Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 209
hương 209 Hai thanh niên khờ dại
**oOo**
Minh đi rồi thằng Rần với thằng Tinh hai đứa được Minh cho phép vào căn nhà bằng tre nứa của chàng tu luyện và sinh sống. Hai đứa hai ba chục năm tu luyện căn bản là luyện thể, bây giờ mới ngưng thì cảm thấy như là một giấc mơ, bản lãnh ngang ngửa hơn kém nhau không còn bao nhiêu, thằng Rần trở về lần này với vóc dáng một thanh niên khiến cho mấy đứa trong nhà nhìn với con mắt lạ lẫm, hắn tuy lớn xác nhưng tính cách đối xử ăn nói, chơi đùa không khác xưa chút nào nên mấy ngày sau bọn trẻ xúm lại rủ hắn đi chơi, trong đó có mấy đứa lớn tuổi hơn nhìn hắn với ánh mắt khinh thường nhất là thằng Thành-Long hơn Rần những bốn tuổi. Thành Long thấy thằng Rần mới năm ngoái còn đứng tới nách mình, một hai xưng em bây giờ nó còn cao lớn hơn mình nữa thì thầm nhủ «Dù mày có chóng lớn đi nữa thì sức lực có bao nhiêu, tao cứ kẹp đầu vào nách mà cú đầu như năm xưa thì mày chạy đường nào.» Rần trở về tuy lớn xác nhưng vẫn còn tâm tính trẻ con và vẫn khiêm nhường xưng em với mấy đứa lớn tuổi hơn nó.
Song việc đời không dễ dàng như vậy bây giờ tu vi của nó đã tăng mạnh, cả thể xác lẫn tinh thần và pháp lực thần thông không chỉ tăng một vào cấp mà là gấp mấy chục lần nên chuyện nhỏ lớn nói sau lưng với nhau đều lọt vào tai hai thằng Rần và Tinh. Không nhữnh thế hai đứa đã có thể dùng căn bản thần thức của mình nên mọi cử chỉ bọn kia đều lọt vào thức hảì của hai đứa. Thành Long đang đứng với mấy anh chị lớn nói:
- Em thấy không, thằng Rần tuy lớn đẹp mã nhưng chỉ chơi đùa với bọn con nít trông không ra thề thống gì cả, thật là dị hợm.
Loan là cô gái nay đã mười lăm tuổi, có sắc đẹp mặn mà, tuy da hơi ngăm nhưng người cân đối, trên bộ mặt ngũ quan hài hoà nhất là đôi mắt và đôi môi son nổi bật, nàng mới mười lăm đang tuổi phát triển mạnh khiến cho các anh mới lớn mỗi khi thấy nàng đều âm thầm nắn ót sửa lại bộ dạng của mình. Trong đó Thành Long là một trong số đó, tuy sống trong một nhà nhưng đối thủ tình trường quá đông, bây giờ tự dưng lại có thêm hai thằng, lại là thằng Rần trong số đó thì trong thâm tâm tuy đố kỵ nhưng không dám tỏ ra rõ ràng.
- Em thấy em Rần, à quên anh Rần rất đẹp trai, dáng vẻ anh hùng lộ liễu ra rồi. Anh Rần chơi đùa với mấy em nhỏ như vậy mới phải đạo, chúng ta vẫn xem nhau như anh em một nhà, một đại gia đình.
- Sao em lại nói vậy, thằng Rần nó đáng tuổi em út của em sao bây giờ lại đổi cách xưng hô tự hạ mình gọi nó là anh Rần.
- Mấy anh chị khác, em khác, em cứ thấy ai đáng phục đáng kính thì gọi là anh sao lại không được.
Trần Nguyên cũng là một trong nhóm của Thành Long nghe vậy liền hỏi:
- Nó có cái mã bên ngoài thì có gì đáng phục, tính tình nó lại còn giống con nít mới dứt sữa còn chưa có dậy thì, không hiểu gì đến phong tình lãng mạn.
- Không hiểu phong tình có sao, chờ một hai năm nữa là nó hiểu liền lo gì.
- Ê Long, thằng Rần quả nhiên có chút phong độ, lúc nào thuận tiện chúng ta rủ nó thử sức một phen mày thấy thế nào?
Nghe Trần Nguyên đề nghị đám con trai ai cũng đồng tình, còn mấy đứa con gái lo sợ hai má Mai-Nhị và Hương-Thủy biết được nên không ý kiến tả ra rút lui.
- Rần! Mấy thằng kia cả gan đòi đọ sức với mày cơ đấy.
- Biết rồi! Chắc lúc đó cũng hé ra một vài miếng kẻo họ biết khó sau này khỏi làm phiền.
- Phải đấy! Tao thấy em Loan kia hình như bắt đầu thích mày đó.
- Nói bậy! Không phải đâu, chị Loan trước nay vẫn tốt với tao nên tỏ ra như vậy. Mày không nghe bọn họ nói tao không hiểu phong tình à?
- Phong tình là gì?
- Ha ha... Thì ra mày cũng không hiểu như tao, chắc là chuyện trai gái bậy bạ tò te gì đó.
Hai đứa cùng cười một hồi vang ra khỏi căn nhà tre khiến mọi người không hiểu hai đứa đang có chuyện vui vẻ gì.
Tuy không ai hiểu nhưng Hương-Thủy lại mỉm cười, nàng cũng được Minh truyền cho công pháp để tu luyện nên làm sao nàng không nhìn thấu. «Hai thằng này rõ ràng tu vi không dưới mình, còn thân thể đã luyện rất cường mạnh, mấy tên Long hay Nguyên kia trước sau cũng chịu thiệt thòi thôi, bị một trận cũng tốt...Không biết hai thằng này được anh Minh truyền cho môn võ gì.» Hương-Thủy trong lòng đầy chờ mong nên không ngớt theo dõi bọn trẻ.
Hôm sau Hương-Thủy đi chợ với Mai-Nhị mới đi nửa đường giả vờ có chuyện cần phải trở về nhà. Nàng âm thầm về nhà thấy quả nhiên bọn trẻ đã rủ nhau ra vườn phía sau nhà hoạt động chân tay.
Thành Long năm nay đã 16, cao 169 cm hắn thường cảm thấy cơ thể của mình tràn trề sức sống, thỉnh thoảng tự xem cơ bắp chân tay của mình cứng chắc, các sớ thịt đường gân nổi lên, hắn hay so sánh với bạn bè đồng lứa thấy mình trội hơn ít nhiều. Thành Long cũng như mọi trai trẻ bình thường đã học lóm một số võ kỹ căn bản, đấm gạt, đá, lên gối thì thằng nào cũng biết...Hắn lâu lâu cũng đem ra sử dụng mỗi khi đánh lộn và biết thằng Rần năm trước còn nhỏ lại xếp xòng trong khối lớp 5, đánh lộn rất hung nhưng không xem vào đâu nay bất chợt nó trổ mã cũng không thua mình.
Thành-Long đối mặt với thằng Rần thì Rần cứ tỉnh như đùa nói:
- Anh Long muốn thử thì cứ bắt đầu đi, em sẵn sàng rồi đó...
- Vậy mày coi chừng!
Nói vừa dứt câu nắm tay phải đã gõ xuống đầu thằng Rần chưa chuẩn bị gì cả, chẳng ngờ tay chưa chạm đầu thì Rần đã thong thả giơ tay lên đỡ vừa đúng vào cổ tay Long, tuy nhìn thong thả song rất đúng lúc, đúng chỗ. Tay trái Long đấm thẳng vào mặt Rần, Rần lắc đầu qua một bên chưa phản đòn. Long hai tay đánh mười mấy thế tay đều bị Rần tránh né hay gạt đi, bỗng Long bàn chân phải đá thẳng vào ngực Rần, mọi người thấy nó chẳng buồn tránh né «Bộp».
Mọi người chỉ thấy Rần ta một tay phủi bụi còn Thành-Long bị phản chấn lùi bảy tám bước sau đó té xuống đất không sao đứng vững được. Hắn cảm thấy bàn chân mình như đá vào tảng đá, đau thấu tận tim gan, cả người không còn hơi sức nữa.
Trần Nguyên thấy vậy kỳ lạ chạ lại đỡ hỏi nhỏ:
- Chuyện gì vậy Long, vừa rồi rõ ràng mày đá trúng ngực nó mà.
- Ngực nó không biết giấu cái gì cứng như tảng đá khiến bàn chân tao đá phải đau thấu tim.
Trần Nguyên nghe như vậy hồ nghi quay lại hỏi Rần:
- Rần mày độn cái gì trước ngực vậy?
- Em có độn gì đâu! Làm như em là con gái chả bằng đâu cần độn mặc áo ngực che đậy làm gì.
Bọn con trai nghe vậy cười ha hả, còn con gái đang tuổi dậy thì thì đỏ mặt chạy trốn mất.
Nói xong cởi mấy cái cúc áo ra phanh ngực cho coi thì quả nhiên chẳng có độn gì cả. Thanh-Long thấy vậy ngẩn ngơ nhưng sau đó hiểu ra ngay, thằng Rần này người rắn chắc như sắt thép, đánh chỉ đau tay chân mình, vừa rồi khi đánh vào mặt vào đầu nó thì nó ráng đỡ và tránh né, sau đó đánh vào người thì nó đứng yên để cho đánh.
Hắn ráng nhịn đau đứng dậy lại bên thằng Rần chộp vào vai nó nắn bóp thì quả nhiên rất cứng cáp, bóp đến bắp tay thì thấy không những gân guốc cuồn cuộn mà còn chắc nịch. Long ngạc nhiên hỏi:
- Rần, ai dậy mày luyện thân thể vậy...
- Không thể nói được!
Bỗng có một con bé lanh lảnh nói:
- Anh Minh dậy đấy, chắc chắn là anh Minh. Anh Rần dấu em sao nổi.
Thanh-Long xem xong thân thể thằng Rần lại tiện tay chộp ngay thằng Mai Tinh nắn bóp. Mai Tinh nhột quá chịu không được cười giẫy dụa chạy mất vào nhà. Mọi người thấy vậy lại cười vang. Nguyên hai thằng con nít lớn xác này hôm qua đã vui đùa với bọn trẻ cả buổi nên gần gũi không còn cố kỵ điều gì.
Mấy ngày sau hai thằng Rần và Tinh rủ nhau lấy xe đạp đi chơi. Nguyên trước kia trong Hồng Mông Linh Châu giới hai đứa đã được sư phụ đưa cho mỗi đứa một chiếc xe đạp, hai đứa xem như bảo vật cất kỹ trong trữ vật nhẫn, vừa lên xe định chạy đi bọn trẻ đã tranh nhau đò theo. Thấy khó lòng từ chối nên hai đứa đành phải chở đi khắp làng xóm, sau khi về thì hai đứa được đi khẽ nói:
- Chúng mày biết không, đi xe anh Rần đã lắm! Chạy như bay, qua mặt Honda cái vèo, ngồi phía sau lại ngửi có mùi thơm từ người anh Rần nữa, còn đã hơn ngửi hoa nữa...
- Cái gì? Còn con Mai, mày có thấy giống như vậy không..
- Đúng vậy! Nhưng không biết mùi hoa gì..
Thế là chuyện này đến tai mấy chị lớn, trong đó có Loan và Hương, hai nàng 16 tuổi này vội nghĩ kế, kiếm hai đứa nhờ chở đi học nhà bạn. Rần và Tinh phải chở hai chị không ngờ đến bị dò xét thực hư. Khi đi được vài trăm mét hai nàng nháy mắt ra hiệu đồng thời bỗng dựa đầu vào vai, hai nàng ngửi thấy một mùi thơm rất nhẹ. Loan vội nói:
- Đạp nhanh lên....chậm như vậy sao mát mẻ được!
Hai thằng đang thong thả nghe vậy bỗng ra đạp mạnh, hai chiếc xe đạp vọt lên lướt về phía trước như tên bắn, hai cô gái tóc thề tung bay phất phới, cánh tay phải bất giác ôm chặt eo hai tài xế. Hai thằng Rần và Tinh rung động cả người, tuy tính dục chưa thành thục nhưng lần đầu bị phái nữ chạm phải khiến cả người tê dại, hai đứa đang trong lúc tập trung lái xe với vận tốc cao phải cố khống chế tâm tình không dám phân tâm. Sau khi vượt qua gần mười cây số, Loan mới bảo dừng lại, bước xuống tiến vào một tiệm tạp hóa.
Vừa bước vào thì một cô gái cỡ tuổi chị Loan vui vẻ đón tiếp mời bốn người lên trên lầu, trong khi ánh mắt lén nhìn hai thanh niên đi theo nhịp tim nhảy loạn, đôi má nóng bừng" quả là đẹp trai, thật siện, cực phẩm đối tượng yêu". Không biết là ai sao bị hai nàng này lôi kéo đến đây.
Vừa vào đến phòng khách Loan đã giới thiệu:
- Đây là Kiều-Lan bạn học.
Kiều-Lan đồng tuổi với Loan, từ nhỏ đã là đứa bé dễ thương, mới năm trước thành dáng vẻ thiếu nữ, đúng là đẹp như trăng mười sáu, ngoại trừ khuân mặt, ngũ quan, mái tóc duyên dáng thu hút người đối diện lại có da dẻ trắng hồng mịn mà dáng vóc cao ráo thân hình nở nang eo thon, giọng nói thanh thót nhỏ nhẹ dễ nghe. Một năm nay nàng bị trai làng cùng trai trong trường học theo đuổi đến phiền não, cửa tiệm tạp hóa của cha mẹ nàng cũng nhờ nàng thỉnh thoảng ra đứng bán tự nhiên một năm nay trở nên đắt hàng.
Kiều-Lan đẹp lạ lùng mị lực lớn nhưng gặp hai thanh niên lạ thấy họ không hề bị ảnh hưởng gì, trái lại chính nàng trong lòng bất an như có hươu thỏ chạy.
- Còn đây là Trung Hiếu và Mai Tinh, anh em trong cô nhi viện.
Thấy Kiều-Lan đi lấy nước đãi khách Rần đề nghị:
- Thôi mấy chị ở đây học hành chúng em đi, chút nữa trở lại đón.
- Đã đến rồi thì ngồi uống miếng nước rồi đi, nhớ là chỉ 20 mươi phút thôi.
- Biết rồi, chị Loan!
Hai thằng không biết nói gì cứ uống xong ly nước vội đứng lên ngại ngùng chào Kiều-Lan chạy mất.
Đúng 20 phút sau hai thằng trở lại thì đã thấy hai chị chờ sẵn, vừa lên xe là chào Kiều-Lan chạy về.
Hai nàng Loan và Hương thấy ánh mắt trong theo, và ánh mắt liếc trộm hai đứa thì thủ thầm " Nguy to, con Lan phải lòng hai thằng nhóc này", song không nói ra. Chuyến về hai nàng thấy hai thằng lái xe mồ hôi chảy ra mùi hương nồng từ người phát ra rõ rệt khiến vừa về đến nhà chị Hương đã hỏi:
- Chuyện gì vậy, sao chuyến về có vẻ mệt nhọc vậy?
- Đâu có!!
- Còn chối nữa...
- Thật ra dù đi nhiều hơn cũng không sao, chỉ vì lúc về chúng em bị ánh mắt chị Kiều-Lan làm cho sợ quá, tâm cảnh bất an!!! Van chị, lần sau chớ bắt chúng em chở đến đó nữa...
- Sợ cái gì, ngay cả Thành-Long cũng không phải là đối thủ sao lại đi sợ một cô gái yếu đuối..
Thằng Rần nghe vậy gãi đầu không biết phải giải thích ra sao, cảm thấy thật mất mặt..ấp úng..
- Không phải đâu, hai cái này không liên quan với nhau, chị Loan... Đó mới chính là điều cố kỵ đáng sợ của chúng em.
Quả nhiên một hôm thằng Rần đi chơi tình cờ gặp Kiều-Lan thì vừa gật đầu chào vội lẩn chạy mất khiến Kiều-Lan ánh mắt trông theo ngẩn người rồi cười thầm "một chàng đẹp trai dại gái.".
Nguyên lai đơn giản, Kiều-Lan, Loan, Hương lứa tuổi dậy thì đã chớm biết yêu, còn hai thằng Rần và Tinh dáng mã rất phong độ, dáng dấp trưởng thành đúng với tiêu chuẩn các cô chọn đối tượng song tâm sinh lý chưa trưởng thành.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky