứng cứ nói dối của cô.
Nhưng không sao, cho dù bọn họ có xảy ra, nếu như Doãn Văn Trụ không ấp nhận nổi, anh đối với cô cũng chẳng qua như thế.
Phương Thê đứng dậy đi ra ngoài, Quý Thư cũng không lên tiếng cản Cô.
Nhưng lúc đi ra cửa tiệm, một cỗ mùi vị truyền đến, khiến cô buồn nôn, không nhịn được liền muốn nôn mửa.
Phương Thê không khỏi ngẩn ra.
Lúc này mới nhớ tới, kinh nguyệt của mình đã qua mấy tháng còn chưa tới.
Hơn nữa đoạn thời gian trước, giữa bọn họ vẫn luôn rất thân mật, cũng không làm biện pháp ngừa.
Là mang thai sao?
Phương Thê cuối cùng đón chiếc xe đi bệnh viện.
=====
Đi ra bệnh viện, Phương Thê mang theo cảm giác phức tạp.
Có chút giật mình, có chút vui mừng, cũng có chút hoảng hốt.
Cô mang thai, thật sự mang thai, mang thai đứa con của Doãn Văn Trụ.
Lúc ban đầu, cô có uống thuốc, chỉ là khi anh nói với cô, chúng ta sinh môt đứa con đi, khi đó cô mới ngưng dùng thuốc.
Sau đó đến bây giờ, thật sự mang bầu.
Tay cầm hóa đơn, cô có loại kích động muốn lập tức nói cho Doãn Văn Trụ biết.
Những ngày này, không thể nghi ngờ giữa bọn họ càng chạy thì càng xa, thậm chí có chút mùi vị rùng mình.
Nhưng bọn họ có con, cách ngại kia có lẽ cũng sẽ biến
Lúc này, Phương Thê đã không nghĩ tới những bức hình trong tay Quý Thư, Hạ Sơ lại biết thì thế nào, Cô chỉ muốn chia sẻ tin tức này với Doãn Văn Trụ.
Mà lúc này đây, điện thoại di động của cô vang lên, là Doãn Văn Trụ.
Thế nhưng lúc này anh lại gọi điện cho cô, giữa bọn họ có lòng tương ứng sao?
Phương Thê có chút vui vẻ nhận điện thoại, "Trụ, em có chuyện nói với anh."
Cho dù có từng trải hơn nữa, đối mặt với người mình thích, luôn là không chú ý để lộ mặt chân thật nhất của mình.
"Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Tiếng Doãn Văn Trụ truyền qua đầu nghe, mang theo vài phần mơ hồ không chân thật.
Nhưng Phương Thê căn bản không có chú ý, nói: "Vậy em tới công ty tìm anh."
Doãn Văn Trụ đáp một tiếng, sau đó liền cúp máy.
Phương Thê đón xe đi công ty Doãn Văn Trụ, một lòng chỉ nghĩ tới làm sao để chia sẽ tin tức này cho anh biết.
Thì ra là cùng người trong lòng có kết tinh tình yêu là hạnh phúc như vậy.
Một đường đi tới phòng làm việc của anh.
Cô cười mở cửa, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt của anh, nụ cười trên mặt đọng lại.
Doãn Văn Trụ ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, "Tôi muốn biết đây là chuyện gì xảy ra?"
Phương Thê đi tới, cầm lên đồ nằm
Là một xấp hình.
Có Quý Thư cho Cô mấy cái kia, còn có mấy ngày nay, cô ở chung với Quý Thư đều bị người khác chụp lại.
"Anh tìm người theo dõi em?"
Phương Thê nhìn anh, hỏi có chút đau lòng.
Thì ra là anh vẫn luôn không tin cô sao?
Cho nên lại tìm người theo dõi cô.
"Tôi chỉ muốn biết sự thật, nhưng cô làm tôi quá thất vọng rồi.
Phương Thê, cô thật sự yêu tôi sao?
Cô thích Tần Tiêu Nhiên năm năm, rồi lại lập tức thích tôi.
Như vậy bây giờ liền thích Quý Thư cũng không phải không có khả năng."
Doãn Văn Trụ nhìn cô, những câu lạnh lùng, thật giống như lúc ban đầu.
"Nếu cô thật sự thích Quý Thư, như vậy liền trực tiếp nói với tôi thì tốt rồi. Nhưng cô ở một bên hẹn Quý Thư ở một bên lại nói xấu Hạ Sơ, biểu hiện đều vì tốt cho tôi. Phương Thê, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi. Vốn tôi còn không biết nên chọn cô hay Hạ Sơ, nhưng bây giờ cũng không cần tính nữa. Quả thật chỉ có Hạ Sơ là tốt với tôi. Có lẽ vì tôi cô đơn quá lâu, cho nên nhìn thấy người hơi giống cô ấy liền mê luyến. Thậm chí phân biệt không rõ thích hay không thích."
Một câu kia, khiến Phương Thê khắp cả người rét lạnh.
Ngay cả cơ hội giải thích anh đều không cho cô, cứ định tội cô như vậy sao?
Phái
Đúng rồi, đầu óc cô thật sự bị lú lẫn.
Lúc ở thành phố C, anh cũng phái người theo dõi cô?
Thì ra là mấy ngày nay, vẫn luôn như vậy sao?
Thì ra cho tới bây giờ anh căn bản chưa bao giờ tín nhiệm qua cô?
"Doãn Văn Trụ, em chỉ nói một câu, em không có. Chưa từng cùng Quý Thư xảy ra chuyện gì, cũng không có lừa gạt anh."
Mục đích của Quý Thư là chuyện này sao?
Nhưng vì sao người trước mắt không tin mình lại tin tưởng anh ta?
Cô không muốn cứ bị oan uổng như vậy, ít nhất phải nói ra cái gì.
"Tôi không muốn nghe nữa, chứng cớ đã bày ra rồi, cô còn muốn nói gì nữa, hơn nữa Quý Thư cũng thừa nhận."
Doãn Văn Trụ không nhịn được phất phất tay, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một phần này nọ ném trước mặt Phương Thê.
"Đây là giấy tờ ly hôn và hợp đồng, chúng ta chấm dứt tại đây."
Phương Thê không khỏi lui một bước, sau đó nhếch môi, cười đến có chút giễu cợt.
Cô đều quên, Cô thật quên, giữa bọn họ chẳng qua chỉ là hợp đồng mà thôi, chưa bao giờ là hôn nhân.
Đều do mình trầm luân quá sâu rồi.
Nhưng tại sao?
Tại sao muốn đến gần cô, làm cô yêu anh.
Tại sao sau khi cô yêu anh, lại muốn đối với cô như thế?
Tại sao không tin cô?
Tại sao muốn nói cô thành người như vậy?
Phương Thê – cô làm người thật sự thất bại như vậy sao?
"Tôi đáp ứng điều kiện của cô cũng không phải ít, cô bây giờ lập tức đi, không cho trở lại nhà Doãn Văn, cũng không cho lại hiện ra trước mặt của tôi."
Anh tiếp tục lạnh lùng nói: "Tôi chán ghét người đàn bà thay đổi thất thường như vậy rồi."
"Doãn Văn Trụ, em làm cho em quá thất vọng rồi."
Phương Thê lại chỉ là cười nhạt, nhưng khổ sở trong tươi cười làm thế nào cũng không giấu được.
"Mời vừa rồi cô muốn nói gì với tôi, một lần nói xong đi."
Doãn Văn Trụ không chút nào vẫn không nhúc nhích cho, thản nhiên nói.
"Không có, em không có chuyện gì muốn nói với anh."
Phương Thê cầm lấy giấy ly hôn trên bàn, xoay người rời đi.
Mọi việc đều giải quyết như vậy rồi, Cô còn có thể nói gì nữa?
Cô đã nói nhiều, nhưng anh không tin.
Nếu bây giờ cô nói cô mang thai, có lẽ anh chỉ nghĩ rằng cô không muốn rời đi nên lừa gạt anh nữa.
Ngày xưa đủ loại ngọt ngào, hơn nữa kết quả như thế, nghĩ thế nào
Cô cũng có tự tôn, Cô có thể dũng cảm đi tranh thủ, đi nói ra sự thật.
Đó là bởi vì cô tin anh sẽ hiểu.
Nhưng mà lúc này, chẳng lẽ còn muốn cô quăng mất tự ái cứ quấn quit lấy anh sao?
Muốn cô ôm anh, nói không muốn rời khỏi sao?
Cô cũng có điểm mấu chốt, có kiêu ngạo.
Đã như vậy, như vậy còn không bằng tiêu sái rời đi.
Nhưng nghĩ tốt lắm, tâm tình lại khống chế không được.
Tiêu sái xoay người khắc kia, nước mắt đã không khống chế nổi, không ngừng xông ra hốc mắt.
Phương Thê vẫn như cũ ưỡn ngực thẳng lưng, từng bước một đi ra ngoài.
Cô không muốn nhếch nhác như vậy, cho nên tình nguyện thản nhiên mà đối diện những ánh mắt quái dị bên ngoài, cũng muốn đi từng bước một ra tầm mắt của anh.
Nhưng mấy bước tới cửa kia, đều như tốn hết hơi sức của cô.
Đáy lòng có đồ vật gì đó đã sớm ầm ầm sụp đổ, không nghe được thanh âm, chỉ còn lại có một mảnh hoang vu.
Anh ở trong lòng cô xây một tòa lưu ly cung, lại tự tay đem nó đẩy sập, tại sao lại tàn nhẫn như thế?
Thôi, em như là thiếu ân tình năm đó của anh.
Lần này, hai người bọn họ đã thật sự trả sạch cho nhau.
Đáy lòng vừa nói an ủi mình, vừa đau đến khó tự giữ.
Vốn tưởng rằng thích anh cũng không sâu đến vậy, nhưng đến giờ phút này mới biết, loại đau này căn bản không phải đau như trước kia.
Thì ra là, mình đã quan tâm anh đến vậy.
Nhưng buồn cười là, đợi đến lúc phát hiện đã đến hồi kết thúc.
=============
Cửa bị đóng lại, Doãn Văn Trụ nghe được tiếng bước chân của Phương Thê dần dần đi xa.
Nhìn tấm lưng thẳng tắp của cô, anh nghĩ đến lúc ban đầu.
Cô luôn là đem tất cả tâm tình che giấu, sau đó bộ dáng làm bộ như không cần.
Như vậy giờ phút này, có phải hay không cũng là?
Anh đoán không ra vẻ mặt của cô, biểu tình của cô thế nào?
Tay của anh nắm thật chặt tờ giấy ly hôn thuộc về anh, nơi đốt ngón tay cũng khẽ trắng bệch.
Đau lòng, chưa bao giờ có đau lòng.
Thì ra là thương cô, mình càng thêm đau.
Đây là cảm giác chưa bao giờ có.
Cho đến giờ phút này mới biết, mình thích cô xa hơn so với mình tưởng tượng nhiều.
Ngồi kinh ngạc hồi lâu, Doãn Văn Trụ mới khắc chế loại cảm xúc muốn xông ra đuổi theo cô.
Nhưng không thể làm như vậy.
Cô cho rằng anh không tin cô.
Thậm chí chính anh cũng cho rằng mình sẽ không nghiêng về phía cô.
Nhưng lúc đợi cô nói ra khỏi miệng, anh mới biết chỉ cần cô nói, anh đều nguyện ý đi tin tưởng.
Chuyện xảy ra giữa cô và Quý Thư có hay không, có lẽ đã không còn quan trọng.
Mặc dù lúc ban đầu thực sự để ý qua.
Có lẽ anh sẽ hận Cô, nhưng anh không muốn cô bị tổn thương.
Đợi đến chuyện kết thúc, anh nhất định sẽ tìm cô về, mặc kệ bỏ ra giá nào.
Tâm rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại.
Anh tự tay cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
"Này, Tiểu Tam sao? Phương gia bên kia thế nào?"
"Ừ, rất tốt, chỉ cần đi theo cô ấy, cho đến khi người của nhà họ Phương tới rước cô ấy."
Nữa dặn dò một số chuyện, anh mới cúp máy.
Vốn là, anh muốn nói cho cô biết, ông nội của cô đã nghĩ thông suốt, tính tới nhận thức Cô.
Vốn là, anh muốn tự mình đem cô tới thành phố A, sau đó đối với cô hứa hẹn.
Vốn là, anh muốn đem sự thật này che dấu, chỉ muốn cô tìm thấy thân nhân mình là tốt rồi.
Nhưng bây giờ, anh không cách nào cùng đi với cô nữa.
Chính là không có anh, cô sẽ không bị thương nữa, ông cụ nhà họ Phương nếu thừa nhận cô, tự nhiênảo vệ cô.
Như vậy anh cũng có thể yên tâm giải quyết một ít chuyện.
Quý Thư, anh lại không nghĩ tới, bạn bè mình tin tưởng nhất lại là người như vậy.
Có lẽ là sợ hãi đi.
Năm đó lúc Hạ Sơ biến mất, anh khắp nơi tìm không thấy, cho nên từ lúc đó về sau, anh liền có thói quen ở trong bóng tối an bài một số người, làm cho bọn họ theo dõi hành tung của những người mình để ý.
Nhưng mà anh chưa bao giờ cố ý đi chú ý, mục đích tồn tại của những người này đúng là không muốn làm ình nếm loại luống cuống đó nữa.
Nhưng khi Phương Thê nói cho anh biết một chút chuyện kia, quỷ thần xui khiến anh đi điều tra một chút hành tung của Quý Thư.
Sau đó phát hiện, tất cả đúng như lời nói của Phương Thê.
Tới bây giờ anh đều tin anh ta, cho nên cũng không lừa gạt anh ta cái gì.
Nhưng anh lại không hiểu tại sao Quý Thư lại hận anh như vậy.
Đúng vậy, hận, này đã không đủ để dùng ghét để hình dung.
Bởi vì hận anh, anh ta làm quá nhiều chuyện.
Anh ta đã từng nói qua với anh, anh ta yêu Phương Thê rồi.
Cho nên anh mới sẽ xuống tay với Phương Thê.
Tổn thương Phương Thê đồng thời tương đương với tổn thương anh.
Cho nên anh không thể để cho Phương Thê ở lại nữa, tiếp tục trở thành vũ khí của Quý Thư để
Anh cũng muốn biết, Quý Thư vì sao hận anh?
Bọn họ rõ ràng là bạn bè nhiều năm như vậy, lại thân mật như vậy.
Lại không nghĩ rằng tất cả đều trò diễn của anh ta.
Anh ta đã từng nói, một lòng của anh ta đều trên người anh.
Là lời nói vui đùa.
Nhưng bây giờ anh mới hiểu được ý tứ bao hàm trong này.
Cái loại phí hết tâm tư tiếp cận anh, xác thực là đem cả trái tim cũng đọng ở trên người anh.
Bhưng rốt cuộc là vì cái gì?
Tiếp cận nhiều năm như vậy, chậm rãi bố cục, sau đó bây giờ đã đến giờ phút thu lưới.
Nếu không phải là Phương Thê nói sớm một bước, có lẽ lúc này anh đã không thể vãn hồi nữa.
Nhưng xem như lúc này, anh muốn đối mặt tình huống cũng quá hỏng rồi.
Mấy ngày nay, cả đêm tra xét rất nhiều thứ, mới phát hiện ra mình tựa hồ quá tin tưởng anh ta rồi.
Chẳng qua là tất cả có cơ hội để vãn hồi.
Tập đoàn Doãn Văn là tâm huyết của ba anh, không thể hủy ở trên tay anh được.
Doãn Văn Trụ hít một hơi, lúc này mới gọi điện cho Quý Thư, "Mình đã ly hôn với Phương Thê."
Quý Thư làm như rất kinh ngạc, nói: "Trụ, thật sự không liên quan đến cô ấy, là mình có lỗi với bạn
Diễn trò, tất cả đều là diễn trò.
Mà giờ khắc này, anh cũng giống nhau bắt đầu tiến vào tuồng vui này.
Anh không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình với Quý Thư thành kẻ địch của nhau.
Nhưng Doãn Văn Trụ ckhông phải là người mềm lòng, đã có người phản bội anh, anh sẽ không nhớ tới tình cũ trước kia.
Huống chi bởi vì anh ta, lại hại tới người phụ nữ anh thương nhất.
Anh ta muốn anh xa lánh, hai bàn tay trắng, anh đương nhiên sẽ không đợi thêm nữa.
"Đừng nói ahhh... Mình đều biết, các ngươi lén lút còn có lui tới không phải sao?"
Doãn Văn Trụ làm ra một bộ rất giận, "Bạn nên biết, người đàn bà của mình tuyệt không cho người khác tới nhúng chàm, nếu bị người động tới, vậy thì dơ bẩn, không cần cũng được."
Lúc ban đầu mình thật sự là người thích sạch sẽ như vậy.
Có lẽ Quý Thư chính là biết, cho nên mới phải đi đánh chủ ý Phương Thê.
Đã như vậy, anh liền như mong muốn của anh ta.
"Trụ, bạn không phải yêu cô ấy sao?"
Quý Thư cũng lên giọng.
Hai người, cách một dây điện thoại, cùng nhau diễn trò, tâm càng cách càng xa.
"Hạ Sơ đã trở về, mới biết rằng mình còn rất thích cô ấy.
Vốn là không bỏ được, nhưng mà đã xảy ra chuyện như vậy, mình tựa hồ cũng không cần chọn.
Nhưng Quý Thư, mình xem bạn là bạn.
Mình có thể tha thứ bạn, nhưng tuyệt đối không cho bạn ở một chỗ với cô ta.
Có thể không?"
Doãn Văn Trụ cường ngạnh nói.
Anh không cho Quý Thư lại đánh chủ ý Phương Thê.
Nhưng phải dùng cách nói như thế, đùa giỡn để diễn tả ra ngoài.
Quý Thư bên kia có chút trầm mặc.
Doãn Văn Trụ tiếp tục cường ngạnh nói: "Nếu như bạn nhất định ở chung với cô ta, như vậy từ nay về sau chúng ta không phải là bạn bè nữa.
Liền tính mình không cần cô ta, cũng tuyệt đối không cách nào tiếp nhận cô ta trở thành người đàn bà của bạn."
"Được."
Lại qua hồi lâu, Quý Thư bên kia mới truyền đến một tiếng trả lời.
Doãn Văn Trụ lúc này mới yên tâm, thản nhiên nói: "Tối nay bạn với mình đi uống rượu đi."
"Ừ."
Quý Thư ứng tiếng.
Này dường như cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng Doãn Văn Trụ biết, tất cả đều khác biệt.
Sau khi tan việc, hai người ngồi ở trong quán rượu, yên lặng uống mấy ly rượu không nói, sau đó lại
Lúc rời đi, Doãn Văn Trụ xoay người một quyền liền đánh vào người Quý Thư.
Anh thật sự rất muốn đánh anh ta.
Tin tưởng anh ta như thế, lại đối xử với anh như vậy.
Còn có anh ta không nên đi động Phương Thê.
Chỉ là ngoài miệng lạinói: "Quyền này là bạn nợ mình."
Quý Thư cũng trả lại một quyền cho Doãn Văn Trụ, nói: "Bạn cũng không khá hơn chút nào."
Anh ta tự nhiên không muốn ăn thua thiệt.
Mặc dù trước kia, bọn họ cũng thường nói giỡn như thế.
Nhưng hôm nay, giả vờ cười giỡn, nhưng trong lòng lại là đánh nhau thật, nhưng cũng không có ai biểu hiện ra.
Cuối cùng, hai người đánh lẫn nhau.
Đợi đến lẫn nhau đều bị thương, té xuống đất, Doãn Văn Trụ vẫn như thường ngày cười cười nói: "Đánh xong, vẫn là huynh đệ."
Quý Thư cũng đáp nhẹ.
Tất cả tựa hồ cũng không thay đổi, nhưng thật ra thì cái gì cũng thay đổi.
Cuộc đấu giữa bọn họ giờ mới bắt đầu.
=======
Lúc Doãn Văn Trụ về đến nhà đã rất trễ rồi, nhưngnhà Doãn Văn đều ánh đèn sáng rỡ.
Doãn Văn Thận ngồi ở trên ghế lon, gương mặt khó coi, Thím Vương và lão Vương cũng đứng ở một bên.
Còn có Hạ Sơ, núp ở bên kia, xem ra cực kỳ đáng thương.
Đúng vậy, lúc ban đầu anh thật sự thích Hạ Sơ loại dáng vẻ này.
Thanh thuần, mảnh mai, tính tình khéo léo.
Mà không phải Phương Thê cái loại đó nhìn như thanh thuần, kì thực quật cường đến khiến đau lòng.
Nhưng mà bây giờ mặc kệ Hạ Sơ là thật như thế, vẫn chỉ là giả dạng làm như thế thật ra thì đều không quan trọng, tim của anh từ đầu tới đuôi cũng nghiêng về Phương Thê.
Đối với Hạ Sơ, có lẽ là loại tiếc nuối đi.
Cho nên xem như cảm thấy có cái gì không đúng, anh cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng là người trong lòng của trước kia, cho nên cũng thật sự có chút không bỏ được.
Nhưng mà bây giờ, tâm niệm đều thành tro.
Tâm cũng bởi vì Phương Thê rời khỏi mà trở nên trống rỗng rồi, sao còn dung được đối với cô ta nhớ thương?
Mấy ngày nay, cuối cùng anh cũng hiểu được nổi khổ tâm ban đầu của cha anh.
Là anh đã làm tổn thương đến một số người.
Nhưng bây giờ, anh còn phải làm một chút chuyện khiến cha anh đau lòng nữa.
Cho nên cũng chỉ có thể ở đáy lòng lặng lẽ nói tiếng thật xin lỗi.
Trước kia, còn có
Vốn tưởng rằng thời gian bảy năm, mình thành thục không ít, lại còn chưa đủ.
Không cách nào bảo vệ người mình yêu.
"Doãn Văn Trụ, mày đến cùng đã làm cái gì?"
Doãn Văn Thận nhìn anh mở miệng, trong giọng nói tràn đầy bất mãn.
"Cha là chỉ cái gì?"
Doãn Văn Trụ nói mang theo vài phần lười biếng, như bình thường.
"Phương Thê nói con bé đi rồi."
Phương Thê lúc rời đi, đúng là vẫn còn không nhịn được, gọi điện thoại trở về.
Cô không bỏ được Doãn Văn Trụ, giống như không bỏ được Doãn Văn Thận và Thím Vương.
Một là tình yêu, một là thân tình, giống nhau làm cho người ta cảm thấy không thôi.
Cho nên Doãn Văn Thận mới biết, mới có thể ở chỗ này chờ Doãn Văn Trụ về.
"A, con ly hôn với cô ấy, không đúng, chỉ là hợp đồng cũng chúng ta đã đến mà thôi.
Cha, lúc đầu con cưới cô ấy chỉ vì giận cha thôi. Cho nên từ sớm liền ký hiệp nghị.
Cho nên nói, giữa chúng ta không tính là vợ chồng chân chính, cô ấy chỉ là vật thay thế của Hạ Sơ mà thôi.
Chẳng qua là không nghĩ tới cô ta còn dám gọi điện cho cha, muốn cho cha khuyên con hồi tâm chuyển ý sao?
Đó là không thể nào
Doãn Văn Trụ vừa nói lời tàn nhẫn, trong lòng lại đau.
Vốn quyết định xé toang kia phần hiệp ước, xé toang tờ giấy ly hôn, tuy nhiên không làm kịp nữa.
Vốn là quyết định vì cô cắt bỏ tóc dài, giải thích với cô mọi chuyện, tuy nhiên không kịp nữa.
Doãn Văn Trụ lại xoay người kéo Hạ Sơ, đưa tay ôm cô, "Cha, con thích chính là Hạ Sơ, lần này cha đừng quấy rối nữa."
Nếu muốn diễn trò, sẽ phải diễn toàn bộ.
Anh cũng hiểu rõ Quý Thư, biết anh ta sẽ làm gì.
"Doãn Văn Trụ, mày thật là mắt bị mù rồi. Phương Thê là một cô gái tốt mày lại không muốn, cố tình thích cái loại đàn bà này."
Doãn Văn Thận thật tức giận, chỉ vào Hạ Sơ mắng.
Ông thật lòng thích Phương Thê, thích cô không kiêu ngạo không nóng nẩy, cũng thích cô lơ đãng tỉ mỉ.
"Cha thật là bị cô ta mê hoặc rồi.
Hạ Sơ ban đầu không phải là vì tiền, cha càng muốn nói cô ấy vì tiền.
Bây giờ cô ta mới thật vì tiền, cùng con ký phần hợp đồng kia, con đáp ứng cho cô ta năm trăm vạn."
Anh càng nói càng tàn nhẫn, tim của mình lại càng đau.
Anh biết, lúc này Phương Thê nhất định là ở nơi nào đó đau lòng.
Như vậy bọn họ liền cùng nhau đau.
"Doãn Văn Trụ, tao tuyệt đối không đồng ý loại đàn bà này ở nhà Doãn Văn."
Doãn Văn Thận không hiểu, vì sao Doãn Văn Trụ đột nhiên trở nên như vậy?
Thật sự là bởi vì Hạ Sơ trở về duyên cớ sao?
Rõ ràng ban đầu anh tốt với Phương Thê như vậy.
Là bởi vì thế thân sao?
Ông không tin, khi đó, đứa con mình đều không giống ngày xưa nữa.
"Cha, Hạ Sơ ở, con ở. Hạ Sơ đi, con cũng đi."
Doãn Văn Trụ đem Hạ Sơ ôm càng chặt hơn, tỏ rõ lập trường.
Hạ Sơ đầu tiên có chút kinh ngạc, nhưng sau lại chỉ là vui mừng.
Tay kéo kéo tay Doãn Văn Trụ, cố ý giả trang ra một bộ săn sóc bộ dạng.
"Trụ, anh đừng như vậy."
Doãn Văn Thận chỉ vào cánh cửa, tức giận mà nói: "Biến, lập tức cút ra ngoài cho tao."
"Được, con lập tức đi."
Doãn Văn Trụ kéo tay Hạ Sơ qua liền đi ra ngoài.
Ở chỗ này, có lẽ có ít chuyện không làm được.
"Thiếnhà họ Âu, hai người hãy nói kỹ hơn, ngài ——"
Thím Vương đuổi theo, muốn khuyên Doãn Văn Trụ, rồi lại không biết nên nói gì.
"Thím Vương, thím cũng thế, tại sao đều không Hạ Sơ?"
Doãn Văn Trụ nhìn Thím Vương, một bộ bảo vệ Hạ Sơ.
Thím Vương thở dài nói: "Thiếnhà họ Âu, ngài về sau sẽ hối hận, thiếu phu nhân thật sự là một cô nương tốt."
Cô thật lòng hi vọng giữa bọn họ có thể hạnh phúc.
Nhưng kể từ khi Hạ Sơ đến, tất cả đều đã thay đổi.
Nghĩ tới đây, Thím Vương lại không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Sơ một cái.
"Thím Vương, về sau không nên nói nữa lời như thế, tôi sẽ tức giận. Thím trở về đi, tôi ra ngoài ở với Hạ Sơ, tránh cho các ngươi không vừa mắt."
Doãn Văn Trụ nói xong, liền mang theo Hạ Sơ đi rồi.
Đáy lòng cũng là nhẹ nhàng thở dài.
Hối hận không?
Bây giờ anh liền hối hận.
Rõ ràng mới vừa vặn tách ra, cũng đã bắt đầu nhớ.
Mình đối với cô, thì ra là đã hãm sâu như vậy rồi.
Mang theo Hạ Sơ đến một nơi của mình, không phải ở chỗ của anh và Phương Thê lúc trước.
Nơi đó có kỷ niệm của hai người, anh không cho phép người khác đi phá hư.
"Trụ, anh và Phương Thê ——"
Hạ Sơ chần chờ hỏi.
Cô không biết anh nói rốt cuộc là thật hà giả.
Anh rõ ràng rất quan tâm đến người đàn bà đó, làm sao lại lập tức biến thành như vậy?
"Lúc trước cha anh có tìm một cô gái cho anh, anh giận cha, cho nên cố ý chọn một người gia cảnh bình thường.
Anh và cô ấy phía trước đã lập ra hợp đồng, chúng ta kết hôn ngày đó, cô ấy cũng đã ký giấy ly hôn rồi.
Cho nên cách đây mấy ngày, anh đã quyết định."
Doãn Văn Trụ gần như chết lặng vì những lời của mình.
"Vậy anh ——"
Hạ Sơ có chút vui mừng, cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Doãn Văn Trụ tiến lên một bước, đem Hạ Sơ ôm vào ngực.
"Anh thích em, vẫn chỉ thích em."
Vừa nói những lời nhu tình, nhưng thái độ của anh lại vô cùng thống khổ.
Bởi vì đau lòng không nhịn nổi nữa, cho nên chỉ có thể ôm cô ta trong lòng.
Vừa nói những lời khẩu thị tâm phi (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo).
Thích, đúng vậy, trước kia thật rất ưa thích qua cô.
Nhưng bây giờ anh yêu Phương Thê.
Thì ra là yêu, không chỉ là thích.
Nếu không tại sao lại chịu khó khăn như vậy, so với lúc Hạ Sơ biến mất không thấy nữa càng khó chịu hơn, thậm chí có chút khó
Hạ Sơ khóe miệng khẽ nhếch, miệng nói lại nói những lời cảm động.
"Trụ, có thật không? Em —— em cũng vậy chưa từng quên qua anh, vẫn luôn thích anh."
Nhưng Doãn Văn Trụ cái gì cũng nghe không lọt.
Bây giờ anh chỉ muốn đem tất cả nhanh chóng giải quyết xong, sau đó mang cô ấy về.
Sau đó, chân chính theo đuổi, hôn lễ chân chính.
Anh muốn ở bên cạnh cô cả đời.
Hợp Đồng 77 Ngày Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên Hợp Đồng 77 Ngày Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên - Bách Lý Yêu Yêu