We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64
hương 64 Tu bổ Tiên Bảo Kim Tự Tháp
Hôm sau đại ca Triệu Kinh Nghiệp đến động phủ Hàn Tinh.
- Ha ha, Hàn đệ sau một năm phong thái đã khác xưa, thành thục rất nhiều, tâm cảnh tiến bộ không ít.
- Triệu đại ca quá lời, tuổi đời tăng lên, phong thái già đi thì có, còn tâm cảnh đâu dễ gì tiến bộ. Triệu đại ca tu vi mới tiến thêm một bước mới đúng, chẳng còn bao lâu nữa sẽ đột phá nguyên anh hậu kỳ thành phân thần kỳ cao thủ.
- À, không biết Hàn đệ còn nhớ kiện tàn tiên bảo không?
- Sao đại ca nhắc đến nó? Phải chăng đại ca đã có cách hồi phục kiện Tiên bảo này?
- Không chủ nhân của nó dặn huynh, nếu gặp Hàn đệ lại mời đệ nghiên cứu lại một lần nữa.
- Chủ nhân của nó là ai, việc này đệ không dám khinh xuất, nếu để cho kiện Tiên bảo Kim Tháp này hồi phục lại thì sẽ gây chấn động Tu Chân giới, có thể tạo nên những cuộc tàn sát, vô tình đệ trở thành một tội nhân nên trước tiên muốn biết rõ những liên quan của nó đã.
- Cũng phải, điều này Hàn đệ an tâm. Nếu Hàn đệ muốn biết rõ chủ nhân của nó thì để huynh hỏi ý vị đó xem sao đã, có khi lão đến gặp Hàn đệ cũng không biết chừng.
- À Nghiệp đại ca, trên đường đi chuyến vừa rồi tiểu đệ có duyên vào một thạch động của một vị tiền bối, vị này tự là Triệu Thâm, không biết nghe tên này Nghiệp đại ca nghe có quen không?
Triệu Kinh Nghiệp giật mình kinh ngạc:
- Sao Hàn đệ gặp được đại bá của huynh ư?
- Không phải, chỉ là gặp hôi cốt của vị tiền bối này trong một thạch động, vị tiền bối này nhờ đệ chuyển một bảo kiện cho bổn tông. Vậy nếu vị này là đại bá của Nghiệp đại ca thì tiểu đệ yên tâm trao kiện bảo vật này cho đại ca.
Nói xong chàng lấy kiện Hồng Chung tiên bảo trao cho Triệu Kinh Nghiệp. Kinh Nghiệp nhận lấy Hồng Chung xúc động run lên bần bật, không nói được một lời, Hàn Tinh vội bố trí Ẩn Linh trận trịnh trọng mở hộp ra, một màn hào quang tỏa ra sáng một vùng làm linh khí chung quanh không ngớt lay động, trong hộp một cái chuông vàng nhỏ bằng cái tô lúc này toả kim quang sáng chói.
Xem một lúc Triệu Kinh Nghiệp mới trấn định được nhận định:
- Quả là kiện Trấn Tông tiên bảo. Thật là thay mặt bổn tông đa tạ Hàn đệ.
- Đại ca còn khách sáo làm gì, đệ cũng là khách khanh bổn tông hôm nay mới giúp được một việc không đáng kể gì.
Hai hôm sau Triệu Kinh Nghiệp đem một vị khách đến động phủ Hàn Tinh giới thiệu:
- Hàn đệ, đây là vị bằng hữu của ngu huynh, Mộc Long.
- Đây là Hàn Tinh tiểu huynh đệ.
- Hàn Tinh tiểu đệ!
Hàn Tinh nghe Mộc Long niềm nở gọi mình tiểu đệ cũng không khác sáo chào hỏi:
- Hân hạnh ra mắt Mộc Long đại ca!
- Mấy hôm trước chúng ta nói chuyện Tàn kiện bảo kia, Hàn đệ vị này chính là chủ nhân của kiện bảo đó đã đưa cho ngu huynh nghiên cứu cách phục hội lại, cho đến hôm nay huynh không nắm chắc được một phần nào.
- Ta nghe Triệu đệ nói Hàn tiểu đệ cũng đã nghiên cứu qua tàn kiện này đã nắm được phần nào khả năng phục hồi kiện bảo khí này. Không biết Hàn đệ có thể cho một vài cao kiến không.
Hàn Tinh đánh giá Mộc Long thấy tu vi cũng hợp thể kỳ có thể đã hợp thể hậu kỳ cao đỉnh chỉ còn chờ thiên kiếp là có thể phi thăng tiên giới. Người trong bề ngoài ôn hòa, nhã nhặn tướng cao ráo, to lớn oai vệ so với Dương Khôn đại ca mạnh mẽ hơn vài phần kể cả khí thế lẫn tu vi.
- Kiện tiên bảo khí của Mộc đại ca bị hư hại một phần tuy đã được sửa chữa nhưng chất lượng đã giảm xuống ba phần, trận pháp bị hư hại phải được khải linh lại.
- Hàn đệ nếu tu sử thì nắm chắc mấy phần?
- Chỉ có năm phần.
Thật ra chàng nắm chắc bảy phần nhưng khiêm nhường nói giảm đi hai phần. Hơn nữa chưa biết rõ đức tính vị Mộc đại ca ra sao, nếu là người xấu sau khi mình tu bổ thành công lại dùng nó giết người bịt miệng, hay thí nghiệm thì sao? Sống ở Tu Chân giới phải luôn cảnh giác mới tồn tại được. Tuy Mộc đại ca nhìn bề ngoài nhã nhặn, hiền hòa song xem bề ngoài không thể nào đoán chắc trong lòng người ta được. Nhớ lời Mẹ đã nói không có thước nào có thể đo lường lòng người, đó là ở phàm giới, nơi đây còn thiếu tình người hơn cả ở phàm giới nên không thể không thận trọng.
- Xin hỏi Mộc đại ca tu vi đã đạt đến đỉnh tột cao, ở Tu chân giới ít có đối thủ vậy cần kiện Tiên bảo khí này làm gì?
- Ít có chứ không phải không có, ngu huynh thật ra cần gấp nó phụ trợ vì chuẩn bị trải qua thiên kiếp.
Mộc Long suy nghĩ một lúc “Triệu Kinh Nghiệp đã mất năm năm nghiên cứu nhưng không nắm chắc tu bổ phần nào, này Hàn Tinh tu vi kém hơn Nghiệp đệ lại có thể nắm năm phần, hẳn là tài nghệ trận pháp cao hơn một bậc, bây giờ Trận pháp đại tông sư kiếm không ra, nếu có đi nữa chưa chắc luyện bảo tạo nghệ đã cao, thôi cứ để hắn thử xem.” rốt cuộc quyết định nhờ Hàn Tinh tu bổ kiện tàn tiên bảo tháp.
- Ngu huynh quyết định cầu Hàn đệ trợ giúp tu bổ lại kiện tàn bảo này, không biết Hàn đệ có nể mặt ngu huynh ra sức. Đương nhiên ngu huynh sẽ trả công bội hậu và bao nhiêu phí tổn tài liệu ngu huynh chuẩn bị.
- Được, tiểu đệ tuân mạng giúp Mộc huynh một phen, Mộc huynh chuẩn bị tiài liệu cho, nửa vạn khối vấn thạch, ba trăm ngàn khối kim cương thạch, một ngàn khối huyền thạch, năm trăm khối hồng thạch, năm trăm khối huyền thiết. Nếu gom đủ thì Mộc đại ca giao cho Triệu đại ca. Và như đệ đã nói chỉ có năm phần nắm chắc, một khi thất bại, tàn kiện tiên bảo cũng có thể bị hư hại thêm, việc này thì tiểu đệ không chịu trách nhiệm nhưng Mộc Huynh yên tâm đệ hứa sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành.
- Năm ngày sau nhờ Triệu đại ca trao cho tiểu đệ thì hai ngày sau đó có thể bắt đầu.
- Phần thù lao cho Hàn đệ ngu huynh đã có chủ ý.
- Mộc huynh không cần để ý xem trọng việc trả thù lao nữa, xem như tiểu đệ kính Mộc đại ca một lễ vật được rồi.
Triệu Kinh Nghiệp trao tàn kiện tiên bảo cho Hàn Tinh, ba người chia tay nhau thì Hàn Tinh đi vào Hồng Mông Linh Châu giới nghiên cứu trận pháp để tu bổ bảo tháp.
Năm trước chàng đã bỏ công nghiên cứu được hai ba thành hệ thống trận pháp được khải linh của tàn kiện này sau đó bỏ qua một bên, hôm nay có năm ngày tức là trong Hồng Mông Linh Châu giới có được 50 ngày, chàng ra sức tiếp tục nghiên cứu diễn luyện. Tâm trí để hết vào diễn luyện, gặn lọc, dùng thêm cả kiến thức toán số học, hình học sau lại cả lượng giác, logarithmus ứng dụng khi có nan đề về âm dương, ngũ hành và bát quái thì dùng nguyên lý các trận pháp khác mà diễn giải, lắm lúc bí thì đem cả Kinh Dịch ra tìm tòi rồi diễn luyện, diễn luyện thực chất, diễn luyện trong tâm trí tưởng tượng, trong tâm cảnh. Năm mươi ngày không nghỉ diễn luyện cả mấy ngàn lần, có những nan đề mấy cả mấy ngày, lại có nan đề chỉ trong thoáng chốc đã thông giải.
Một hôm hệ thống lồng bốn trận pháp Âm Dương phòng ngự trận, Tụ Linh trận, Ngũ Hành trận và Bát quái khốn trận đã được thành thục, tuy chưa luyện đến trình đồ lô hỏa thuần thanh song cũng đã có chín phần hỏa hầu, Hàn Tinh dừng lại xem thời gia qua đi đã là năm mươi ba ngày.
Hàn Tinh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới trở lại động phủ vừa bỏ phong ấn đã thấy Triệu đại ca đến giao tài liệu cho chàng:
- Hàn đệ mấy ngày nay phong động phủ nghiên cứu Tiên bảo tàn kiện có tiến triển gì không?
- Cũng có thêm đôi chút.
- Mộc huynh mấy bữa trước đã gom đầy đủ tài liệu, vậy Hàn đệ nhận lấy chuẩn bị khởi sự. Nếu có gì cần ngu huynh hỗ trợ thì cũng đừng khách sáo.
- Cám ơn Triệu đại ca.
Hàn Tinh thu lấy tài liệu, hai người chia tay, chàng lại phong ấn động phủ vào Hồng Mông Linh Châu giới nghỉ ngời một buổi cho khuây khỏa, đi xem chim kiểng nhìn thấy đôi khướu bông đã làm tổ, con mái đang nằm ấp trong tổ, con trống bay lược chơi đùa ở bên cạnh thỉnh thoảng hót lên một tiếng khiến chàng nghe cảm thấy tinh thần sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc căng thẳng đầu óc của năm mươi ba ngày luyện trận bỗng tiêu tan, Minh đem Thanh Vân tiêu ra ướm dựa theo tiếng chim hót hợp với các tiếng loài chim khác sáng tác một bản tiêu, bản nhạc ríu rít tiếng các chim ca hót lúc thưa thớt, lúc dồn dập cuống quýt nhưng gặp nguy hiểm, lúc an bình thanh thản, khúc điểu ca tiêu khúc chỉ dài một phút song rất đặc sắc. Minh vừa tấu xong tiêu khúc tỉnh lại nhìn xem chung quanh thì trên các cây cối chung quanh chim chóc tụ họp, bay lượn đầy trời, hót ca không ngớt. “Chuyện gì chẳng lẽ vừa rồi nổi hứng sáng tác một khúc khiến lũ chim lần lượt kéo về đây nghe.” Hàn Tinh nghi ngờ không dám chắc, việc này tạm gạt qua một bên sau này có dịp nhận định sau. Chim các loại giải tán dần, một lúc chỉ còn lại cặp vợ chồng Khướu bông, chàng đem thần thức vào tổ thì thấy trong đó có bốn cái trứng thì mừng rỡ nhủ thầm:
- Thật tốt quá, có mầm non rồi. Ta đang định khi về phàm giới đem biếu cụ Thứ một cặp nhưng chưa biết giải quyết ra sao thì bây giờ đã có dấu hiệu sinh sản ra thêm.
Hàn Tinh lấy viên châu ngũ sắc ra, ngũ sắc châu lâu nay không dùng, linh khí bên trong trở nên dầy đặc, chàng cẩn thận nhẹ bỏ vào tổ chim rồi dùng thần thức quan sát phản ứng bốn cái trứng trong tổ chim.
Nửa tiếng, một tiếng, một tiếng rưởi.. Bỗng ngũ sắc hào quang bừng sáng bao bọc cả tổ chim lẫn con khướu bông mái, con khướu trống thấy tổ nó biến động vội bay vào tổ nằm chung với con mái. Chàng thấy cảnh hai con khướu bông nằm một tổ thì cảm thấy vừa lòng, lại thấy hai con âu yếm cắn mỏ nhau chàng thầm nghĩ “chim khướu bông này cũng biết hôn nhau tình tứ ra phết, hạnh phúc này ai thấy cũng phải thèm.”
Ngũ sắc hào quang dần dần biết mờ lại, chàng nghe thấy tiếng trứng vỡ trong tổ, thần thức xem thì đã thấy bốn con chim non đỏ hỏn trụi lủi, mắt chưa mở, bọng cứt con nguyên chàng cẩn thận chậm thu lại ngũ sắc châu nói:
- Phần nuôi dưỡng bốn đứa con chúng mày phải tự lo lấy, tao không xen vào nữa.
Hàn Tinh lại mấy chỗ heo bụng chõng sinh sống thì thấy một ổ heo con mười con trông trắng trẻo trông rất kháu khỉnh. Thấy chàng mấy con heo con chạy lại lấy mũi ủi tay chàng, chàng bế một con lên xem thì thấy nặng đến hai ký, chàng sờ tai sờ đầu nó thì nó để yên không phảì ứng, hai mắt nó còn lim dim như đang thưởng thức được cảm giác tuyệt vời. Chàng thả nó xuống đi thì nó đi theo không rời bước nào.
- Về mẹ mày đi!
Sau đó chàng bay lên đi xa ba bốn chục mét, nhìn lại thì thấy con heo con dễ thương kia nhìn về hướng chàng đi luyến tiếc ngẩn ngơ.
Chàng nói một mình:
- Con heo này thật là, cứ như vậy khi nó lớn lên mình cũng không nỡ đem nó ra thịt, làm món nhậu khao bạn bè.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky