The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 324
hương 324 Cẩn phòng hậu sự Minh vội mở thông đạo
Minh nhận một viên Phục Hồi Tiên Thể đan nhét vào miệng Lễ Toàn, lão ngửi thấy mùi thơm theo phản ứng tự nhiên hít hà thưởng thức rồi nuốt xuống. Thánh Anh của Minh vội vàng thâm nhập thức hải của lão quan sát trí phản ứng cùa nhớ mảnh vụn không cần để ý đến phản ứng của thân thể lão.
Mười lăm phút sau quả nhiên một đạo tiên nguyên khí mang theo kim quang chiếu soi khắp nơi trong thức hải. Trí nhớ mảnh vụn đang bay tứ tung lộn xộn liền bị hấp dẫn quay cuồng nhảy múa, chọn khối trí nhớ lớn nhất làm trung tâm tập họp thành đoàn chen lấn đưa đẩy va chạm không ngớt. Khối trí nhớ tự động dung hợp trở nên lớn lên dần, khi các mảnh mảnh nhỏ đã tìm được sự liên kết liền bị hấp lực chặt chẽ hấp dẫn, xoay chuyển tự tìm vị trí nguyên bổn của mình. Những mảnh vụn còn lại vì có thêm không gian của số mảnh nhớ đã dung hợp thành công, càng lúc càng gia tốc chuyển động, khiến trí nhớ càng lúc càng lớn, dung hợp càng nhiều.
Minh chờ cho quá trình dung hợp thành công, khi không còn sót một mảnh vỡ nào mới chộp lấy khối trí nhớ. Linh hồn của Tiết Toàn thấy khối trí nhớ bị thánh anh chụp lấy liền nổi điên, định phản kháng liền bị Minh mạnh mẽ trấn áp đành cam chịu số phận.
Thánh anh đọc toàn bộ trí nhớ, ghi vào trí nhớ của mình rồi buông ra, trả lại bước tiếp theo, dung hợp vào linh hồn Tiết Toàn.
Quá trình đọc xảy ra trong chớp nhoáng, Tiết Toàn đang còn tuyệt vọng bỗng thấy đối phương buông tha lại vui mừng quá sức, đón nhận ân huệ đã chờ đợi mong ước từ lâu. Trí nhớ vừa khôi phục xong Tiết Toàn lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai, sao vào tận trong thần thức của ta...
- Còn không phải vì lão, trí nhớ bị người đại ca ruột thịt của mình phá huỷ tan ra từng mảnh. Lão đã khôi phục rồi thì phải làm bổn phận của mình, bằng cách góp sức đại gia tộc đánh đuổi quân phản loạn ra khòi Yêu Cầm giới.
- Yêu Cầm giới đã xảy ra chuyện gì?
- Ta đem lão đến Tiết Lễ mà hỏi, sau đó phải nghe lời hắn chỉ đạo hành động. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi, khi được biết thủ đoạn của ta thì hối hận cũng đã trễ.
Thánh Anh nói xong rời khỏi thức hải của Tiết Toàn, Hồng-Linh đang ở bên canh chừng thấy vậy hỏi:
- Sao rồi, hắn đã khỏi bệnh chưa?
- Lão ổn định rồi. Ủa! Sao tu vi của hắn sao trong thời gian ngắn đã tăng lên Tiên Đế trung kỳ rồi.
- Sau khi lão phục đan dược thể chất lão tăng lên rất nhanh, có lẽ sẽ còn tăng lên một cấp bậc nữa.
- Phục Hồi Tiên Thể đan quả là thần dược, em ở đây chờ anh đem lão đi Yêu Cầm giới đã.
Tiết Toàn phục hồi tâm trí thấy đôi nam người trẻ tuổi nói chuyện Phục Hồi Tiên thể thần đan, không tưởng là nói về mình. Nhưng vừa nghi ngờ đã thấy cả thân mình bị trụ cứng đơ, cảnh vật chung quanh đảo lộn quay cuồng sau đó cảnh trước mắt khác hẳn. Lão nhận ra ngay người chung quanh đều là người thân của lão...
Tiết Lễ giật mình vì sự xuất hiện của hai người, vừa thấy lão Toàn thần trí thanh tỉnh không còn loạn như truớc liền hỏi:
- Toàn đệ lâu rồi không gặp, không biết còn nhớ ta là ai không?
- Lễ ca sao hỏi lạ vậy!
- Mấy lão nói chuyện với nhau đi, chừng nửa tiếng nữa ta trở lại.
Hàn-Tinh nói xong lại trở về Hồng Mông Linh Châu giới. Thấy Hồng-Linh vẫn còn tại đó chàng nhẹ giọng nói:
- Hồng-Linh em thu xếp để anh đưa em về Tân Triều, chớ để mẹ ở nhà lo lắng.
Hồng-Linh nghe vậy biết ngay Minh sắp sửa đi vào Yêu Cầm giới tranh đấu với nhóm Mạc Thanh tiên đế nên nói:
- Không về! Em muốn đi theo giúp anh, dùng hư vô chỉ đưa bọn kia vào hư vô.
- Em đánh giá bọn tiên đế, yêu đế quá thấp. Khi em chưa kịp xuất thủ đã bị bọn họ dùng không gian thần thông khóa chặt cứng đơ rồi, hư vô chỉ cũng không dùng được.
- Vậy em ở đây chờ anh..
Minh thấy người yêu hôm nay bỗng trở nên ương ngạnh nhưng hiểu ra nàng chỉ vì lo lắng cho mình nên mới đòi hỏi như vậy. Minh suy tính một lúc rồi nói:
- Em nhất định phải về Tân Triều một chuyến nói mẹ biết em vắng nhà ba ngày sẽ trở lại, sau đó anh đưa em vào đây. Anh cần chuẩn bị thêm vài việc nữa sẽ đưa em vào đây rồi mới đi Yêu Cần giới.
Minh khuyên một hồi Hồng-Linh mới chịu về Tân Triều nàng mang theo Thùy-Nhung đi cùng. Mấy ngưòi khác tạm thời về nhà ở. Căn nhà cũ kỹ được Minh đem vào Hồng Mông Linh Châu giới đặt ở dưới thôn cách cung điện nửa cây số. Linh-Lan mang cha mẹ về nhà mình ở chờ Hồng-Linh trở lại.
Minh trở lại, âm thầm vào bức tranh không gian trên tường trong phòng của mình. Ba cổ yêu thú gặp chàng mừng rỡ chào đón, chàng hỏi thăm:
- Các ngươi ở trong này ổn định cả chứ, số yêu nhân, linh thú hôm trước ta đem vào đã được các ngươi an bài xong chưa?
- Ha ha, chủ nhân yên tâm, bốn ngàn yêu thú linh thú, ba ngàn yêu nhân, trong đó lại có hai tên yêu đế cấp bậc. Vậy mà bị chủ nhân dễ dàng tóm gọn đem vào đây. Hai tên yếu đế quá ương ngạnh đã bị bắt mà còn bất phục, cuối cùng bị ba anh em tiểu nhân luân chiến đánh cho thừa sống thiếu chết. Thật là quá sướng tay, bây giờ bọn tiểu nhân bảo chúng đi đàng tây chúng cũng không dám cãi lại đi phương đông.
- Hai tên đó đâu rồi, để ta nhìn xem..
- Tiểu Hoa Hồ, Tiểu Thanh Lang mau lại đây bái kiến chủ nhân chúng ta..
Hai thanh niên chạy lại, Minh thăm dò khí tức của chúng, quả nhiên khí tức cường đại cấp yêu đế, Tiểu Hoa khí tức của Yêu Hồ, còn Tiểu Thanh khí tức của Thanh Lang.
Hai yêu nhân thấy Minh tỏ vẻ không phục, nhưng sợ ăn đòn nên miễn cưỡng hô:
- Bái kiến chủ nhân.
- Các ngươi ở Sơn Hà giới, có biết tất cả có bao nhiêu đồng bọn cấp yêu đế không?
- Yêu đế?
- Mau thật thà trả lời cho chủ nhân, khai mau ra chủ nhân còn định đoạt đi bắt thêm vài chục thằng cho chúng ta chơi đùa.
- Dạ, Thanh Lang tộc của tiểu nhân có muời yêu đế, Hồ tộc có ba yêu đế, Thanh ngưu tộc có tám yêu đế. Hoả Viên có sáu yêu đế, Hoả Nhãn Huyết Trư có năm đầu yêu đế, Tê giác tộc có hai đầu yêu đế, sư tử tộc bảy vị yêu đế, hổ vằn tộc tám vị yêu đế... Chín đầu dị cầm ba vị yêu đế, Ngũ Thải phụng hoàng hai vị, Khổng tước tộc một vị, nhân lại trừ chủ nhân ra còn ba vị. Tất cả trên dưới chín mươi vị..
- Nhân tộc số lượng cá bao nhiêu?
- Nhân loại một vạn người, ngư yêu một ngàn, lang yêu tám trăm,...
- Số lượng khá đông.
Minh thấy từ đầu đến bây giờ Tiểu Hoa kia không nói tiếng nào, nên chàng bất chợt chộp lấy hắn dùng nguyên thần khống chế yêu linh, đem trí nhớ đọc qua một lần. Tiểu Hoa Hồ yêu không dè thanh niên tầm thường chẳng có chút uy hiếp nào đang nói chuyện lại ra tay, không có dấu hiệu nào báo trước nên dễ dàng bị đối phương khống chế.
Minh đọc xong trí nhớ trong đó có cả truyền thừa võ kỹ, cùng tu quyết. Chàng thả hằn ra cười:
- Mày xảo quyệt không mở miệng nói chuyện tưởng ta không biết mày tính toán diễu cợt ta điều gì hay sao?
- Ngươi không sợ hồ tộc đuổi giết hay sao, dám cướp lấy bí mật truyền thừa của chúng ta.
- Đuổi giết ta? Hừ! Ta nhân nhượng không đuổi giết chúng mày thì thôi, để cho chúng mày yên ổn sinh sống đã là may phúc lắm rồi. Hồ tộc hay bất cứ yêu tộc nào, Long tộc, Phụng tộc... nếu dám đắc tội ta thì phải hối hận...
Đại Bằng nghe chủ nhân nói vậy, bất chợt đá cho Tiểu Hoa một cái bắn ra xa mắng:
- Tên khốn kiếp ngu muội, ngay cả chủ nhân cũng dám tính kế.
Tiểu Hoa Hồ cùng Tiểu Thanh Lang bị ba cổ yêu dùng làm đối tượng tu luyện mấy tháng nay đã ăn nhiều đau khổ, trong khi ba tên cổ yêu càng lúc càng mạnh, da thịt đã dầy, trảo móng cứng hơn thép... khí thế không hề kém yêu đế, tu vi khó nhận ra chính xác, tính tình có chút trẻ con... nên Tiểu Hoa bị một cước cũng chỉ còn cách nhịn đau cúi đầu không dám phản kháng..
- Dạ, dạ tiểu nhân khômg dám nữa...
- Thằng ngốc, tuổi trẻ vô tri, mày đánh không lại ông, mà đòi giương oai với chủ nhân. Thật là chán sống...
Minh thấy đại Bằng dạy Tiểu Hoa Hồ một trận gật đầu tán thưởng, thật ra ba tên cổ yêu mới là tuổi trẻ, ngược lại Tiểu Hoa Tiểu Lang ở Sơn Hà giới tuổi tác đã cao, đã thăng cấp yêu đế. Chàng cười thầm rồi itrước khi đi dặn:
- Ba đứa nhớ ỏ đây làm việc cai quản yêu thú cho tốt, mai này ta còn có chỗ dùng.
Minh rời khỏi bức tranh không gian lên Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai thấy cây cối tăng trưởng, không khí trong lành rất dễ chị thoải mái, chàng lền nghĩ đến việc phát triển nơi này. Trước tiên đem những vật quý giá cất dấu ở đây đã. Chàng liền dùng niệm ý đem tiên điện lên, sau đó cả núi đá nơi cất dấu hồ nuôi Hỏa Ngư, Hồ nước trọng thủy trong đó còn có Tầm Hỏa Điểu bên trong. Tình cờ tam lôi thú cũng đang ở phụ cận đều được mang lên..Chàng hòng khi Hồng-Linh có thể dễ dàng vào đây nên làm một cánh cửa, dùng trận pháp điều khiển phong ấn, lấy âm thanh làm khóa mở đóng. Vừa hoàn tất thì ba lôi yêu chạy đến hỏi:
- Chủ nhân! Đây là đâu, sao chúng ta bị đem đến nơi lạ lẫm này?
- Ba thằng nhóc, bây giờ mới phát hiện chỗ không đúng.. Đây là tầng trời cao mới khai được khai nguyên. Chúng mày quyết định đi muốn ở đây hay trở về phía dưới.
- Ở đây quá mát mẻ thoải mái vậy ở đây tốt hơn.
- Vậy được rồi các ngươi ở đây không được phá phách đấy..
Minh về cung điện lại suy nghĩ chuyến này có vẻ nguy hiểm, hay ta mở một thông đạo về Tân Triều hòng khi xảy ra chuyện Hồng-Linh có thể dễ dàng ra vào. Suy tính xong chàng đi chấm toạ độ. Thấy chàng về Hồng-Linh làm lạ:
- Sao vừa về chưa đầy mười lăm phút anh Minh đã đến đón, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Minh nghe nàng hỏi chỉ cười chạy ra ngoài vườn rau sau nhà, đánh giá suy tính. Hồng-Linh thấy Minh có vẻ thần bí hỏi tới:
- Anh đang làm gì vậy sao chạy vừa đến đã chạy ra sau vườn nhìn tới nhìn lui.
- Ba thước đất này em trồng khoai lang, thu hoạch cũng không bao nhiêu. Để anh phá đi làm cánh cửa đi thông vào Hồng Mông Linh Châu giới.
- Anh nói gì khó hiểu như vậy. Cần cửa làm gì?
Đừng hỏi cứ đứng xem là được.
Minh xuất Xuyên Nguyệt chỉ ra đánh về phía trước, từ khi chàng thấy Hồng-Linh sử dụng Hư Vô chỉ chàng nhận ra Xuyên Nguyệt chỉ của mình còn kém, thô sơ hơn một mức nhất là về mặt sử dụng ý niệm. Một đàng chọc thủng không gian thông ra cõi hư vô, một đàng xuyên vật thể hữu hình đủ thấy ý niệm mục đích của Xuyên Nguyệt chỉ kém rất xa, chẳng khác học sinh đặt ý tưởng học lấy bằng lớp năm so với sinh viên lấy bằng cử nhân. Chàng lại đánh giá uy lực của hai môn chỉ công, cùng lấy quang lực làm chủ sao kết quả lại sai biệt nhiều như vậy. Chẳng lẽ vì ý niệm mục đích sử dụng, chàng nhớ lại đường lối vận chuyển chân khí trong kinh mạch Hồng-Linh lúc nàng độ thiên kiếp thử đánh ra môt chỉ thì thấy ngay điều khác biệt. Tuy không bá đạo nhưng độ chính xác điều chỉnh dễ dàng hơn, bây giờ chàng ngộ ra vì sao Hồng-Linh dễ dàng học thành công môn Hư Vô chỉ. Điều này so với chàng trưóc kia ngô ra Xuyên Nguyệt chỉ tương đồng, quang lực của thánh thai, thánh anh. Bây giờ chàng điều chỉnh khiến Xuyên Nguyệt chỉ thành môn hoàn chỉnh lợi hại hơn.
Hồng-Linh thấy Minh xuất chỉ đánh thủng không gian một lỗ, nàng giật mình và nhận ra chỉ pháp của chàng có nét giống với Hư Vô chỉ của mình và cho rằng chàng đã học lén thành công. Mai này phải hỏi cho ra lẽ mới được. Tiếp theo thấy hai tay chàng bắt quyết đưa kéo vặn đan một hồi, trước mắt liền hiện ra một lỗ hổng to bằng cánh cửa cao hai thước rộng tám tấc.. Lúc đó khí trắng như sương từ lỗ hổng đó bay ra, bàn tay Minh múa càng nhanh, lúc uyển chuyển nhẹ nhàng như ngón đánh dương cầm, lúc ngưng trọng di từng ly từng tấc như muốn di núi dời biển. Cuối cùng Minh đem năm hục khối tiên thạch ra ném, tiên thạch liền phát sáng biến dạng thành một cánh cửa như thật như giả lấp kín lỗ hổng rồi trở về nguyên cảnh.
Hồng-Linh tò mò không tin hỏi:
- Xong rồi à, cánh cửa không thấy sao mở ra đi qua được.
- Nhìn rồi nhớ kỹ này!
- Hồng-Mông mang mang, Tân Triều mở lối!!
Haì tay Minh xoay đi chuyển lại hai vòng rưởi tay phải khẽ đẩy ra, một cánh cửa mơ hồ mở ra. Minh cầm tay Hồng-Linh kéo đi vào. Đến nơi Hồng-Linh nhìn quanh thấy có mười mấy nơi tương đồng, đều có bảng ghi chú Địa cầu giới, Tu Chân Giới, …. chỉ nơi đang đứng chưa có bảng thì đã thấy Minh treo bảng bên trên Địa cầu giới Việt-Nam Đồng-Nai.
Hồng-Linh thấy vậy rung động, rưng rưng nước mắt hỏi:
- Đây là Hồng Mông Linh Châu giới?
- Em không nhận ra à, thử dùng thần thức dò xem..
- Ồ quả nhiên là Hồng Mông Linh Châu giới. Không ngờ anh mở được thông đạo, sao anh không mở sớm.
- Mở sớm sao được, sau khi Hồng Mông Linh Châu giới ổn định tầng hai anh mới có thể mở thông đạo. Cũng chỉ vì lần này nguy cấp nên mở ra hòng em không bị nhốt trong này, một khi anh gặp bất trắc.
Thật ra Minh đã nghiênn cứu phong ấn cấm thuật, đã đủ năng lực mở thông đạo nhưng sợ Hồng Mông Linh Châu giới đang tu bổ tầng thượng, chưa ổn định nên chờ đợi cho đến nay.
- Sao lần này anh thiếu tự tin vậy?
- Chỉ là phòng hờ đường lui, không phải thiếu tự tin hay đủ.
Thôi chúng ta trở về, anh truyền cho em cách mở phong ấn..
Hồng-Linh vui vẻ tò mò run giọng thử hô:
- „Hồng-Mông mang mang, Tân Triều mở lối!!“
Bỗng Minh cắt ngang:
- Không đuợc! Phải ngưng trọng tự tin hô như ra lệnh bất khả kháng..
Hồng-Linh nghe vậy nhắm một vài giây bỏ hết tạp niệm mở mắt ra giọng dõng dạc thanh thót hô:
- „Hồng-Mông mang mang, Tân Triều mở lối!!“
Nàng không thấy Minh nói gì mới an tâm dùng thủ pháp bắt ấn thong thả đẩy ra..
- Kèn kẹt!!
Vừa thấy bóng dáng cánh cửa bàn nàng cách không đẩy tới tiếng vang quyện vào lỗ tai khiến nàng hồi hộp, quả nhiên một lối vào đã được mở ra. Hai người trở về vườn sau nhà, thông đạo cánh cửa tự đóng, bóng dáng cánh cửa cũng không còn.
Minh cẩn thận căn dặn:
- Thông đạo này phải giữ bí mật, mỗi khi em dùng phải nhớ dùng đúng với sức lực vừa rồi nếu không sẽ thất bại, đặc biệt tránh dùng lúc tâm thần bất ổn.
Hồng-Linh gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ bỗng nàng hỏi:
- Anh đi vào nơi nguy hiểm em không yên lòng, anh có cách nào nhìn thấy hình ảnh anh hành động như trong tivi không?
- Cái gì, em muốn nhìn tất cả quá trình diễn biến trận đấu?
Hồng-Linh khẽ gật đầu cảm thấy mình đòi hỏi hơi quá.. Thế giới hiện đại có hệ Satalite, yêu cầm giới kia làm sao có được mà truyền hình..
Minh âm thầm suy nghĩ cuối cùng nói:
- Anh không thể hứa được, để anh xem thằng Trọng-Hiếu xem nó nghiên cứu kỹ thuật đến giai đoạn nào? Nếu nó tiến bộ đến bậc vẽ ra hệ Satalite này thì không thành vấn đề.
Minh nói xong biến mất khiến Hồng-Linh hối hận không nguôi, chàng đang bối rối chuẩn bị nghênh chiến mình lại vô ý khiến chàng phân tâm lo chuyện không đâu...
Ai dè Hồng-Linh về nhà được hai tiếng thì Minh đến đón vào Hồng Mông Linh Châu giới. Ngay trong cung điện đặt một hồ nước rộng bốn thước, cao hai thước, phía trên là một màn ảnh 50 inch bằng hơi nước hội tụ, hình ảnh của Minh cũng đang hiện trên đó.. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Đệ tử của anh đã tiến bộ mức này. Nó chế ra thứ này..
- Không phải! Hắn mới hoạch định được phân nửa, phân nửa còn lại anh mấy ngày trước cận lực giảì quyết. bây giờ một hệ Satalite vận hành trên Hồng Mông Linh Châu giới bầu trời, còn một phần nửa để anh gắn trên yêu cầm giới bầu trời thì đòi hỏi của em có thể hoàn thành..
- Anh Minh! Em xin lỗi, đã làm cho anh phân tâm lo chuyện không đâu...
- Không sao cả, mấy môn kỹ thuật này anh say mê không tính là phân tâm.
- Đệ tử của anh đâu sao không thấy, hắn cũng say mê nên về làm việc rồi.. Nếu em muốn lúc rảnh kiếm hắn hỏi chuyện nhưng đừng phiền khi hắn nghiên cứu kỹ thuật, kỹ nghệ.
- Không ngờ anh còn cất dấu trong này một đệ tử, trước nay em tưởng anh chỉ có hai đệ tử..
Minh cười thầm tự nhủ mình còn hai nữ đệ tử nữa nhưng để sau chuyến này mới tiết lộ.
tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky