What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 348
hương 348
Hỏa mỹ nữ La Tiểu-Hồng nguyện bước tiên phong
- Không ngờ „Mộng Tình Xuân Hương Khí“ cũng không làm gì được hắn, dự định của chúng ta phải tạm ngưng.
- Đáng tiếc, mười ba cung chủ đã sẵn sàng xả thân tiếp cận hắn xem thương pháp của hắn mạnh như thế nào.
- Thương mạnh cũng chết, yếu càng chết nhanh hơn. Mấy vạn năm nay nam nhân nào chịu nổi chiêu liên hoàn lô đỉnh sử đụng của chúng ta thằng lỏi này bất quá thực lực thần nhân sơ cấp không có gì đặc biệt cuối cũng cũng trở thành con rối trong tay chúng ta.
- Ngũ cung chủ nói vậy là đánh giá thấp đối phương rồi, cuồng phong cơn lốc của hắn ngay cả sư tôn cũng công nhận là thần kỳ công quyết có thể thôn phệ vạn vật sinh linh, dặn kỹ phải cẩn thật không để đối phương biết được. Các vị tỷ muội đụng phải hắn coi chừng bị hắn phá nát tơi bời rồi đem nuốt chửng đó.
- Bước kế tiếp chúng ta phải làm gì?
- Đương nhiên chờ hắn leo thang, khi hắn đến đỉnh, nguyên khí hao mòn, tinh thần kiệt quệ chúng ta liền ra tay thả lưới bắt.
Phân thân đệ nhị tức giận lẩm bẩm, thì ra „Mộng Tình Xuân Hương Khí. Mùi thơm kia không tệ lại là xuân khí độc đan khí cấp thần, mấy bà mẹ già này rõ là bốn năm ngàn tuổi, trông trẻ đẹp mượt mà như gái tân nhìn bắt mắt nhưng độc như rắn rết, dùng thủ đoạn này hãm hại mình. Thảo nào chỉ có mười mấy nữ cung chủ, không có một nam nhân nào, nam nhân rơi vào tay họ phải chăng đã bị hại chết hết. Nhưng ta có Hồng Mông Linh Châu hỗ trợ cùng lắm là chịu không nổi ngất đi, Hồng Mông Linh khí sẽ tự động tuôn ra chữa trị, khu trừ độc chất.“
Cổ Loa Thành cứ mỗi một tiếng gầm thét của Hàn Tinh là một lần chấn động không gian, mọi vật và cả nền móng thành. Những người phụ việc không hiểu gì sợ hãi muốn kiếm chỗ ẩn núp hay tìm đường rời khỏi thành ngay nhưng không thấy bốn người bọn Lương Sơn đâu.
Họ đang ở trong cung điện, mọi người lo lắng bàn hỏi trao đổi cách giải quyết. Hoa Dã Thảo bỗng quay sang Nhu Tĩnh hỏi:
- Nhu Tĩnh, ngươi có sẵn giải xuân dược bên mình không, lấy ra cho ân nhân dùng thử.
Nhu Tĩnh lắc đầu:
- Không có! Nếu có cũng vô dụng, ân nhân tu vi cảnh giới đã đạt đến trình độ khó lường không chịu nổi loại xuân dược này, giải dược đan của ta chế luyện chỉ giải được cho tiên quân tu vi trở xuống. Vì nếu tu vi đế cấp như chúng ta nếu trúng xuân dược liền dùng cường thuần tiên nguyên khí khu trục.
Mọi người nghe vậy yên lặng, La Tiểu-Hồng nước mắt rơi ướt cả mặt lên tiếng:
- Vậy còn cách nào khác giải xuân độc dược không?
- Có! Cách lấy thân xử nữ làm lô đỉnh đem thuần âm nguyên khí giải độc.
- Nhưng chàng hung mãnh gào thét như thế, không biết có mất hết bản tính giết người không?
- Điều này ngươi khỏi lo, vì chàng bị hỏa khí công tâm gầm thét để giải toả phần nào áp bức trong người. Bây giờ ai tình nguyện vào trước cứu Hàn Tinh..
La Tiểu-Hồng, Mỵ-Điệp, Kiều-Tuyết đồng loạt phản ứng:
- Để ta..
- Sư tôn, đệ tử là người yêu của chàng, đệ tử phải đi trước...
Mỵ-Điệp nhỏ giọng:
- Ta cũng là người yêu của chàng.. Mà thôi... ngươi đi vào trước đi, nếu không ổn nhớ ra dấu báo động để chúng ta còn kịp thời tiếp ứng.
Hoa Dã Thảo than thở:
- Tuổi trẻ nhiệt huyết, có con tim yêu thương cũng nồng cháy không sợ khổ, gặp khó khăn không lùi bước, gặp nguy hiểm cũng coi thường, dám xả thân thí mạng cho người yêu. Đây là chứng minh tình yêu hùng hồn cụ thể nhất... Hay lắm, chúng ta già rồi vẫn còn chưa hiểu tình yêu... vẫn ích kỷ sợ hãi.
Hoa Dã thảo giọng nhỏ nhưng ai nấy đều nghe rõ khiến mỗi người trong lòng đều tự hỏi, chính mình đối với Hàn Tinh thế nào... có con tim yêu thương chăng?
Thế là Hỏa mỹ nữ lấy hết can đam mở cửa đi vào, trước mắt một thân ảnh trần trụi đang ngồi tư thế tu luyện, bỗng nhiên đứng lên nhảy múa, khởi động tay chân vù vù một hồi gầm một tiếng rồi lại ngồi xuống như không hề phát hiện ra có người vào phòng. Nàng thấy thân hình bóng dáng cao lớn, cân đối tuyệt hảo, cơ bắp lộ ra trước mắt khiến nàng trước đây không thể hình dung ra nổi.
Nàng thấy chàng ngồi run lên từng chập, biết là cơn đau hỏa công tâm bắt đầu liền cắn răng mạnh dạn bắt đầu thoát y. Một thân hình ngọc ngà tuyệt mỹ, thon cao không mập không gầy dáng vóc vừa phải với làn da trắng mịn tươi mát xuất hiện trong phòng. Ánh mắt chứa chan nhu tình chăm chú nhìn Hàn Tinh. Đáng tiếc trong phòng ngoài Hàn Tinh đang trong cơn đau loạn nên không có ai thưởng thức thân thể hỏa mỹ nữ.
Bên ngoài Hoa Dã Thảo thấy La Tiểu-Hồng đi vào liền lên tiếng:
- Nơi này nam nhân mau rời khỏi. Cấm không được dùng thần thức dò xét nơi đây.
Lương Sơn và Trần bản nghe vậy trong lòng tiếc nuối thấy mười tám ánh mắt của chín nữ nhân chiếu lên họ vội nói:
- Vậy các vị cẩn thận, nếu có gì cần chúng tôi giúp đỡ thì gọi một tiếng.
- Hai vị lo thu xếp báo bên dưới tạm ngưng liên lạc với Cổ Loa Thành chờ chủ nhân ổn định mới tiếp tục liên lạc.
Nhắc lại Hàn Tinh về phòng, hình bóng Đỗ Quỳnh-Hương lúc ẩn lúc hiện, tâm trí mơ hồ, mới biết mình bị ám toán. Chàng vội ngồi xuống tìm cách khử độc khí, trước tiên phong ấn ngũ quan lại nhưng điều quái dị bất ngờ là thị giác không sao phong ấn được, dù nhắm mắt hay mở mắt kết quả cũng giống nhau, hình bóng Đỗ Quỳnh-Hương cứ lãng vãng xuất hiện trước mắt. Chàng không phong ấn nữa buông thả ngũ quan, nội soi tiên nguyên trong kinh mạch và đan điền liền kinh hãi nhận ra tiên nguyên đã biến chuyển thành màu hồng, tiên nguyên này kích thích huyết mạch xông lên tận thức hải, rồi chuyển xuống phía duới hạ thể, lục phủ, ngũ tạng, bức ra thịt da cương lên nóng bỏng càng lúc càng cấp bách. Thức hải lúc này cũng bị sương mù màu hồng bao phủ, đến nổi thánh anh vô vọng bị áp lại giam chặt một chỗ.
Mỗi khi đến cùng cực, chịu không nổi, bản năng mất tự chủ vô thức đứng lên múa máy rồi gầm thét lên thì hỏa khí dịu lại đôi chút... chàng không biết lập lại bao nhiêu lần... rồi thấy tim đau nhói lên, cả người run lên bần bật, quằn quại muốn ngất đi.
Trong lúc mơ hồ bỗng cảm thấy mình bị người ôm liền thanh tỉnh một chút nhìn kỹ thì thấy La Tiểu-Hồng. Chàng biết tình trạng mình, sợ không tự chủ được hại nàng nên hô:
- Tiểu-Hồng! Em mau tránh xa anh, nguy hiểm...
- Em đã đến! Em không đi!
Hàn Tinh nghe vậy vội đẩy nàng ra, bất giác bàn tay chạm vào làn da tươi mát chàng nhìn kỹ, La Tiểu-Hồng thân thể lõa lồ không một mảnh che thân, đường cong, đồi núi khe rãnh lồ lộ, thân hình bốc lửa. Chàng lấy tay xoa mắt nhìn lại thì hình bóng La Tiểu-Hồng biến thành Đỗ Quỳnh-Hương nên hỏi lại:
- Cô là ai...?
La Tiểu-Hồng lúc này cảm thương khóc thầm, chàng bị mê loạn vừa nhận ra mình bây giờ lại không nhận ra nên ôn nhu nói:
- Em là Tiểu-Hồng của anh, anh không nhận ra em hay sao?
- Em là Tiểu-Hồng, sao em ở đây? Em mau tránh đi xa càng xa càng tốt..
- Em không đi!
Nàng tiến lên nửa bước, Hàn Tinh nhịn đến cùng cực, tay mất tự chủ đón lấy La Tiểu-Hồng ôm vào lòng, đôi môi hôn hít liên tục, bàn tay bắt đầu di động chuyển dời...
Vừa ôm thân thể La Tiểu-Hồng, Hàn Tinh liền cảm thấy mát lạnh, tim không còn bị đốt đau nhói nữa, thanh tỉnh đôi chút nhưng không chống lại được sự lôi cuốn của sư đê mê, thống khoái khi người ngọc ôm trong lòng, vuốt ve mơn trớn.
La Tiểu-Hồng lúc này mới bớt sợ, nàng ở ngoài nghe tiếng gầm rùng rợn dã man của Hàn Tinh cứ lo nếu đến gần chàng sẽ nhận không ra, đem khí thế cường hoành đánh chết nàng tại chỗ. Không ngờ chàng nhận ra nàng lại có chút thanh tỉnh đuổi nàng rời xa. Nàng thấy chàng tham lam hôn hít, tay nắn sờ soạng liền hợp tác bắt đầu hôn trả, vòng tay quàng ôm thân thể nóng như lửa... Những nơi nhạy cảm bị chàng sờ qua khiến nàng nhảy dựng, ngưng hẳn động tác của mình uốn éo thân thể chịu đựng, cả người tê dại rồi mềm nhũn ra. Thần kinh bị kích thích, mạch máu trong kinh mạch kích động chảy nhanh hơn..
Hàn Tinh thấy phản ứng mềm nhũn của nàng, tay ôm ghì chặt để nàng dựa vào, tay kia vận chuyển hoạt động mạnh hơn.
La Tiểu-Hồng bị chẳng mấy chốc bị kích thích đến cực hạn, hơi thở dồn dập càng lúc càng tăng, thỉnh thoảng bị kích thích mạnh miệng vô thức phát khẽ tiếng rên rỉ, cánh cổng bí cung bắt đầu trở nên ẩm ướt...
Hàn Tinh theo bản năng lúc này đã bị hoàn toàn lôi cuốn vào cơn mê nhục dục, không còn biết trong lòng là ai, một mực tập trung vào thân thể mềm mại của đối phương, bàn tay, đôi môi, miệng lưỡi... không bỏ qua một tấc đất vất vả hưng phấn cầy, bừa, cuốc, sới lên nhặt cỏ, rễ kỹ càng... càng lúc càng mệt nhọc, hơi thở nóng hổi phun ra phì phò, hừ hừ trong miệng tiếng ngâm phát ra. Nghe thấy tiếng rên nỉ non Hàn Tinh bị kích thích càng thêm hưng phấn quên hết không gian thời gian, bàn tay di động xuống dưới, bụng mông chân, rồi đi ngược lên, ôm nâng nàng lên đặt ngồi trên đùi mình. Tay vịn lưng eo đỡ còn tay kia tiếp tục hoạt động, đôi môi di động cẩn thân hôn lên nhũ phong hướng đi lên cổ, gáy, tai, mắt, môi, lưỡi thừa dịp lách vào miệng thơm tìm tòi cuốn quýt...
Giữa lúc đê mê vì bị kích thích toàn thân, La Tiểu-Hồng chợt hét lên, thân người nhảy dựng giật nẩy mình rồi uốn éo giẫy dụa, một cảm giác đau thốn rồi một luồng điện chạy lên đầu, chạy xuống đi đến đâu khoan khoái đến đó rồi lan ra khắp thân thể, cơn đau cũng tương ứng giảm dầm, trong lúc cao trào bất giác đôi bàn tay mười ngón bấu chặt vào vai và lưng Hàn Tinh đến rướm máu.
Thì ra Hàn Tinh môi miệng hung hăng làm việc, hai tay giảm hoạt động mân mê đôi mông tròn nhẵn nhụi mềm mại, nắn bóp nhè nhẹ, chân trụ vững chắc đưa đẩy điều chỉnh thân mình cho đúng vị trí cho thần thương đang giận dữ giương lên xuất kỳ bất ý công vào cửa thành khiến cửa thành đang trong tình thế phòng ngự lơi lỏng nên không sao cản được... bị mở tung một đường đánh tận vào thâm cung hậu viện.
Hàn Tinh bất động giữ yên tư thế bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh đón tiếp thần thương truyền qua thân thể chạy thẳng lên đan điền nguyên dương phản ứng dung hợp thành một thể rồi chạy ngược xuống hạ bộ truyền sang thân thể La Tiểu-Hồng.
La Tiểu-Hồng đang hưởng dư âm ba động của một thương kích quá nặng, lặng người bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh tập họp biết nay là nguyên âm như đã vừa nghe kể ở ngoài, nàng hy vọng nhờ nguyên âm của nàng có thể giải xuân độc dược cho chàng nên ngưng trọng theo dõi. Không bao lâu bỗng lại một luồng khí nóng ấm dồn qua người nàng, phân tán rồi nhập các kinh mạch dẫn về đan điền. Nàng vội vận hành nguyên khí dẩn dắt luyện hóa lúc này mới cảm nhận thấy luồng hỏa khí này bề ngoài ôn như nhưng thật ra tinh thuần cô đọng vô cùng, trong một thời gian ngắn không có thể dung luyện hoàn thành được nên để chìm ẩn trong đan điền chờ thời cơ khác mới tiếp tục dung luyện.
Quả nhiên nàng Hàn Tinh không để cho nàng yên, hai tay ôm chặt lưng kích phá chồng chất liên miên, như những đợt sóng nối tiếp nhau không dứt, không để một cơ hội nghỉ ngơi... khiến nàng mấy lần lên đến chóp đỉnh cao trào cực khoái, người mệt lả, đã định đầu hàng kêu viện binh nhưng còn cắn răng cầm cự ngàng lâu càng tốt, tay nàng xen vào giữa làn sóng trào đẩy chận lại cốt ý hãm lại tốc độ nhưng không tác dụng. Cuối cùng Hàn Tinh gầm lên cả người run lên, nàng liền cảm thấy thâm cung đang trở nên nóng khô bỗng gặp cơn mưa trở nên ẩm ướt tươi mát từ trong ra ngoài.
La Tiểu-Hồng thở phào nhẹ nhõm tưởng trận đấu đã xong, thắng bại đã rõ. Bỗng nàng cả kinh sợ hãi vì Hàn Tinh lại tiếp tục ra quân, thừa thắng xông lên, tiếp tục đẩy thương kích phá không ngừng càng lúc càng hăng... Nàng rên rỉ nỉ non kêu la, âm thanh càng lớn chàng càng hưng phấn đổi thế xoay sở nàng không dám nhìn nữa đành nhắm mắt chịu đựng thêm một hồi, rồi báo động ra bên ngoài....Mau lên!!! Tiếp viện. Hết chịu nổi....
Hàn Tinh chỉ nghe được hai chữa „Mau lên!“ hiểu lầm càng gia tốc đánh nhanh, tay ôm chặt cuối cùng đợt mưa rào đổ xuống.. La Tiểu-Hồng thừa dịp chàng còn đang hưởng cực khoái dứt tay chạy thẳng... Khốn nỗi chỗ kín đau nhói chạy không nổi nên cố lết ra cửa... may thay mắt thấy viện trợ đã tới.
tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky