A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312
hương 312 Rần nay đã khác xưa (2)
Rần và Mai Tinh đồng thời cười khẩy, nhẫn nhịn chờ một hồi, trong lòng không ngừng chửi rủa thầm, thật là cọp giả mèo bị chó khinh thường mà. Hôm nay ta cho thằng chủ tiệm này một trận nhớ đời, cái tội khinh công nhân làm thuê, xem người khác như đồ bỏ.
Chẳng mấy chốc bốn thanh niên, tên nào cũng cơ bắp cuồn cuộn, tên đứng đầu tên A Long, để lộ ngực và đôi tay trần ra, hình xâm một con thanh long giương vuốt rất sống động, tên thứ hai xâm một con hổ, tên thức ba xâm hình ngọn gió lốc, tên thứ bốn xâm hình một cụm mây, cũng đồng dạng để hở ngực và đôi tay.
A Long nhìn chú Hoá, chú không nói gì hất hàm ra dấu cứ hành động. A Long bước lên:
- Hai thằng nhãi ranh, nhìn thấy Long Hổ Phong Vân hình ảnh trên người chúng ta, sao còn ngu ngốc không quỳ xuống xin tha mạng?
- Chúng mày mời là kẻ quỳ xuống xin tha mạng..
Rần nói xong hít vào một hơi dưỡng khí, chân khí trong người liền vận chuyển, Mai Tinh thấy vậy cũng không dấu diếm thân phận nữa, trên người hai thanh niên lập tức vang lên những tiếng lắp bắp vang lên, hai thanh niên có vẻ ốm yếu bỗng chốc thành hai võ sĩ, khí thế cùng hơi thở cường giả phô ra khiến năm người trợn mắt há mồm, Long Hổ Phong Vân chưa đánh trong lòng đã run lên, thở hít không thông... cảm thấy mình đứng trước hai thanh niên này như bốn con dê trước miệng cọp...
- Còn không quỳ xuống, Long Hổ Phong Vân sao?
- Bạch, bạch, bạch, bạch....
Rần ra tay tát cho mỗi tên một cái, khiến chúng văng ra bốn thước thấy chúng còn đứng, Mai Tinh dùng bàn chân đá vào bụng chúng la:
- Quỳ xuống!!! Cả thằng Hóa nữa, cũng quỳ cả xuống cho ta.. Chúng mày dám đắc tội hai anh em ta, bây giờ muốn hình phạt gì...
- Không muốn tự ra hình phạt hay sao, vậy ta đề nghị hình phạt nhẹ nhất mỗi đứa tự chặt mỗi đứa một cánh tay cho ta?
- Đó là hình phạt đắc tội một người, đàng này chúng ta hai người, vậy phải chặt mỗi đứa hai cánh tay tay..
- Xin đừng chặt tay...chúng tôi..
- Ta xin thanh toán tiền lương của hai anh...
- Thanh toán thế nào? Lúc nãy mày chẳng nói: Tao không trả thì làm gì được ông sao?
- Dạ lúc nãy em không biết nên lỡ lời....
- Tao cho chúng mày một cơ hội, tự tát miệng mình đi, khi nào tao thấy thoả mãn hãy nói chuyện thanh toán tiền bạc.
- Còn không tự tát!! Tao đếm từ một tới ba nếu còn không tự tát miệng, tao liền chặt hai cánh tay trước rồi nói sau. Một!
- Hai!
- Ba.
- Bạch!
- Bạch!
- Nhanh lên một chút, chúng tao không có giờ ở đây xem bọn mày làm trò khỉ... Nếu trong vòng năm phút mà không tát đủ một trăm cái ta cũng chặt tay các ngươi xuống.
Chờ hơn năm phú năm người tự tát hơn trăm cái, mặt sưng vù miệng rỉ máu Rần mới lên tiếng:
- Đưọc rồi, chỉ tạm đủ...Bây giờ nói đến chuyện thanh toán tiền.
- Tiền lương của chúng ta mày không chịu trả, vậy bây giờ trả tăng lên gâp trăn lần là một trăm triệu.
- Năm đứa mỗi đứa hai cánh tay, mỗi cánh tay lấy rẻ một trăm triệu, tổng cộng là một tì một trăm triệu. Mau thanh toán đi chú Hóa..
- Chúng tôi không đủ tiền...
- Không đủ, chúng mày không phải là chân tay của nó hay sao. Vậy chú Hoá chuyển cho ta, rồi chúng mày thanh toán cho nó sau..
- Phần của ai người ấy trả ta không biết..
- Mày có trả không? Ta không kiên nhẫn chờ nữa rồi....
- Xoẹt!!
Mai Tinh hét lên bỗng trên tay cầm một thanh đao sáng chói.. Hàn khí từ thanh đao phát ra đập vào mặt, khiến năm người mặt tái xanh sợ hãi ôm tay của mình...
Chú Hóa run giọng cả người co giật:
- Được rồi để tôi trả..
- Đây là số tài khoản của ta, mau chuyển ngay đi.
Chú Hoá vội ngồi vào mạng chuyyển tiền. Sau đó Rần xem lại tài khoản của mình thấy, thành công mới nói.
- Được rồi! Xem như chúng mày may mắn có đủ tiền trả. Lần sau nếu đắc tội chúng ta thì tiền cũng trả không được.
- Thằng Tinh! Mình đi thôi...
Hai thanh niên thành hai nhân ảnh biết mất trước mắt khiến chú Hoá và bốn tên thuộc hạ càng thêm sợ. A Long âm thanh không chuẩn xác nói:
- Lần này chủ nhân đụng phải cao thủ rồi, hai thằng này e rằng là hậu thiên, hay tiên thiên võ cảnh không biết chừng. Loại cao thủ cấp này bọn này chỉ nghe nói chứ chưa được chứng kiến.
- Nói nhảm! Hai thằng con nít nhà quê mười lăm mười sáu tuổi mà mày đánh giá cao như vậy. Sao có thể?
- Không đâu, nghe nói cao thủ luyện đến cấp này, có thể giữ được trẻ mãi không già, còn có thể phản lão hoàn đồng. Ai dám quả quyết hai thằng đó mới mười sáu tuổi.
- Không cần bàn nữa, chúng mày mau kiếm tiền trả cho tao. Mỗi đứa một trăm triệu.
- Tiền ở đâu mà trả. Việc này do ông chủ chịu, chúng tôi không liên quan, chúng tôi đắc tội hai vị đó chỉ vì ông nên đương nhiên không phải trả gì cả.
- Bọn mày nhất định không chịu trả.
- Không trả là không trả. Không những thế chúng tao quyết định đếch làm việc cho ông nữa. Đồ keo kiệt, tham lam. Chúng ta đi thôi... Mặc kệ lão.
- Thằng Rần! Mày hôm nay uống phải thuốc gì hôm nay lại cả gan đụng vào đàn bà con gái. Từ trước đến nay tao thấy mày thấy gái là kiếm đường chuồn mất cơ mà?
- Mày biết gì? Xuân-Nhã khác! Lúc đầu tao cũng rùng mình, nhưng sau khi tay đụng vào cái chân nhỏ thon kia thì thấy rất đã tay, vừa mềm, vừa mịn, càng sờ càng thấy dễ chịu thoải mãi không muốn buông.
- Thằng Tinh! Chết mẹ mày rồi, mày đã chớm yêu. Mày đã nhiễm độc yêu mê mẩn, sau này mày sẽ phát bệnh tương tư, suốt ngày thơ thẩn mất hồn nhớ đến cô ta.
- Cái này tao không biết, nhưng sao mày biết, mày cũng như tao, tuy không sợ gái bằng tao nhưng mày cũng chưa dám ôm em nào...
- Thôi! Chuyện này tính sau. Chúng ta bây giờ có không ít tiền, không phải lo đói nữa. Số tiền này làm sao dùng cho tốt đầu tư làm lời..
- Để ta suy tính xem. Hay là chúng ta đi học, tao học xong lớp 6 bị bỏ ngang, bây giờ xin học lại nhảy lên lớp 9 không biết có được không, chứ nếu với hình dạng này mà vào lớp 6 thì ai xem được.
- Đi học là cái gì, phải chăng là giống mấy tên quần xanh áo trắng hay quàng khăn đỏ ngốc kia..
- Ngốc cái gì? Đó là đồng phục tiểu học sinh thôi, quan trọng là học hỏi kiến thức phổ thông.. còn có nhiều mỹ nữ học sinh nữa.
- Được, đi học thì đi. Nhưng mày thì được, tao không biết gì thì sao được.
- Mày sợ gì, từ từ tao chỉ cho là được. Trước tiên phải về nhờ mẹ nuôi tăng tuổi khai sinh đã, 12 tuổi đòi học lớp 9 ai cho, còn mày cũng cần giấy khai sinh.
Hai đứa làm giấy khai sinh xong lại xuống thành phố, bất chợt sư phụ gặp mặt, hai đứa không nhận ra đó chỉ là phân thân của Minh. Phân thân kiểm tra thân thể khí lực của hai đứa, rồi truyền thụ thêm các môn Dưỡng Ngộ Quyết, Phong Thuật. Thấy hai đứa có thể vừa đi học vừa đi làm lại truyền cho Rần luôn mảnh kiến thức kiến thức trí nhớ lớp 7, 8, 9 … Còn Mai Tinh mảnh kiến thức trí nhớ từ lớp 1 đến lớp 9. Cả kỹ thuật rang Cà Phê Chồn lửa lẫn kiến thức làm Sushi học được ở Hamburg cũng truyền cho. Phân thân đã chuẩn bị sẵng sàng nên trước đó đã nói thằng Trọng Hiếu trong Hồng Mông Linh Châu giới làm cho một cái tủ lạnh làm Sushi dùng năng lượng bằng linh thạch, một cái lò rang cà phê hỏa năng lượng bằng Gas. Sau đó nói mấy câu căn dặn rồi biến mất.
o OoO o
Trong một nhà hàng sang trọng kiểu cách tây phương, hai cô gái vận đồ mỏng manh, gợi cảm tươi mát đang ngồi chờ đồ ăn mang ra. Cô vận đồ màu vàng vẻ mặt buồn nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Không biết anh kia làm gì, còn không chịu gọi điện thoại. Hai tuần qua đi nhanh quá, bây giờ chỉ còn mấy ngày ở thành phố rồi trở về bên kia, thật chán quá... e rằng chàng không nhớ đến cô nhỏ này rồi..
- Mấy chú thợ sửa xe nơi đó nói, hai chàng ngay sau khi chúng ta rời khỏi cũng nghỉ việc. Không biết có phải vì cứu chúng ta mà bị thôi việc không?
- Ôi nghĩ quanh quẩn làm gì, nghỉ cũng tốt cái nghề chân lấm tay nhớt đấy không cần làm, có thiếu gì nghề khác hay hơn. À em nghĩ đến hắn lắm thế, mới gặp mặt lần đầu đã phải lòng chàng rồi hay sao, còn lo chàng bẩn tay chân.
- Không biết, người ta giúp mình thì cũng nên tạ ơn cho phải lẽ, em định mời một bữa ăn mà thôi.
- Thôi đi cưng ơi, mời một bữa ăn, rồi hai bữa ăn, có khi nấu ăn cho người ta cả đời không chừng? Nhưng mà ở bên ấy Xuân-Nhã đã có bồ chưa? Phải khai báo thật nghe chưa?
- Làm sao mà có được... chưa có, em mới mười sáu mà..
- Mười sáu, anh chàng kia cũng trạc tuổi đó, xem ra cũng xứng đôi..
- Cái gì xứng đôi! Hay chị cũng chấm anh chàng Tinh kia, người ta trông dáng vẻ thư sinh nhưng khoẻ hơn bất cứ ai, chiếc xe Honda Ware nặng như thế, chàng hay tay nhắc bổng lên trên đỉnh đầu hiên ngang xuyên qua đám đông mà đi.
- Nhưng chỉ có điều anh ta ít nói quá..
- Ít nói? Có lẽ chưa trúng đài, nếu chị rà trúng đài sẽ khác, không những biết nói luyên thuyên còn biết tỏ tình nữa cơ..
- Con nhãi này nói lung tung, không biết xấu hổ...
Hai chị em họ nói cười khúch khích một hồi vẫn chưa thấy đồ ăn đưa lên, bất chợt điện thoại di động vang lên. Xuân-Nhã nhìn màn hình thấy số lạ, trái tim bắt đầu gia tốc đập mạnh thình thình.
- Xuân-Nhã! Hello..
- Chào cô Xuân-Nhã, Trung-Hiếu đây, không biết cô còn nhớ tôi không...... Hai tuần trước cô cho tôi số điện thoại di động đó mà.
- À phải rồi anh Hiếu, vì chuyện xảy ra hôm đó Xuân-Nhã định hẹn anh để mời anh một bữa ăn tạ ơn. Không biết bao giờ anh có giờ rảnh.
- Bây giờ tôi đang rảnh đây, mấy hôm trước đã thu xếp công việc tạm xong rồi..
- Vậy bây giờ anh đến nhà hàng Hương Thuỷ được không, anh cầnkhoảng bao lâu thời gian.
- Được, tôi đến ngay có lẽ khoảng mất mười phút.
- Vậy tụi này chờ anh, anh nhớ đem theo anh bạn tên cái gì Tinh đi nữa nhé...
- Ừ được.
- Bye!
Thu-Dung nháy mắt chộp cổ tay Xuân-Nhã cười chọc:
- Thích nhé, người trong mộng hiện lên ngay trước mắt trong mười phút...hì hì
- Chị mới cần phải vui thích, còn không cám ơn em, không ra công mà anh chàng Tinh kia cũng tới nhe..
Trong khi đó Mai Tinh nói:
- Thằng Rần, mày ăn mặc như vậy đi nhà hàng gặp người đẹp không được. Chúng ta vào cửa tiệm bán quần áo sắm mỗi đứa một bộ đã.
- Thằng Tinh, nhớ là trước mặt người ta đừng có một hai kêu tao „Thằng Rần“ nghe mày. Tên cúng cơm cứ gọi trước mặt người đẹp thì còn thể thống gì.
- Thôi được rồi, biết rồi. Chúng ta đi sắm quần áo.
Hai thằng đến nhà hàng bị nhân viên chận lại hỏi:
- Hai anh đi đâu?
- Đương nhiên đi ăn rồi.
- Có đặt chỗ trước không?
- Không.
- Vậy thì xin lỗi hai cậu rồi, giờ cao điểm bổn anh hàng không tiếp khách không đặt chỗ trước.
- Ồ, đắt hàng như thế à.. Chúng tôi không đặt chỗ nhưng bạn gái chúng tôi đang ở trong đó nhất định đã đặt chỗ rồi.
- Hai anh tên gì, bạn gái anh tên gì.
Thằng Rần gãi đầu nghi ngờ đáp:
- Trung-Hiếu, Lã Trung-Hiếu. Bạn tôi tên Xuân-Nhã thì phải...
- Đúng! Vậy mời đi vào bên trái, khoảng bảy mét quẹo phải đi lên tầng lầu quẹo phải đi mười mét quẹo trái đi năm mét quẹo phải đi thêm bốn mét là tới.
- Được rồi...nếu gặp là người lạ bình thường thì anh phải đưa họ bản đồ, ghi rõ từng đoạn đường. Còn tôi khỏi cần..
Hai thằng nghênh ngang lắc lư đi vào, vừa đi vừa giỡn như đi vào xem sở thú. Quả nhiên theo đúng hướng dẫn thấy trong khu yên tĩnh ánh sáng tạm đủ, một chiếc bàn bên cửa sổ có hai cô gái đang đứng lên lấy tay vẫy mời gọi. Thu-Dung nhìn đồng hồ nói:
- Chậm mất một phút, tạm cho là đúng hẹn đi.
- Không phải lỗi tại chúng tôi, mấy anh canh cổng hạch hỏi dữ quá nên chậm trễ. Cũng may tôi nhanh trí, nhớ giai mới vào đây được.
Hai cô gái lần này gặp mặt để ý quan sát hai anh chàng kỹ hơn, thấy họ biểu hiện tự nhiên, động tác nhấc tay đưa chân thong thả nhưng vững vàng dứt khoát, nói chuyện tự nhiên như giữa bạn bè lâu năm, hay giữa anh chị em trong gia đình họ hàng. Xuân-Nhã chợt hỏi:
- Nghe nói hai anh bị ông chủ cho thôi việc, không biết có liên quan chuyện anh giúp đỡ chúng em không?
- Không liên quan, ông chủ thấy chúng tôi tay nghề chưa thạo, làm việc năng suất chưa đạt nên cho nghỉ.
Thu-Dung bất mãn dùm hai chàng la lên:
- Cái gì, ông chủ của các anh đúng là có mắt như mù, anh rõ ràng tay nghề thành thục, tài năng hiếm có vậy mà còn không đủ tiêu chuẩn..
- Vậy hai anh định làm gì?
- Đi học trở lại! Năm trước vì túng kém quá nên mới ra ngoài lăn lộn vừa làm vừa học hỏi, nay gom góp được ít tiền rồi vậy phải đi học lại mới mong có tương lai.
Thu-Dung hứng thú không biết hai chàng trình độ tới đâu rồi nên hỏi:
- Hai anh định học trường nào, nói ra may ra tôi giúp nhập trường.
- Chưa biết, bây giờ vào học ngang hẳn là học lại lớp chín để lầy bằng cấp hai rồi học tiếp.
- Vậy được rồi, để em nói ba giúp cho hai anh học trường Trần Quốc Toản em đã học.
- Vậy cô Thu-Dung đang học cấp ba rồi.
- Phải rồi! Hai anh mà không đi làm một năm thì cũng học lớp mười chứ sao.
- Vậy cám ơn cô trước.
Bốn người ăn uống no say ba tiếng sau mới trao đổi số điện thoại di động, lúc này hai chàng cũng đã sắm di động cho tiện việc liên lạc.
Việc học trôi chảy, vào lớp quả nhiên nữ sinh đông hơn nam sinh một ít. Học sinh thuộc đủ mọi tầng lớp nhưng không có ai từ quê lên như hai chàng. Trong lớp quen được ba bốn bạn trai, thuộc loại học lực trung bình nên bao nhiêu chuyện trường lớp trong vòng một tuần hai chàng nắm giữ..
Trong lớp có hai nữ sinh Bích-Hằng và Như -Tuyết tài sắc vượt trội hơn cả, lại đều là con nhà gia thế giầu có, hai nàng thay phiên nhau tranh nhất nhì. Thằng Rần để ý quan sát một hai tuần liền buông tha không để ý nữa, chàng đánh giá hai nàng này còn kém Xuân-Nhã xa..
Ai ngờ sang tuần học thứ ba, Rần thấy một nữ sinh ăn vận quần áo cũ nhưng sạch da trắng mịn như ngọc, thân vóc không chê vào đâu được, vừa nhìn thấy nàng đã khiến Rần bị lôi cuốn nên âm thầm đi theo sau, thân dong dỏng cao, lưng ong eo nhỏ..., mông cuộn đúng cách, chân thon dài cân đối tương xứng với lưng.
Ra đến cổng trường nàng đi cùng với bạn học, Rần cứ theo sau, định xem nhà nàng ở đâu. Bỗng một bàn tay chặn ngang trước mặt rồi một giọng hách dịch vang lên:
- Dừng lại! Nhắm đôi mắt cú vọ lại, ai cho mày nhìn chằm chằm vào đối tượng của tao?
- Sao, đối tượng của mày là cái gì?
- Là mỹ nhân Bạch-Lan kia, tao để ý thấy ánh mắt cú của mày từ trong trường ra đây vẫn dán vào người nàng đó.
Rần thấy thằng này ngang ngược, đi theo bọn bảy đứa, hắn tranh gái kiểu bạo lực nên khinh thường ngiêm giọng nói:
- Từ nay nàng là đối tượng theo đuổi của tao, mày đi kiếm đối tượng khác được rồi.
Một thằng trong bọn hãnh diện nói:
- Thằng nhà quê, mày không biết đại ca là ai hay sao, để tao nói cho biết rồi cụp đuôi cút đi cho gấp.
Cả đối tượng người tình theo đuổi, đệ nhất Hoa khôi của Quốc-Toản vô địch quyền vương Trương Hiểu cũng dám giật. Mày thật là chán sống.
- Quyền vương vô địch hay sao, chưa có thằng nào dám trước mặt tao tự xưng là vô địch cả.
….Nắm đấm của mày vừa cứng vừa mạnh hay sao.
Rần quan sát thằng này, đô con tốt tướng, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng thể lực chắc không bằng mình nên hô to:
- Thích đánh quyền thì bố mày đây giơ bụng cho mà đấm. Sau đó nhớ cút đi đừng có tranh dành cái „đối tượng“ gì gì với bố nữa..
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky